Cửu Thành Ưng vẫn còn cười được, còn cười như một đứa trẻ vô tri, lồm cồm đứng dậy, gánh tay lên vai Giai Kỳ, nói những lời thiếu trách nhiệm.
" Giai Kỳ, chỉ là đang chơi thôi mà!
Em đừng nghiêm túc quá! "
Giai Kỳ bị anh chọc giận, trực tiếp hất tay anh ra, trước mặt nhiều người, Giai Kỳ ác nữ của ngày nào quay lại, chỉ tay vào mặt Cửu Thành Ưng chỉ trích tội trạng.
" Cửu Thành Ưng, nếu đây là chơi thì hãy chơi cho đúng!
Còn tập luyện phải ra kiểu tập luyện!
Cho dù những thứ này không có tính sát thương cao vẫn có thể làm bị thương người khác!
Ở đây rất nhiều người, không phải một mình anh! "
" Còn nữa, tôi chưa bao giờ thấy cái quân doanh nào lộn xộn như vậy!
Mấy người đem việc tập luyện ra làm trò chơi sao?
Đem những thứ vũ khí này làm trò tiêu khiển sao?
Có biết an toàn cho bản thân không? Có biết an toàn cho người khác không? "
Cô to tiếng trước nhiều người, vẻ nghiêm túc của cô khiến không ít người khó chịu, trong đó có một thiếu tá, ghét nhất kiểu ngông cuồng ấy, còn xem thường Giai Kỳ là phận nữ nhi, chưa chắc đã cầm được súng, chẳng làm được gì còn to mồm dạy dỗ người khác.
Hắn bức xúc, bước tới trước mặt Giai Kỳ, chẳng nể nang Cửu Thành Ưng, thách thức Giai Kỳ.
" Cô Sở, cô nói hay quá! Cô từng làm trong quân đội hay sao mà nói như vậy?
Ỷ cô là hôn thê của Thừa tướng thì có thể dạy bảo chúng tôi sao! "
" Nếu cô muốn nghiêm túc!
Được! Chúng ta thi đấu đi!
Xem hôn thê của Thừa tướng giỏi giang ra sao! "
Tên thiếu tá ấy, hếch mặt, móc mỉa, không biết Giai Kỳ có thân phận như thế nào, khinh khi cho một cô gái nhỏ bé, nhìn cô chỉ bằng phân nửa ánh mắt, khinh bạc ra mặt.
Cùng với lời nói có sức ảnh hưởng của hắn, những người chướng tai với lời lúc nãy của Giai Kỳ, đồng loạt ủng hộ tên thiếu tá ấy, thi đấu với Giai Kỳ.
" Đúng đó! Thi đấu đi, coi ai hơn ai! "
Trước cảnh lính dưới trướng làm loạn, không nể nang một Thừa tướng, Cửu Thành Ưng định dùng uy phong của mình đàn áp, tức khắc bị Giai Kỳ bắt tay, chặn lại lời nói.
" Được!
Vậy thì thiếu tá đây muốn thi đấu gì? "
Giai Kỳ lộ ánh mắt sắc lạnh, chẳng ngại tiếp, còn nhấn mạnh trong câu nói, bá khí của cô ngút ngàn, khiến Cửu Thành Ưng và Đinh Hề Tiết đứng cạnh bất an vô dụng.
Họ biết cô lên cơn điên thật rồi, bây giờ không thể ngăn cản hành động của cô, càng không dám hó hé, đành để cho tên thiếu tá ấy nếm mùi lợi hại, coi như để Giai Kỳ thay Cửu Thành Ưng trị những tên không biết trời cao đất dầy là gì.
Tên thiếu tá kia, vẫn giữ thái độ trịch thượng, nghĩ Giai Kỳ con gái yếu đuối, liền đề nghị lái trực thăng thi đấu, yêu cầu khó như vậy, chắc chắn Giai Kỳ sẽ chịu thua.
Khóe miệng của hắn nhếch lên đầy hách dịch, hai tay khoanh trước ngực, nhịp nhàng bàn chân, chờ đợi Giai Kỳ mở miệng xin lỗi, chịu thua trước mặt nhiều người.
