Vô Tình chạy đi chơi một mình không có ca ca bên cạnh trông chừng vô cùng thỏa thích, nàng hết chạy đông ngó cái này lại chạy tây nhìn cái kia. Chợ về đêm của các thương lái Vô Tình cũng đã dạo qua nhưng mà số ngân phiếu nàng khó khăn lắm mới lấy trộm của ca ca càng lúc càng ít dần đi, lúc này nàng có chút nhớ ca ca rồi.
Đột nhiên Vô Tình phát hiện vì sao thất lạc nàng lâu như vậy lại không thấy ca ca tìm đến, những lần du ngoạn trước hễ nàng vừa thoát khỏi tầm mắt của Vô Phong thì chậm nhất là hai canh giờ sau đã thấy ca ca xuất hiện bên cạnh, ca ca luôn có cách tìm được nàng nhanh chóng dù nàng có cố gắng lẩn trốn như thế nào đi nữa.
Việc này chắc chắn có gì đó khác thường, Vô Tình cất món đồ chơi hình con rối nhỏ đang cầm trong tay vào vạt áo trở về khách điếm nàng và ca ca từng ở. Chưởng quỷ được Vô Phong căn dặn khi nào muội muội của hắn trở về thì giao phong thư này đến tay nàng ấy, nên khi Vô Tình vừa bước vào hắn ta liền chạy đến niềm nở nói: "Cô nương ta đợi ngươi thật sốt ruột, cứ nghĩ ngươi không thèm trở về đây nữa chứ.".
Không thể trách chưởng quầy niềm nở như vậy khi đã hơn ba tháng trời nhận lời ủy thác từ Vô Phong, nay may mắn gặp lại Vô Tình hắn rốt cuộc có thể hoàn thành sự nhờ cậy của Vô Phong rồi. Vô Tình đầu óc còn đang rối rắm nghĩ: "Ca ca xảy ra việc gì rồi chăng?".
Vô Tình bình tĩnh tâm tình lắng nghe chưởng quầy nói: "Vị bạch y công tử căn dặn ta có gặp lại cô nương thì chuyển cho cô nương bức thư này, ta đã chờ cô nương thật cực khổ suốt từ ngày đến tận bây giờ a....", vừa kể lễ khổ sở hy vọng chiếm thêm chút lợi ích từ Vô Tình.
Phong thư được chưởng quầy đưa ra trước mặt Vô Tình, nàng một tay giật lấy tiện một tay cho vào hà bao bên hông rút ra vài tờ ngân phiếu, cũng không còn tâm tình để kiểm tra xem bao nhiêu tờ. Chưởng quầy vui vẻ vừa định cầm lấy số phân phiếu thì không thấy bóng dáng của Vô Tình đâu nữa cả, nếu không có những tờ ngân phiếu bay lả tả trước mặt, hắn còn nhầm tưởng bản thân đợi nàng quá lâu nên hoa mắt rồi.
Trong thư Vô Phong để lại không ghi gì nhiều, ngắn gọn, xúc tích, ít chữ đến đáng thương: "Gia có biến. Nhanh về!". Vì đề phòng có người khác đọc được, toàn bộ nội dung Vô Phong chỉ viết bằng kiểu chữ thượng cổ mà lúc nhỏ muội muội vô tình phát hiện ra và nảy sinh hứng thú với nó, thân phận làm ca ca Vô Phong ngay lập tức cố gắng dung nạp tất cả bộ chữ đó vào đầu.
Theo bóng dáng biến mất của Vô Tình, tờ giấy cũng bị nàng dùng tốc độ cực nhanh xé vụn tạo nên một cơn mưa giấy nhỏ sau lưng nàng. Khai triển toàn bộ năng lực di chuyển của Huyết tộc, Vô Tình nhanh chóng chạy trở về Vũ Vương đỉnh.