Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)




Tạng Cẩu thở không ra hơi nói:
“ Đứt hơi rồi… cửa sinh gì mà ác quá vậy? ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Nếu tớ đoán không sai thì nơi này dùng tư duy của người tương lai làm ra, sao có thể theo lẽ thường được? Xém nữa là tiêu đời rồi… ”
“ Tớ đoán cửa sinh tức là cửu tử nhất sinh, còn cửa tử thì thập tử vô sinh… ”
Tạng Cẩu mất một lúc mới điều chỉnh lại được hơi thở. Hai người lúc này mới theo chiếc cầu thang đi dần xuống đất.
Cầu thang càng đi càng dốc, đoạn dẫn vào một động đá rất lớn. Tạng Cẩu quét mắt khắp bốn phía, chỉ thấy hang động này rộng lớn như một thao trường luyện binh, nền hang lại không bằng phẳng mà có rất nhiều ngách thượng, hõm dốc. Măng đá từ trần hang kéo xuống tua tủa như rừng, khiến hang động vốn dĩ rất rộng lại như trở thành một mê cung nhấp nhô trùng điệp.
Nhưng đáng nói là ở đây chẳng có lấy một lối thoát nào, trừ một cửa hang cỡ trung ở đầu bên kia của hang động.
Hồ Phiêu Hương nói khẽ:
“ Chắc chúng ta cần phải đến chỗ đó mới vào sâu hơn trong mộ được. ”
Tạng Cẩu nghĩ thầm:
[ Mộ cổ này cạm bẫy trùng trùng, trong này hẳn là có nguy hiểm gì đây. ]
Nói đoạn, cậu chàng như phát hiện ra thứ gì, bèn kéo cô bạn vào sát bờ tường.
Hồ Phiêu Hương tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, song tin tưởng bạn, nên cũng thuận theo. Tạng Cẩu trước tiên dùng tay nhẹ nhàng lấy một vật đưa lên nhìn kỹ…
Không thấy thì thôi, lúc nhận ra thứ Tạng Cẩu đang cầm trên tay thì Hồ Phiêu Hương không thể không thất kinh.
Ấy là một cái nanh dài cỡ một gang tay rưỡi, nhọn hoắt như dao cạo…
“ Thứ này… rốt cuộc là con quái thú gì mà lại… ”
Răng mà đã hơn một gang rưỡi, thì người nó còn đến cỡ nào??? Hồ Phiêu Hương nghĩ những chuyện này, song vì quá kinh ngạc nên không nói ra được.
“ Mặc kệ là thứ gì, thì rất có thể nó vẫn đang lởn vởn đâu đây trong này. Lại thêm cả cạm bẫy của mộ cổ, hang động này e là không dễ gì vượt qua được đâu! ”
Tạng Cẩu nói xong, thì Hồ Phiêu Hương đã lấy ra một cái bình thuốc. Cô nàng đổ thuốc bột ra, vẩy lên người mình và cậu chàng.
“ Thuốc của ông Tuệ Tĩnh đúng không? ”
“ Đúng vậy. Bột phấn này chuyên dùng để đối phó với chó săn, dùng để che đậy hơi người. ”
Hồ Phiêu Hương đáp xong, lòng lại thầm cảm ơn thiền sư Tuệ Tĩnh.
Tuệ Tĩnh thiền sư đề phòng trong động có thứ chúng ta chưa biết, nên đưa cho hai người mấy loại thuốc phòng thân. Bột phấn để che mùi cơ thể này là một trong số đó.
Hai người đã được che mùi cơ thể, bèn dùng khinh công tuyệt đỉnh nhẹ nhàng tiến lên phía trước. Đi được một thoáng, thì phát hiện bên dưới có tiếng gầm khẽ. Tuy cách một tầng đá, song hai người cũng biết ấy là con quái thú đang chuyển mình. Tạng Cẩu không nghĩ nhiều, kéo Hồ Phiêu Hương nép vào một hốc nhỏ. Trong bóng tối, hai người phải nép sát vào nhau, đoạn vừa lấy tay lần mò kiểm tra kỹ xem cái hốc này có giấu cơ quan gì không. Nếu chẳng may trong này là nơi tên độc, kim độc gì đó bắn ra, hai người nép trong này thì dù khinh công bằng trời cũng phải đi đời nhà ma một cặp.
