Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)




Hai bên quần nhau một chốc, thì Tạng Cẩu đột nhiên đánh ra một chiêu sát thủ của Địa Khuyết Thiên Tàn: Ráng Mỡ Gà, Có Nhà Thì Giữ. Ánh đao lóe lên cực nhanh, đến Chấn Nguyên tử tự phụ là cao thủ dùng đao trong giang hồ cũng phải giật mình. Một đao chém ra, lập tức chém cụt được một chân của con hổ dữ.
Con hổ bị đau, bắt đầu dùng thân hình to lớn của nó húc bừa khắp nơi. Tạng Cẩu chỉ nghe những tiếng rít gió không ngừng vang lên, chỉ thấy từ những hốc đá trông rất đỗi tầm thường, độc châm bắt đầu bắn ra tới tấp, đồng thời cát từ trên trần lại đổ xuống che mờ tầm mắt của con thú. Lúc này cậu chàng mới hiểu té ra trong hang động này cũng bố trí cơ quan trùng trùng, nay bị con thú dẫn động mới bắt đầu nhả độc châm tới tấp. Lạ một nỗi là những người chạy trước ban nãy không dẫn động cơ quan, có lẽ là do may mắn…
Lúc này con hổ bị cát văng vào mắt không mở nổi, kêu lên từng tiếng lớn. Tạng Cẩu lại nhân lúc này rút phi châu ra, nhè mặt nó mà phóng. Chỉ nghe hai tiếng rắc rắc thật to, cặp nanh dài nhọn hoắt của nó đã bị đánh rụng. Bấy giờ Chấn Nguyên tử mới quát to một tiếng, tung một chiêu long tu chỉ vào cặp mắt của con thú, thừa lúc nó bị cát che mắt đánh cho nó mù hẳn.
Con hổ dữ rống lên, quẫy người thật mạnh. Những mũi châm độc kia bắn đầy trời, song cũng không xuyên thủng được lớp lông vừa dày vừa cứng của nó. Tạng Cẩu thấy vậy chặc lưỡi, nghĩ bụng:
[ Hung thú này quả thực khó đối phó. ]
Đoạn, cậu chàng búng mình lên, mượn trần hang làm điểm đặt chân, lại dùng một chiêu Tháng Mười Sấm Rạp, Tháng Chạp Sấm Động làm lực đẩy. Toàn thân Tạng Cẩu xé không lao xuống như một mũi tên, thanh Lĩnh Nam trong tay hoa lên một cái, cái đầu to lớn của con hổ đã rơi xuống đất.
May sao con thú bị cơ quan đổ cát vào mắt, bằng không Tạng Cẩu cũng không cách nào giải quyết nó bằng một đao như thế.
Chặt đứt đầu hổ nanh kiếm rồi, Tạng Cẩu mới chậm rãi ngồi xuống bên xác con thú, thanh Lĩnh Nam gác vào xác con vật.
Chấn Nguyên tử thấy thế, ngoài mặt thì khen ngợi võ công cậu chàng đạt tới cảnh giới cao thâm quá nhiều so với lứa, nhưng trong bụng thì âm thầm tính kế nếu cậu chàng chết vì cơ quan trong mộ thì đoạt lấy thanh bảo đao ra sao. Tạng Cẩu nhìn thấy ánh mắt khác thường của lão, song cũng mặc kệ. Cậu chàng đáng lẽ đã ra tay sớm hơn, nhưng trong động tối thui, mất dấu con thú, hai người đáng cứu nhất là đệ tử của Ngô trưởng lão và đệ tử Nga Mi lại ngây thơ đi hàng đầu, thành ra chưa kịp làm chuyện gì đã phải vùi thây trong mộ cổ.
Chấn Nguyên tử không thấy Hồ Phiêu Hương, trộm nghĩ:
[ An Nam man nữ không xuất hiện, khéo là chết rồi. Không có nó ở đây, thì thằng ranh này chỉ là đứa võ nghệ cao cường nhưng tâm cơ không đủ. Mình lợi dụng nó để kiếm bảo là được. ]
Tạng Cẩu hồi phục chân khí xong, chậm rãi đứng lên.
Cậu chàng bèn nói:
“ Quái thú nay đã trừ, chân nhân có gì chỉ bảo? ”
Chấn Nguyên tử lại nghĩ thầm:
[ Lẽ nào con thú này không có bảo vật? ]
Đoạn, lão lấy dao găm trong hành nang ra, cẩn thận mổ bụng con quái thú kiểm tra một lượt. Máu tanh tràn ra đầy cả động phủ.
