Đây không phải là đứa con đầu tiên của Vũ
Văn Hi, nhưng đứa bé này lại đến vào thời gian quá khéo, hơn nữa mẫu
thân của đứa bé lại là Thục phi – người rất được hắn yêu thích, bởi vậy
Vũ Văn Hi cực kì chờ mong đứa bé trong bụng Thẩm Mạt Vân.
Cách hoàng đế biểu đạt sự vui mừng là ban thưởng rất nhiều lễ vật, hiện
nay Đại Tề vô cùng cường thịnh thái bình, hoàng đế vui mừng ban thưởng
chẳng phải chuyện mấy lượng bạc. Các đồ trang sức bằng ngọc đủ loại kiểu dáng châu báu thuốc bổ không ngừng được đưa tới Trường Nhạc cung, tất
cả người hầu đều được thưởng hơn một tháng tiền tiêu vặt, thái y bắt
mạch và ma ma luôn chăm sóc Thục phi càng được lì xì nhiều hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Ngày thứ hai sau khi truyền ra tin tức Thục phi có thai, không ít người
đều biết hoàng đế coi trọng thai nhi trong bụng Thục phi đến mức nào.
Mọi người trong Trường Nhạc cung cực kỳ vui sướng, hầu hạ càng cẩn thận
hơn, chuyện ăn uống thuốc thang đám người Hồng Tịch càng nghiêm khắc
hơn, để ý chăm sóc đại công chúa kỹ hơn.
Tố Nguyệt hay kiểm tra cả trong lẫn ngoài Trường Nhạc cung mấy lần, chỉ
cần là người nàng cảm thấy có vấn đề, đều bị đuổi đi rất xa, thậm chí
còn thông báo Thượng Cung cục đến dẫn bọn họ về, tạm thời không cần đưa
người mới tới. Dù sao Trường Nhạc cung chỉ có một vị chủ tử, trước mắt
đã đủ cung nữ thái giám hầu hạ. Muốn thêm người, có thể đợi chủ tử sinh
sản xong rồi từ từ chọn cũng không muộn.
Vũ Văn Hi nắm tay Thẩm Mạt Vân, hiếm khi săn sóc nói: "Thái y nói, gần
đây nàng hơi mệt nhọc, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết mình
mang thai, nên chú ý, không nên làm lụng quá mức vất vả."
Tuy Thẩm Mạt Vân đoán chắc đến tám phần mình đã mang thai, nhưng khi
nghe thái y khẳng định, vẫn thấy rất vui sướng, nhưng nghe hoàng đế nói
những lời này, nàng vẫn hơi ngạc nhiên, bởi vì nàng thật sự không nghĩ
tới hoàng đế sẽ nói ra những lời nói như vậy. Chẳng phải nói tính cách
Vũ Văn Hi lạnh lùng tàn nhẫn, mà vì hắn là đế vương, cho tới bây giờ đều sẽ không quan tâm đến những chuyện tình cảm nam nữ, vì chả để ý, cho
nên sẽ càng không chú ý tới. Còn nữa, đây không phải lần đầu tiên nàng
mang thai đứa con của hoàng đế, lúc trước Thẩm Mạt Vân còn sinh một
người nữ nhi.
"Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, không nghĩ tới... Thiếp sẽ lại sinh con
cho hoàng thượng, thiếp thật vui vẻ." Thẩm Mạt Vân mỉm cười, giấu đi sự
kinh ngạc trong lòng.
Vũ Văn Hi vỗ mu bàn tay trắng nõn của nàng, nói: "Bắt đầu từ hôm nay,
nàng cứ dưỡng thai trong Trường Nhạc cung thật tốt, tranh thủ sinh một
vị hoàng tử đáng yêu như Bảo nhi cho trẫm.
Thẩm Mạt Vân bật cười nói: "Lúc này mới hơn hai tháng, sao có thể nhìn
ra được là nam hay nữ, nếu nhỡ là nữ nhi thì sao đây?" Ai có thể đoán
chắc được chuyện này.
Vũ Văn Hi nói: "Trẫm nói vậy khẳng định là hoàng tử." Ở trong mắt hắn,
đứa nhỏ trong bụng Thục phi là điềm lành được ông trời ban tặng, nếu là
con trai, vậy không thể tốt hơn.
