Chỉ chốc lát sau, cô đã đọc được tin tức mà tập đoàn Tam Thịnh đăng lên.
“Lạ thật, sao nhà họ Cố lại biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn?” Bạch Dương nhíu mày.
Cô và Phó Kình Hiên đều giống nhau, đều không cho rằng nhà họ Cố biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn.
Nhưng tin tức này lại nói cho cô biết rằng nhà họ Cố biết, hơn nữa còn đang tìm người sở hữu sợi dây chuyền.
“Tôi cũng không rõ, nhưng mà thời gian đăng tin vừa khéo là lúc cô lấy được sợi dây chuyền mới được mấy ngày, cho nên †ôi nghĩ có lẽ họ ngẫu nhiên biết chuyện dây chuyền vẫn còn.” Phó Kình Hiên trầm ngâm vài giây đưa ra suy đoán.
Bạch Dương gật đầu, cảm thấy chắc là như vậy.
“Chỉ là nếu như nhà họ Cố ngẫu nhiên biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn thì đáng lẽ họ chỉ cần tìm lại sợi dây chuyền mới đúng, tại sao lại còn muốn tìm người sở hữu dây chuyền chứ, hơn nữa còn nói rõ ràng là cô gái trẻ, chẳng lẽ họ cho rằng Cố Mạn Tình vẫn còn sống?” Bạch Dương nói.
Con ngươi trong mắt Phó Kình Hiên hơi co lại: “Có lẽ cô đoán đúng, nhà họ Cố tưởng là Cố Mạn Tình vẫn còn sống.”
Không biết nhà họ Cố lấy được tin tức †ừ đâu mà biết chuyện sợi dây chuyên của Cố Mạn Tình vẫn còn, nhưng lại không biết là sợi dây chuyền ở trong tay Bạch Dương, chỉ biết là ở trong tay một cô gái.
Sau đó thì cho rằng cô gái đó chính là Cố Mạn Tình, cho nên mới làm ra chuyện này.
“Không phải chứ.” Bạch Dương thật sự sợ tới ngây ra, đứng dậy: “Bà nội nói Cố Mạn Tình bị ba tôi dìm chết, sao lại có thể…”
“Sao lại không thể chứ?” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô: “Sợi dây chuyền trong tay cô chính là chứng cứ.”
Dây chuyền?
Bạch Dương theo bản năng sờ lên sợi dây chuyền trên cổ.
Để đề phòng bị mất, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn mang sợi dây chuyền trên người.
“Tại sao lại nói sợi dây chuyền chính là chứng cứ chứng minh Cố Mạn Tình có thể còn sống?” Bạch Dương mím môi hỏi.
Cánh tay Phó Kình Hiên gác trên cửa sổ xe, đầu dựa lên tay, lúc này mới trả lời: “Nếu như ba cô thật sự giết Cố Mạn Tình thì tại sao lại còn làm ra chuyện râu ria thừa thãi như là lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ Cố Mạn Tình, người cũng chết rồi, giữ lại thứ đó có tác dụng gì?”
Bạch Dương mở to mắt lên.
Đúng vậy.
Nếu đã giết người rồi thì sao lại còn muốn giữ lại chút đồ như thế, không hợp lý lắm.
“Thứ hai, trước khi ba cô qua đời còn cố ý bảo cô nhất định phải lấy được sợi dây chuyền kia, bảo là phía sau sợi dây chuyền có cất chứa bí mật, bí mật đó lần trước bà nội đã nói cho cô biết, nhưng không có nghĩa là sợi dây chuyền trở thành vô dụng.”
Phó Kình Hiên lại nói.
Bạch Dương cắn môi: “Tôi biết, ba tôi để lại sợi dây chuyền kia, ngoại trừ việc muốn cho tôi biết bí mật phía sau ra thì chắc chắn còn có chuyện gì đó cần tôi làm, nếu không thì ông ấy cần gì phải giao dây chuyền lại cho tôi, dứt khoát bảo bà nội nói cho tôi nghe chuyện ân oán giữa hai nhà Bạch, Cố chẳng phải là xong rồi sao?”
Phó Kình Hiên nghe cô nói xong thì †rong mắt xuất hiện sự khen ngợi.
Cô còn thông minh hơn cả anh tưởng tượng.