Song, cái hốc này không được mài nhẵn mà chỗ lõm vào chỗ thò ra, tên hay kim châm có đặt bên trong thì cũng không bắn ra ngoài được. Mà cái lỗ bé tí như vậy, cũng chẳng ai rảnh rỗi mà chui vào làm gì. Hai người lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Cậu chàng nghe thấy tiếng chân…
Không phải chân thú, mà là tiếng giày mài lên mặt đá.
Chứng tỏ những người vào mộ cũng đã tìm đến được hang đá này.
Con quái thú kia như thể cũng đánh hơi được có kẻ đang đi tới, không còn gây thêm tiếng động nữa. Trong bóng tối, nếu nheo mắt thì Tạng Cẩu có thể mơ hồ thấy một thân hình khổng lồ đang gợn sóng chuyển mình êm ru.
“ Con dị thú này… mình đứng lên cũng chưa đến vai nó! ”
“ Nhìn cách nó chuyển động, thì có thể đoán được ấy là một loại na ná hổ, nhưng to lớn hơn nhiều. Từ chân đến lưng chắc phải hơn nửa trượng. ”
Hồ Phiêu Hương cũng nhận xét
Rõ ràng luận về kiến thức Tạng Cẩu không bằng cô nàng, tâm tư cũng không tỉ mỉ cẩn mật bằng.
Lúc này, đã có hơn chục người chen nhau cầm mồi lửa tiến vào trong động. Nhìn những người này vẫn đang hăng hái tranh luận, cãi nhau ỏm tỏi thì đủ thấy họ vẫn chưa nhận ra nguy hiểm tiềm tàng nơi đây.
Tạng Cẩu tuy muốn cất tiếng nhắc nhở, nhưng Hồ Phiêu Hương đã đưa tay điểm ngay vào á huyệt của cậu chàng, lại thuận thế điểm mấy huyệt đạo không cho cậu chàng hành động. Đoạn nói thầm:
“ Cẩu chớ có quên bây giờ mình với họ là đối thủ, ai cũng muốn có được bí mật trong mộ của thánh Chèm. Cẩu ra tay mà làm gì? Hà huống chi mình vào cảnh tương tự, họ chắc gì đã ra tay tương trợ? ”
Tạng Cẩu vốn tin tưởng cô bạn, nên chưa kịp phòng bị đã bị điểm trúng vào á huyệt, thành ra không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Phiêu Hương.
“ Tớ biết cậu không nỡ để họ chết, nhưng làm người không thể cứng nhắc quá. Nghĩ mà xem, Cẩu cứu mạng họ lúc này, đến khi thấy bảo vật thì có chắc họ sẽ để yên không, hay ra tay tranh đoạt. Mà tớ nói thật, với võ công của Cẩu, thì quên cái chuyện họ sẽ đường đường chính chính dùng thực lực tới tranh đi? ”
Tạng Cẩu đâu phải không nghĩ tới những chuyện này?
Cậu chàng không phải kẻ đần, thừa biết lúc này là tình thế nào.
Cậu chàng cũng đã không phải đứa nhóc tì mù chữ năm nào, đã được dạy cho đại nghĩa dân tộc, cũng như trách nhiệm giữ vững non sông gấm vóc.
Song… chung quy cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ lí trí. Đợi đến lúc Tạng Cẩu thực sự đứng vào cái vị trí hiện tại, cậu chàng chợt nhận ra mình không thể đứng nhìn cả chục người sống sờ sờ cứ thế mà chết.
Cậu chàng không máu lạnh đến thế.
Hồ Phiêu Hương thấy vai bạn run lên, bèn nhẹ giọng:
“ Được rồi, biết Cẩu không nhịn được đâu mà, song không phải lúc này! Dị thú kia là thứ chúng ta chưa biết, thậm chí có thể là quái vật ở thế giới tương lai cũng không chừng. Trừ phi chắc chắn giết được nó, bằng không tớ không để cậu ra tay. ”
Hai người mới nói chừng đó, thì thân ảnh con hung thú đã mất dạng trong bóng tối của hang động. Lấy nhãn lực của Tạng Cẩu, nhất thời cũng không tìm nổi vị trí chính xác của nó.