Đã lập thái tử, tuy Tiêu gia hơi phiền toái, nhưng nếu yên phận ngời yên chỗ của mình, Vũ Văn Hi chẳng muốn qua mặt thái hậu một cách quá mức,
dù sao trên người hắn cũng chảy dòng máu của Tiêu gia. Nhưng mấy năm gần đây, thái tử càng lớn, những hậu quả do cách dạy dỗ và sự nuông chiều
của Tiêu hoàng hậu đã bắt đầu từ từ biểu hiện ra ngoài. Cho dù cách giải thích tất cả chuyện trên triều đình hay thái độ đối xử với các vị quan
lại, thái tử đều có vẻ quá mức ôn hòa, xử lý mọi chuyện theo đạo lý công bằng ở mức trung hòa, tầm nhìn quá hẹp, năng lực cũng không quá tốt,
đối với một thái tử của một quốc thì đó là điểm yếu nguy hiểm nhất. Có
khi, người đưa ra quyết định, không sợ là người xấu, chỉ sợ là người
bình thường, tính cách không quả quyết thật sự có thể làm mất đi sự kiên nhẫn của rất nhiều người. Cơ hội chỉ thoáng qua trong giây lát, ai sẽ
chờ ngươi từ từ suy xét, lúc ngươi đang nhìn trước ngó sau, người ta đã
rút đao chém ngươi.
Ở trong mắt Vũ Văn Hi, nếu người thừa kế tương lai thông minh linh hoạt
tất nhiên sẽ khiến hắn vui sướng, nhưng cho dù không có năng lực hơn
người, ít nhất cũng phải làm một vị vua có thể giữ gìn cái đã có. Giống
như thái tử, lúc gặp chuyện thì quá chần chừ, thật sự khiến người ta
không thích.
Tất nhiên Thẩm Mạt Vân không biết suy nghĩ của hoàng đế, chỉ cười nói:
"Nhờ lời nói may mắn của hoàng thượng, thiếp cũng hi vọng có thể sớm
sinh ra hoàng nhi, giúp hoàng gia khai chi tán diệp*."
*Khai chi tán diệp: ý nói sinh nhiều con khiến hoàng gia có thêm nhiều nhánh
Vũ Văn Hi nghe vậy vô cùng vui vẻ, lập tức an ủi nàng mấy câu, đêm nay, tất nhiên sẽ ở lại Trường Nhạc cung.
"Lại là Thục phi, nàng ta cũng quá may mắn thôi! Đây chính là cái thai
thứ hai. Lúc trước sinh ra đại công chúa đã khiến hoàng thượng cực kỳ
sủng ái, bây giờ hoàng thượng hết ban thưởng, lại thăm hỏi ngủ lại, nếu
làg sinh hoàng tử, ta còn có đường sống sao?" Liễu quý phi ở Diên Khánh
cung tức giận đến cắn khăn tay, một đống mảnh sứ phân tán ở trên mặt
đất.
Khéo Như rụt lui cổ, cẩn thận nói với nàng ta: "Bây giờ nương nương đang quản lý công việc trong hậu cung, có muốn suy nghĩ biện pháp khiến
người ở Trường Nhạc cung kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"
Liễu quý phi nặng nề ngồi trở lại trên ghế tựa, cầm lấy chén trà duy
nhất còn nguyên vẹn trên bàn uống một ngụm lớn, để đè én lửa giận đang
sôi trào xuống rồi mới nói: "Ngươi tưởng bản cung không nghĩ sao? Nhưng
muốn ra tay, có thể dễ dàng như vậy sao, Trường Nhạc cung bị Thục phi
thu thập kín như thùng sắt. Còn có hoàng thượng, đang vô cùng lo lắng
cho thai nhi của Thục phi, nếu bụng của Thục phi xảy ra chuyện gì, người đầu tiên hoàng thượng nghi ngờ là bản cung." Hoàng thượng không có tâm
tình quản lý chuyện trong hậu cung, chỉ cần hắn cảm thấy ngươi làm sai
thì đó chính là ngươi làm sai rồi, điều tra chân tướng mọi chuyện, rất
hiếm khi xuất hiện trong hậu cung.
Khéo Như lúng túng vâng dạ, không dám nói thêm câu nào nữa.