Song tìm mãi cũng không thấy gì, lão bèn lấy dao xẻo mấy miếng thịt hổ gói vào trong bọc, đoạn nói:
“ Thiếu hiệp ra tay cứu ta một mạng, không biết có muốn cùng ta phá mộ hay không? Bảo vật kiếm được, ta nhường cậu tám phần. ”
Tạng Cẩu nói:
“ Hay là thôi đi, ta và chân nhân mỗi người một trận doanh, ai thờ chủ nấy. Cứu mạng ngài, chẳng qua là thuận tay làm mà thôi, không cần để trong lòng. ”
Cậu chàng nói xong thì quảy đao Lĩnh Nam lên vai, thận trọng bước về phía đệ tử xấu số của Cái Bang và Nga Mi. Lấy lưỡi đao đào hai cái mộ để chôn cất. Chấn Nguyên tử chặc lưỡi chửi thầm, nhưng rồi cũng mặc kệ, chạy nhanh về phía cửa động tối om om. Lần này thì không được may mắn như cái lúc bốn người rồng rắn dẫn nhau chạy ban nãy, mỗi bước chân của lão lại dẫn động một cái bẫy rập, khi thì dưới chân đột nhiên trồi lên mấy ngọn thương, lúc thì vôi sống trên trần đổ xuống, thậm chí các măng đá cũng có thủy ngân vẩy ra, có thể nói là mỗi bước chân đều giấu nguy cơ mất mạng. Nhưng Chấn Nguyên tử dầu sao cũng là trưởng môn một phái lớn, võ công không phải hạng xoàng, mà kinh nghiệm cũng không thấp, thế nên lão cũng vượt qua được khoảng cách hơn chục trượng để đến cửa hang mà không hư hao gì cả.
Chôn hai người xấu số xong, Tạng Cẩu lại dùng đao Lĩnh Nam chém xuống mấy viên đá nhỏ, dùng kình ném về bốn phía thăm dò. Lại có tiếng cơ quan vận hành ầm ầm vang lên, tên độc kim độc tiếp tục thi nhau bắn tới tấp. Đôi chỗ còn có chông sắt nhô ra thụt vào, sương độc phụt ra tới tấp. Cậu chàng phá hết cơ quan, lại nhẩm tính Chấn Nguyên tử đã đi một lúc lâu rồi hẳn là sẽ không quay lại, Tạng Cẩu mới tung mình về phía cái hốc đá, dẫn Hồ Phiêu Hương ra.
Cô nàng là người đứng ngoài, chứng kiến từ đầu tới cuối trận đánh với con hổ nanh kiếm. Thành thử, Hồ Phiêu Hương là người duy nhất có đủ thời gian để bình tĩnh nghĩ kỹ lại những chuyện vừa xảy ra.
Lập tức xuất hiện vấn đề…
Hồ Phiêu Hương kéo Tạng Cẩu ngồi xuống, giở lương khô ra ăn, lại nói:
“ Cẩu có thấy kì quái không? ”
“ Kì quái thế nào?? ”
Tạng Cẩu bụng đói cồn cào, đang ăn uống rất vui vẻ thì bị câu hỏi bất ngờ của bạn chẹn họng. Cậu chàng chưa kịp nghĩ, đã hỏi lại theo bản năng, bởi mỗi lần cậu chàng hỏi ngược lại như vậy là thể nào cô nàng cũng giải thích mọi chuyện tường tận.