Tạng Cẩu biết trong hai người, cậu chàng là lực chiến đấu chủ đạo. Một khi bị trọng thương, việc tìm lại bí mật Rồng Không Đuôi ắt trở thành chuyện viển vông đã đành, thậm chí còn có thể liên lụy đến tính mạng của Hồ Phiêu Hương.
“ Nhìn xem, những người còn sống có đệ tử của Ngô trưởng lão, một đạo cô của Nga Mi, lại thêm Chấn Nguyên tử và Lí Thông, còn lại hình như đều là khách giang hồ không môn không phái. ”
Tạng Cẩu nhìn nhóm mười người, lặng lẽ gật đầu một cái. Cậu chàng quả thực không ngờ những quái khách độc lai độc vãng kia lại có thể tạo nên thế cân bằng với sáu môn phái lớn. Vậy mới nói trên giang hồ, người đông thế mạnh chưa chắc đã tốt.
Những khách giang hồ kia phải tự lăn lộn sinh tồn trong giang hồ hiểm ác, sau lưng không có trưởng bối chống đỡ, thành thử ánh mắt cũng cay độc, kinh nghiệm lịch duyệt thâm hậu. Nếu chỉ luận võ công thì so với những đệ tử đắc ý của sáu môn phái lớn chưa biết hơn kém ra sao, nhưng nếu là chuyện sống còn sinh tồn thì rõ ràng những người này giỏi hơn không chỉ một bậc. Mà trong mộ cổ quái dị, cơ quan bẫy rập đều được thiết kế bằng kỹ thuật tương lai này, võ công không có nhiều đất dụng võ thì những kẻ này đúng là như cá gặp nước.
Chấn Nguyên tử cơ hồ đã nhận ra sự khác thường, chỉ thấy lão đột nhiên ít nói hẳn, bước chân cũng vô tình chậm lại một chốc để cho những người khác lên trước. Số quái khách giang hồ quan sát một chốc, đã phát hiện cái hang nhỏ ở cuối động, bèn chỉ tay về phía ấy mà hô to:
“ Xem kìa, bảo vật hẳn là ở phía sau ấy rồi. ”
Lúc này mọi người giương đuốc, chậm rãi chọn một con đường ngắn nhất đi về phía hang động.
Đúng lúc này!
Con dị thú đột nhiên chồm lên từ một góc không ngờ, phóng mình về phía đoàn người. Tấm thân khổng lồ nặng hàng trăm cân của nó đang nằm im lìm như tảng đá, thế mà thoắt một cái đã có tốc độ kinh hồn chẳng khác nào tên rời cung cứng. Từ lúc nằm mai phục, đến lúc chồm dậy vồ người, lại chẳng hề phát ra một tiếng động nào.
Dẫn đầu lúc này chính là hai đệ tử Cái Bang và Nga Mi. Vừa thấy dị thú xồ tới là một người đã đề chưởng, người kia rút kiếm toan đâm. Nhưng quái vật nó lực lớn vô cùng, chỉ một cái vồ như thế mà vuốt chân của nó đã đâm thủng người cả hai. Hai vị đệ tử tinh anh của sáu đại môn còn chưa kịp nhìn thấy kẻ thù là ai thì đã tuyệt khí, ngọn đuốc ở tay rơi ra lăn xuống đất.
Bấy giờ mọi người mới nhìn rõ được hình dáng của quái thú…
Chỉ thấy thú này thân cao gấp hai một con hổ lớn, bắp thịt toàn thân nổi lên cuồn cuộn, lông trên người độc một màu xám nâu. Ấy thế mà cái đuôi chỉ ngắn một mẩu như đuôi thỏ, trông đến là mất cân đối. Đầu dị thú như đầu báo, cửa miệng chìa ra hai cánh nanh dài đến gần một xích…
Ấy là một con hổ nanh kiếm.
Giống thú này đáng lẽ đã tuyệt chủng từ mấy chục ngàn năm trước, hơn nữa cũng không có hóa thạch xuất hiện ở vùng Tây An này. Thế nên ở trong mộ Lí Thân đột nhiên lòi ra một con, tuyệt đối không phải tự nhiên.
Dị thú trợn mắt lên sòng sọc, nhìn đoàn tám người còn sống với vẻ đầy hiếu kì. Nó rống lên một tiếng, đoạn liếm mép, tựa hồ như đang nghĩ hai người này còn chưa bõ dính răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.