Nào ngờ, Giai Kỳ đứng trước mặt hắn không đơn giản, giọng cô dứt khoát, bật lên một chữ " được " to rõ, chắc chắn, khiến nhiều người sửng sốt.
Nhất là, Cửu Thành Ưng, lần trước cô đua xe đã làm anh sợ mất mật, bây giờ cô còn đồng ý thách thức lái trực thăng, anh làm sao có thể tin một cô gái có thể lái được trực thăng.
" Giai Kỳ! "
" Thừa tướng, anh đừng xen vào chuyện của tôi! "
Cửu Thành Ưng chưa nói xong lời, bị Giai Kỳ chen ngang, chặn họng anh lại, ánh mắt cô hằng lên vài tia máu đỏ, cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, dùng khí tuất đáng sợ của ngày nào hâm dọa. Cửu Thành Ưng chứng kiến, phải nhượng bộ, không dám chống đối, ngậm lại cái miệng mỏng.
Suy cho cùng, từ sâu trong não của Cửu Thành Ưng đã hình thành một nỗi sợ to lớn, ăn sâu vào xương tủy, sợ Giai Kỳ, sợ vợ đến không cần thể diện.
Cả đám người bắt đầu di chuyển đến chỗ để trực thăng, phục vụ cho tập huấn, và trinh sát trên không.
Tên thiếu tá kia là người thách thức, nên hắn phải thực hiện màn thi đấu trước, quy định của trận đấu đơn giản, lái trực thăng đi một vòng trong khu đô thị, chở theo đồng đội, rồi quay về hạ cánh an toàn coi như xong màn thi đấu.
" Cô Sở, nếu bây giờ cô thay đổi ý định và rút lại... "
" Ngậm cái miệng chó của anh lại!
Làm cho tròn trách nhiệm của anh đi! "
Giai Kỳ cướp lời hắn, mắng hắn không khoan nhượng, ánh mắt hung tàn, cùng bá khí kinh hoàng từ cô làm tế bào trong người hắn bỗng chạy tán loạn, sợ cô một cách kì lạ, còn cay cú cái tính cách tự cao của cô.
Hắn không thèm nói nữa, chọn vài người tin tưởng hắn lên trực thăng, bắt đầu khởi động động cơ cất cánh lượn quanh đô thị, phát lệnh thông báo cho dân chúng biết họ tập huấn.
Hơn 30 phút, tên thiếu tá ấy cũng trở về an toàn, vừa hạ cánh xong, cùng những tên lính khác huênh hoang trước mặt Giai Kỳ.
" Cô Sở, cô có muốn thay đổi ý định không? " hắn đứng trươc mặt Giai Kỳ cười đểu, muốn dùng oai phong của mình hạ bệ Giai Kỳ.
" Không! " Giai Kỳ nhàn nhạt đáp.
Trước sắc mặt kiên cường kia, làm tên thiếu tá ấy thật sự nhốn nháo trong lòng, vừa sợ Giai Kỳ không biết lái trực thăng, vừa sợ chiếc trực thăng có vấn đề kia sẽ nguy hại cho người khác. Hắn muốn dùng lời nói để Giai Kỳ chịu thua, ai dè cô quá cứng rắn, hắn lại vì vinh nhục của bản thân không nói chuyện trực thăng gặp trục trặc, để Giai Kỳ thi đấu với hắn.
" Một vài người theo tôi lên đó! "
Giai Kỳ lạnh giọng ra lệnh, không ai dám nhúc nhích, chẳng ai tin một cô gái có thể lái được trực thăng. Ngoài, Cửu Thành Ưng bây giờ yêu thương cô, chẳng ai có can đảm ngồi lên đó.
" Giai Kỳ, tôi đi với em! " anh nắm tay Giai Kỳ, đôi mắt hiện rõ nét lo lắng.
Cửu Thành Ưng là Thừa tướng, tập luyện bao năm trời, chuyện lái trực thăng đối với anh dễ như ăn cơm bữa, chủ động theo Giai Kỳ lên đó, ngộ nhỡ có chuyện, anh vẫn có thể xử lí kịp thời.
Nhưng...
" Không cần! Tôi đi một mình! " Giai Kỳ đang giận, từ chối thẳng ý tốt của Cửu Thành Ưng.