Trên khuôn mặt Liễu quý phi hiện sự giận dữ, lại nói: "Rõ ràng phụ thân
liều chết trên chiến trường, đánh thắng trận, kết quảThẩm Thục phi lại
được lợi, thật sự làm ta tức chết. Còn có tứ muội kia của ta, thật sự vô dụng, nâng đỡ nàng ta lâu như vậy, chẳng có tin tức gì, phí phạm công
sức của ta." Bởi vì quá mức tức giận, nàng ta cũng suy nghĩ, có nên nhờ
mẫu thân tìm thêm mấy cô nương từ Liễu gia vào cung để duy trì sự sủng
ái.
Lúc này, Liễu dung hoa ở ngoài điện xin gặp, Khéo Như hơi ngẩng đầu nhìn Liễu quý phi, thấy nàng ta gật đầu, lúc này mới tiến lên nghênh đón
Liễu dung hoa, thuận tiện ra hiệu cho tiểu cung nữ đứng chờ bên ngoài đi vào thu dọn.
Lúc Liễu dung hoa bước vào, cung điện bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, khói trắng lượn lờ bay ra từ trong lư hương bằng tử kim, mùi hương rất
tươi mát. Sau khi cúi chào theo quy củ, Liễu dung hoa khẩn cấp nói: "Vừa nãy muội nghe các cung nữ nói, Thục phi đã mang thai hai tháng. Đại tỷ, bây giờ phải làm sao? Muội nghe nói hoàng thượng rất coi trọng thai nhi lần này của Thục phi, nhỡ..."
Vừa trút giận xong, Liễu quý phi đã sớm tỉnh táo lại, nàng ta nhíu mày
nhìn Liễu dung hoa mặc váy màu xanh, nói: "Hoang mang rối loạn như thế
này, còn ra thể thống gì?! Chẳng qua mới mang thai hơn hai tháng, đã
khiến ngươi khẩn trương rồi? Nếu ngươi không chịu thua kém một chút, có
thể có tin vui, không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, Thục phi dám
làm ngươi mất mặt như vậy sao?"
Liễu dung hoa đỏ mặt gượng cười, cúi đầu nói: "Muội chỉ lo lắng, bây giờ hơi mất bình tĩnh, lúc này đã quên quy củ."
Liễu quý phi hừ một tiếng, thật sự không thể nhìn được bộ dáng không ra
gì kia của Liễu dung hoa, âm thầm mắng chửi làm sao thì thất lễ như thế
đã là một chuyện, bây giờ lại biểu hiện ra ngoài, thật sự là bùn nhão
không thể xây tường. Tuy Liễu dung hoa là muội muội của nàng, nhưng nàng chả có nghĩa vụ đi dạy bảo nàng ta, Liễu quý phi chẳng quên, lúc trước
là ai ở bên cạnh núi giả ôm hoàng đế, khiến nàng ta mất mặt một thời
gian dài trong hậu cung, nàng còn ghi nhớ món nợ này đâu.
Liễu dung hoa suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Đại tỷ, nếu để Thục phi sinh
ra hoàng tử, vậy sau này ở trước mặt hoàng thượng, không phải còn có địa vị hơn cả tỷ tỷ sao? Ngài xem có nên tìm một cơ hội trừ bỏ..."
Liễu quý phi nhíu mày, đột nhiên cười nói: "Ngươi nghĩ được cũng thật lâu dài."
Liễu dung hoa bị nhìn cảm thấy lo lắng, "Đại tỷ..."
Sắc mặt Liễu quý phi nghiêm khắc lại, "Thục phi đang mang thai, dựa theo quy củ không thể thị tẩm, thừa dịp này, ngươi phải nắm lấy cơ hội này,
thị tẩm thêm mấy lần. Nếu có thể mang thai, mới là kế sách tốt nhất."
Hiện nay cả hậu cung đều nhìn chằm chằm vào Trường Nhạc cung, kể cả
hoàng thượng đều chú ý, ra tay quá mạo hiểm, không đáng giá. Nhưng có
thể thừa dịp Thục phi không thể thị tẩm, mưu tính thật tốt. Liễu quý phi nghĩ đến đây, cũng thở dài trong lòng, nếu năm đó không... Sớm đã có
đứa nhỏ gọi nàng mẫu thân.