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Con thú này xuất hiện trong hang trước chúng ta. Nhưng Cẩu nhìn mà xem, hang này cả trước cả sau chỉ có hai cửa, vừa bé vừa thấp, nó vào bằng cách nào? Cứ cho là nó vào từ lúc còn bé, lớn lên trong này, thì nó ăn cái gì?? Trừ phi nó là thú ma thú quỷ, yêu quái thành tinh… Mà những thứ này cũng không có thật. ”
Tạng Cẩu rụt cổ, nói:
“ Biết đâu nó thành tinh thật. Dù sao cái mộ này cũng được xây bằng kỹ thuật sáu trăm năm sau, chuyện hoang đường thế còn là sự thật nữa là yêu tinh. ”
Hồ Phiêu Hương biết bạn là chúa sợ ma, chẳng qua lúc vào trong lòng núi, gian thạch thất nào cũng trông như hang đá tự nhiên chứ không giống nơi thờ tự người chết nên cậu chàng mới không xanh mặt. Lúc này thấy Tạng Cẩu như thế thì phì cười, nói:
“ Cứ cho là nó có phép hóa to biến nhỏ đi, sao lúc nãy đánh nhau nó không dùng phép? ”
Thấy bạn á khẩu không đáp được, cô nàng mới phì cười, rồi nghiêm mặt không trêu chọc nữa:
“ Thứ hai, Cẩu không thấy lạ à? Lúc đánh nhau con hổ vô tình dẫn động cơ quan, lúc Chấn Nguyên tử chạy về phía cửa động nọ cũng dẫn dộng cơ quan… Chứng tỏ trong cái hang này đầy rẫy bẫy rập. Thế nhưng cái con này nằm ở đây từ trước, coi như không chết đói chẳng nhẽ nó không đi lại trong hang, tại sao lúc ta vào đây lại không thấy dấu vết nào? Không cả một cái độc trâm, một vệt thủy ngân… ”
“ Ý Hương là… ”
Tạng Cẩu nuốt cố một miếng cơm, trong đầu chợt nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Không sai! Tớ đoán con thú này chỉ vừa xuất hiện trong hang, hơn nữa còn là đột nhiên hiện ra như là có phép thần vậy. ”
Kết luận này cực kì khó tin và hoang đường…
Song, bản thân ngôi mộ cổ này đã là một sự tồn tại cực kì hoang đường rồi. Thế nên thân ở trong mộ, cũng không thể suy nghĩ theo cách bình thường được.
Tạng Cẩu bèn cười:
“ Đấy! Cậu cũng bảo là có phép… ”
“ Tớ bảo con thú hiện ra trong hang một cách rất phi lí, chứ không bảo nó có phép. Chẳng nhẽ Cẩu không nghĩ… trong mộ vốn đã có người hóa phép khiến con hung thú này hiện lên ở đây? ”
Hai người ăn xong, nhưng những suy nghĩ về ngôi mộ điên rồ vẫn lởn vởn trong đầu. Tạng Cẩu chợt xách đao lên vai, định bụng nhảy xuống.
Hồ Phiêu Hương chợt hỏi:
“ Này, định làm gì thế? ”
Cậu chàng bèn cười:
“ Lí Thông và một tên nữa bị trọng thương ngã vào một cái hốc, tớ định moi họ lên chôn cất. Nghĩa tử là nghĩa tận, bằng không thì cũng coi như nể mặt của Thánh Chèm. ”
Hồ Phiêu Hương thấy vậy thì không phản đối nữa.
Tạng Cẩu leo xuống khỏi cái hốc, lại đảo mắt một vòng đặng tìm nốt hai người xấu số. Chỉ có điều…
Cả cái hang đều im lìm, không khí chết chóc phủ xuống tứ phía, bốn bề tuyệt nhiên không có một bóng người nào, đương nhiên không tính bản thân Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương.
Tạng Cẩu có trí nhớ rất tốt, chuyện cậu chàng đã để tâm thì tuyệt không có khả năng nhớ nhầm. Lúc nãy ngồi trong hốc đá rõ ràng cậu chàng thấy Lí Thông trúng chưởng văng vào một hốc đá, sau đó kẻ phóng chưởng đánh y cũng trúng ám khí rồi bị đạp vào chỗ ấy. Cái hốc đá ấy nằm đối diện nơi hai người đang nấp, Tạng Cẩu thấy được rõ mồn một.
Nhưng nay đến kiểm tra thì lại không có người…
Cũng không có xác.
Lại càng không có máu.
Trong cái hốc đúng ra phải có hai người – hai bộ thi thể thì hiện tại chỉ có độc bóng tối và bụi đất.
Cậu chàng khịt mũi, gãi gáy, tự nhủ:
[ Chẳng nhẽ cái động cổ quái này còn ăn được người?? Hoặc giả… trong cái hốc này có cơ quan bẫy rập gì, ban nãy mình đại chiến với con dị thú vô tình kích hoạt nó? ]
Tạng Cẩu còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng có tiếng hét kinh hoàng vang lên, cắt đứt mạch tư duy của cậu chàng. Cậu chàng giật mình một cái, phản ứng đầu tiên là đánh mắt về phía hốc đá nơi mình và Phiêu Hương vừa ngồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.