Chiếc kẹp tóc trên đầu, cô tháo ra vứt xuống đất hết, cởi áo khoác ngoài, còn làm rách luôn phần chân váy gò bó đôi chân cô, sải bước đến chỗ trực thăng.
Lúc này, trông cô nghiêm túc ai cũng sợ, tên thiếu tá kia không muốn bị người khác nói mình ép một cô gái, liền bắt ép vài tên lính theo Giai Kỳ.
Cửu Thành Ưng nhặt những chiếc kẹp lên, biết Giai Kỳ giận anh thật rồi, lo cho cô, cũng lệnh cho Đinh Hề Tiết theo cô, bảo vệ cô thay cho anh.
" Hề Tiết! Bảo vệ hôn thê của tôi! " anh cầm chắc chiếc kẹp nhìn Đinh Hề Tiết với đôi mắt cầu khẩn.
Đinh Hề Tiết khó chịu ra mặt, ở trước mặt Cửu Thành Ưng, anh lí nhí trách Thành Ưng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
" Sao hai người giận nhau lại đem tôi ra làm bia đỡ đạn vậy? " anh bức bối, lần đầu lườm Cửu Thành Ưng, rồi đè nén sự bức xúc, nhanh chóng lên trực thăng.
Giai Kỳ vào vị trí lái, quan sát buồng lái, động cơ, đặt tay lên cần góc chúc ngóc vòng, quan sát tín hiệu, thông báo cho những người ở phía sau.
" Nào, hãy ngồi vững đồng đội của tôi! "
" Chúng ta đi thôi! "
Lời Giai Kỳ vừa dứt, Đinh Hề Tiết ngồi cạnh lập tức hồi hộp, nuốt nước bọt, cầu khẩn trời phật phù hộ cho anh qua kiếp nạn, ai ai cũng sợ toát mồ hôi hột.
Chiếc trực bắt đầu khởi động, tiếng động cơ vang lên phành phạch, cánh quạt xoay vòng, Đinh Hề Tiết mở to đôi mắt như mắt ếch, không ngờ Giai Kỳ thật sự biết lái trực thăng, cách cô ngồi vững, điều khiển chân tay thuần thục trên bàn đạp và cần góc chúc ngóc vòng, khiến anh há hốc mồm.
Cánh quạt nâng chiếc trực thăng lên cao, Giai Kỳ theo tuyến đường, điều khiển bay vào khu dân cư.
Hàng chân mày mỏng của cô nhíu xuống, tai cô rất thính, nghe tiếng động cơ trực thăng có chút khác, nó bắt đầu phát ra những âm thanh lạ, xèn xẹt khác thường sơ với lúc nãy rõ rệt.
Giai Kỳ thông minh, hiểu ngay chiếc trực thăng này có vấn đề, cho nên, khi nãy tên thiếu tá kia mới nhiều lời muốn cô bỏ cuộc.
Vành môi trên của Giai Kỳ nhếch lên bực tức, họ đã đi vào sâu trong khu dân cư, tình thế rơi vào bất lực, không thể hạ cánh ngay.
Cô gái nhỏ giữ điềm tĩnh, điều khiển tốc đọ ổn nhất có thể, cố gắng bay ra khỏi khu đông dân cư sớm nhất. Nhưng, không được như ý cô, trực thăng đi chưa được nửa khu dân cư, bắt đầu rung lắc cực mạnh, đèn thông báo tín hiểu khẩn cấp vang lên.
Đinh Hề Tiết và binh sĩ hoang mang, Giai Kỳ vẫn giữ yên tư thế, thông báo với họ.
" Mọi người chuẩn bị tinh thần đi! Chuẩn bị nhảy dù
Chiếc trực thăng này có vấn đề rồi! "
" Sở tiểu thư!
Để tôi xem tình hình! " Đinh Hề Tiết lên tiếng, muốn dùng kinh nghiệm của mình giúp Giai Kỳ.
" Vô dụng thôi! " Giai Kỳ từ chối, vẫn giữ tay lái vững.
Cả đám ngừng hoảng loạn, vì họ là binh sĩ, trong hoàn cảnh nào thì tinh thần vẫn phải luôn giữ bình tĩnh, tập trung chuẩn bị đương đầu nguy hiểm.