Liễu dung hoa nhỏ giọng nói: "Muội sẽ suy nghĩ biện pháp."
Liễu quý phi gật đầu, nói: "Ngươi đã được thăng làm dung hoa, cần đổi
chỗ ở khác, hai ngày nữa, ngươi liền chuyển đến Diên Khánh cung đi. Ta
thấy, Tình Phương các ở phía đông là chỗ khá tốt, ngươi vào ở, cũng
thích hợp."
Hai mắt Liễu dung hoa sáng lên, chuyển vào ở trong Diên Khánh cung, có
nghĩa số lần nàng gặp hoàng đế sẽ nhiều hơn, tuy chuyển vào địa bàn của
Liễu quý phi, cũng có lợi ích hơn, rất có lợi cho tình cảnh hiện nay của nàng ta.
"Nghe theo sắp xếp của ngài, muội trở về cho người thu dọn đồ đạc."
Trong Cảnh Phúc cung, Tú Hương khẩn trương nói với Cao Hiền phi: "Chủ
tử, Thục phi nương nương đã mang thai lần thứ hai, ngài có muốn nghĩ
biện pháp không?"
Cao Hiền phi đang đọc sách dạy đánh cờ, thuận miệng đáp: "Nghĩ biện pháp gì?"
Tú Hương nóng nảy, "Tự nhiên là thừa dịp Thục phi nương nương không thể
thị tẩm, nghĩ biện pháp kéo hoàng thượng đến Cảnh Phúc cung mấy lần."
Dừng lại một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Chủ tử, thái y nói, thân thể ngài
đã sớm dưỡng tốt lắm, cũng không khó mang thai. Nhưng khi hoàng thượng
đến Cảnh Phúc cung, vì sao ngài luôn lạnh nhạt với hoàng thượng? Chẳng
lẽ ngài không muốn đứa nhỏ sao?" Chắc không có khả năng đi, đối với hậu
cung phi tần, trừ bỏ sự sủng ái của hoàng đế, chỗ dựa duy nhất chính là
con cái.
Động tác trên tay Cao Hiền phi ngừng lại, mềm yếu dựa vào gối đầu phía
sau, thở dài nói: "Mang thai thì sao? Không nhất thiết hoàng thượng sẽ
càng chú ý tới Cảnh Phúc cung. Hơn nữa ở nơi dơ bẩn như thế này, không
có đứa nhỏ cũng tốt, bọn họ đỡ phải chịu tội." Từ lúc sinh non năm đó,
nàng sẽ chả có lòng nịnh hót hoàng đế, lại chẳng muốn sinh con cho hắn,
vừa nhìn thấy hoàng đế, nàng lại không nhịn được nhớ tới đứa nhỏ vô
duyên kia, càng chán ghét hoàng đế.
Hoàng đế cần nữ nhân dỗ hắn vui vẻ, mỗi lần Vũ Văn Hi đi tới chỗ của Cao Hiền phi, đều nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt. Mấy lần qua đi, hắn cũng
phiền, càng ít khi đến. Hậu cung không thiếu mỹ nữ, không có Cao Hiền
phi, còn có rất nhiều mỹ nhân làm hắn vui lòng, tội gì nén giận đến Cảnh Phúc cung. Bởi vì Cao gia còn có ích, nuôi Hiền phi là được rồi, hoàng
đế cũng không thiếu chút tiền ấy.
"Chủ tử, trên lý thuyết thì vậy, nhưng không thể cứ làm như thế..." Tú
Hương dậm chân, vội vàng khuyên nhủ. Nàng hầu hạ Cao Hiền phi nhiều năm, người khác nhìn bên ngoài vô cùng vinh quang, nhất phẩm phu nhân a,
nhưng chỉ có tự mình biết nỗi khổ trong đó. Số bạc hàng tháng, chậu than bồn băng cũng không thiếu, nhưng nếu muốn lấy thêm đồ gì, cũng không có phương tiện như vậy, có khi gặp được cung nữ của Diên Khánh cung, Thanh Ninh Cung thậm chí Trường Nhạc cung, các nàng đều ôn tồn tiếp đón,
không dám lộ ra vẻ mặt khó chịu. Kể cả Chu tu nghi, còn từng chửi ngầm
Cao Hiền phi mấy lần, nàng nhìn thấy vô cùng buồn bực, vốn định ra mặt
vì chủ tử, lại bị Cao Hiền phi ngầm cảnh cáo nàng muốn nhường nhịn.
"Tranh đấu mãi vẫn là bộ dáng kia thôi, hắn không đến rất tốt, nhắm mắt làm ngơ." Cao Hiền phi lạnh nhạt nói.
"Ai!" Tú hương thấy không khuyên bảo được, chỉ đành thở dài, tất nhiên vội vàng lui ra sẽ không nói tới.
Về hướng đi của hoàng đế, Cao Hiền phi thật sự không quan tâm, trái tim
của nàng đã sớm chết đi, giãy dụa lâu như vậy trong hậu cung vì báo thù
cho đứa nhỏ của nàng ta. Bây giờ Tiêu hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung,
Tiêu dung hoa cũng đã bị ban chết, nàng thật vừa lòng với kết quả như
vậy. Về phần tranh giành sủng ái, nàng đã sớm không có tâm tư này.
Hiện nay Thục phi xem như cực kỳ vinh sủng, nhưng có năng lực được sủng
ái đến bao giờ đâu? Năm năm một lần chọn tú nữ, sẽ có càng nhiều tú nữ
xinh đẹp trẻ tuổi vào cung, đợi Thục phi già đi, nàng ta còn có thể
tranh đấu được với những nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi sao? Được đến càng
nhiều, khi mất đi mới càng đau khổ hơn, nàng cũng muốn nhìn xem, khi
Thẩm Mạt Vân ngã xuống từ trên đám mây cao, sẽ chật vật như thế nào.
Sau khi Trình thị biết Thẩm Mạt Vân lại có thai, chuẩn bị không ít lễ
vật, sau đó mới mang theo đại con dâu Vu thị cùng vào cung thăm nữ nhi.
"Tuy rằng là thai thứ hai, còn muốn cẩn thận một chút." Trình thị dặn dò Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân thay quần áo bình thường màu tím, tóc dài đen búi thành một búi tóc đơn giản, chỉ cắm mấy đóa quyên hoa cùng một trâm cài tóc, cổ
tay phải đeo vòng tay trong suốt, nàng nói: "Mẫu thân, yên tâm đi. Hoàng thượng cũng rất coi trọng thai nhi lần này, lúc này sẽ không có ai làm
khó nàng. Kể cả thực sự có người không biết điều, con cứ ở lì trong
Trường Nhạc cung không ra ngoài, con cũng không tin các nàng còn dám tới tận cửa gây hấn."
Trình thị nghe vậy, cũng thấy yên tâm hơn, nếu được hoàng thượng coi
trọng, lại cẩn thận phòng bị, nghĩ đến sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn
nói: "Chú ý hơn một chút vẫn tốt." Nhìn sắc mặt của nàng, "Nương thấy
con cũng gầy đi, do nôn ọe nhiều sao?"
Thẩm Mạt Vân cười khổ gật đầu, "Cũng không phải sao? Đứa nhỏ này luôn
luôn ép buộc ta, nôn ra còn nhiều hơn ăn vào, thức ăn này, vừa nhìn đã
không có khẩu vị." Đứa nhỏ này là còn có thể ép buộc hơn Bảo nhi, thai
đầu tiên còn chưa vất vả như vậy.
Vu thị xen mồm nói: "Trước kia khi ta mang thai, cũng nôn oẹ rất lợi
hại, nhưng ta ăn miếng gừng, có thể dừng nôn. Nếu không nương nương thử
xem?"
Thẩm Mạt Vân lắc đầu nói: "Sớm thử qua, nhưng không có tác dụng."
Trình thị nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ma ma có phương pháp gì
không? Nôn oẹ lợi hại như vậy, nên cẩn thận, nếu không ăn được cái gì,
cũng không phải một biện pháp."
Thẩm Mạt Vân cũng an ủi nói: "Con đã hỏi thái y, đều nói đây là phản ứng bình thường, một thời gian sau sẽ tốt hơn nhiều. Lại nói, cũng không
nghiêm trọng như vậy, chẳng qua không quá thoải mái thôi, vẫn có thể ăn
vào một chút đồ ăn chén thuốc, chỉ không có khẩu vị tốt như lúc mang
thai Bảo nhi. Lúc này, Bảo nhi cũng nên tỉnh rồi, Tố Nguyệt, bảo bà vú
ôm đại công chúa lại đây."
Trình thị vội hỏi: "Nếu như còn ngủ, thì thôi, đừng ép buộc đứa nhỏ." Vu thị cũng phụ họa theo lời nói của mẹ chồng, nếu ép buộc đại công chúa
không vui, vậy cũng không phải là việc nhỏ.
"Đâu có yếu ớt như vậy. Ngài là ngoại tổ mẫu của nàng, gặp mặt lại như
thế nào." Thẩm Mạt Vân vừa nói vừa nháy mắt với Tố Nguyệt.
Bảo nhi sắp hai tuổi rồi, nhìn thấy Trình thị, đã có thể lưu loát nói ra một câu hoàn chỉnh, Trình thị vui mừng đến mặt mày hớn hở, Vu thị đã ở
một bên nịnh hót lấy lòng, nói những lời nói may mắn.
Bởi vì Thẩm Mạt Vân nôn oẹ khá nghiêm trọng, cho nên Trình thị cũng
không dám ở lâu, sau khi biết nữ nhi sống rất tốt, liền đứng dậy từ
biệt. Sau khi về nhà, lại chạy nhanh thu thập các phương thuốc phòng nôn nghén, chuẩn bị lần sau khi vào cung đưa cho nữ nhi.
Hai ngày sau, Nghi Vân cũng vào cung thăm nàng một lần, cũng mang đến không ít đồ, cẩn thận dặn dò nàng một lúc.
Ở trong ánh mắt ghen ghét hâm mộ của các phi tần trong cung, Thẩm Mạt
Vân luôn ở trong cung, không dễ đi ra Trường Nhạc cung. Hiện nay không
cần đi đến chỗ hoàng hậu thỉnh an, càng giảm bớt rất nhiều chuyện.
Thục phi có thai không thể hầu hạ hoàng đế, không ít phi tần đều sử dụng tất cả chiêu thức, hôm nay ngẫu nhiên gặp được, ngày mai người nọ đưa
canh, đều muốn cho hoàng đế đi đến chỗ các nàng nhiều hơn. Bởi vậy, tuy
là cuối mùa thu, hậu cung cũng rực rỡ phồn hoa như mùa xuân.
Tuy Thẩm Mạt Vân không thể thị tẩm, nhưng Vũ Văn Hi thật sự rất coi
trọng thai nhi lần này của nàng, hơn nữa nữ nhi hắn yêu thích nhất cũng ở trong Trường Nhạc cung, cho nên vẫn thường xuyên đến thăm nàng. Những người hầu hạ nhìn thấy vậy, càng không dám chậm trễ, rất sớm sẽ đưa
chậu than cùng bồn băng đến Trường Nhạc cung, chỉ sợ Thục phi hơi không
khoẻ, hoàng đế sẽ trách tội bọn họ.
Trong phật đường quạnh quẽ, chỉ có mùi hương khói tràn ngập ở căn phòng
lạnh như băng, Tiêu hoàng hậu quỳ gối ở chính giữa, không vội vàng không chậm chạp nhớ kỹ kinh phật, đợi làm xong công việc của hôm nay, mới
đứng dậy dưới sự nâng đỡ của cung nữ.
"Gần đây Thái tử như thế nào?" Tiêu hoàng hậu ngồi ở trong phòng, đón
lấy chén trà trong tay Bích Nhiễm, không vội uống, mà hỏi tình hình gần
đây của con trai trước.
Bích Nhiễm nói: "Nô tì nghe nói, trong thời gian này thái tử đang vùi
đầu làm bài tập mà thái phó giao cho, rất được hoàng thượng tán thưởng."
Nàng không dám nói, bởi vì quá mức tập trung học tập mấy ngày trước bị bệnh nặng, hai ngày trước mới vừa chuyển biến tốt.
Tiêu hoàng hậu vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi. Chỉ cần thái tử sống tốt,
bản cung liền yên tâm." Lập tức lại nhíu mày, nhớ tới chuyện Thục phi có thai, "Chỉ mong thai nhi lần này không phải hoàng tử, hi vọng ông trời
mở mắt..."