Thương Tiến Tửu

Chương 228: Sau này




Phí Thịnh xử lý tương đối chỉn chu, chúng cận vệ dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch máu trong hành lang, tổng cộng hết không quá một chén trà. Giờ Tý Phí Thịnh vén rèm lên, thấy phủ quân đang chợp một lát, hắn bèn khẽ báo: “Chủ tử, dọn xong rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên như tỉnh mà không tỉnh, đôi mắt khép hờ của y chú mục vào ngọn nến sắp tắt, ngồi ở đó trông có phần khó gần. Qua hồi lâu, y hỏi: “Cốt Tân đi đến đâu rồi?”
Phí Thịnh đáp: “Tối nay chắc đến núi Lạc.”
Thẩm Trạch Xuyên dường như đã tỉnh, “Ừ” tiếng bằng giọng mũi, nói: “Bảo hắn về đi.”
Phí Thịnh quỳ một chân ở cửa, cúi mình giây lát, không dám nói gì quá lời để lộ thương tiếc, bèn bảo: “Hắn mang thư từ Nhị gia mà, chủ tử, núi Lạc cũng không xa Đoan châu chúng ta mấy, không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
Đêm nay Thẩm Trạch Xuyên không vui, không đáp. Phí Thịnh lập tức im bặt, ngoan ngoãn lui ra ngoài. Hai nén nhang sau, Kiều Thiên Nhai đẩy Diêu Ôn Ngọc tới.
Rèm trúc mở ra, Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Sao Nguyên Trác còn chưa ngủ đi? Đã muộn thế này rồi.”
Bàn tay đang cầm sách của Diêu Ôn Ngọc buông xuống, đắp kín tấm chăn, nói: “Không còn Nhan Hà Như, các cửa hàng ở Hà châu sẽ loạn. Đêm nay phủ quân ở đây một mình nghĩ đối sách, đừng ngại nghe thử thiển kiến của ta.”
Xưa kia Nguyên Trác giỏi đàm luận, giọng thanh như tiếng suối chảy, khoan thai đúng mực, êm tai vô cùng.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nói: “Thắp đèn dâng trà.”
Thị nữ đi vào dọn thảm dính nước trà, thay đèn mới, căn phòng cuối cùng cũng sáng lên một chút. Phí Thịnh đặc biệt dặn thị nữ phải pha trà thật đặc để phủ quân với tiên sinh dễ tỉnh táo.
“Giết Nhan Hà Như, cửa hàng Hà châu sẽ loạn một thời gian, không giết Nhan Hà Như, thương nghiệp của thiên hạ sẽ loạn cả một đời.” Thẩm Trạch Xuyên không uống trà, y chống đỡ tinh thần, “Huống hồ Nhan Hà Như chắc chắn ta sẽ không giết gã, nếu ta mà thuận theo ý gã, hậu họa sẽ khôn cùng.”
Thẩm Trạch Xuyên không có lòng kiên nhẫn với trẻ hư, ngay từ lúc Nhan Hà Như nhắc đến đại sư Nhất Đăng, Thẩm Trạch Xuyên đã an bài xong xuôi kết cục cho gã rồi. Thẩm Trạch Xuyên có thể bị lừa, nhưng không thể bị đe dọa. Kỳ thực Nhan Hà Như vốn không hề hiểu Thẩm Trạch Xuyên, cũng không hiểu Tiêu Trì Dã, thành ra gã hoàn toàn chẳng biết trong hai người ai mới là vỏ đao.
Vả lại, Tiêu Trì Dã ráo riết tìm đại sư như vậy là bởi hắn vừa mới trải qua tử biệt. Chỉ cần nghĩ tới tâm tình của Sách An sẽ thế nào sau khi hay tin, Thẩm Trạch Xuyên đã không định cho Nhan Hà Như sống thêm một khắc nào nữa.
Diêu Ôn Ngọc chờ cho thị nữ lui xuống hết mới lên tiếng: “Chuyến này Nhan Hà Như không mang tùy tùng theo, tâm phúc cũng để lại Hà châu, chính là muốn phủ quân phải kiêng dè.”
Đúng như lời Nhan Hà Như nói, đến khoa chân múa tay mèo quào gã còn chẳng biết. Gã dám nghênh ngang bước vào uy hiếp Thẩm Trạch Xuyên là bởi đã nắm chắc phần thắng. Tâm phúc của gã đều để lại Hà châu, nếu gã không về nhà đúng thời hạn, Nhan thị sẽ cắt đứt đầu mối nền tảng của tuyến giao thương Hòe Từ Trà, chặn đường đội buôn của Trung Bác, khiến Thẩm Trạch Xuyên chỉ còn nước đi qua Hòe châu, vòng qua vùng phụ cận thành Địch, xong lại qua cảng Vĩnh Nghi, cuối cùng vào sâu trong nội địa Quyết Tây. Con đường này không chỉ hao tổn thời gian và sức lực, mà còn phải hao tổn đầu óc để trót lọt những trạm kiểm soát dọc đường, sểnh cái là có thể lật thuyền như chơi.
“Thương nhân thiên hạ đều vì cái lợi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Trung Bác là địa phương trung chuyển quan trọng giữa Ly Bắc và Khải Đông, thứ Nhan thị cắt đứt không chỉ là tuyến giao thương của ta, mà còn là tuyến giao thương của các hành thương đã đầu tư vào đó. Bọn họ đã hưởng qua thức quý, giờ lại bắt bọn họ quay về với rau dại thì chẳng cần biết mùi vị thế nào, cái bụng chưa thỏa của bọn họ sẽ không bằng lòng.”
Thẩm Trạch Xuyên khác với những thổ phỉ mà Nhan Hà Như từng gặp, y có quyền lực thực thụ ở phía Đông, tuyệt không phải đẳng cấp mà loại như Thái Vực hay Lôi Kinh Chập có thể so bì. Y có thể quyết định thuế quan ở cả hai vùng phía Đông, lại còn nắm chắc ba vùng yếu địa ải Lạc Hà, hỗ thị và Đăng châu, Nhan Hà Như mà định dùng mỗi buôn bán để uy hiếp y, vậy thì phải xem Thẩm Trạch Xuyên có vui không đã.
Trang bị cho quân phòng vệ Trung Bác năm nay cũng là một khoản lớn, Thẩm Trạch Xuyên không thể tự sản xuất trang bị, mỏ đồng đều nằm ở phía Tây, hàng của đám hành thương lén buôn đồng quan năm ngoái đang nằm trong tay, giờ kẻ nào kẻ nấy đều sốt phỏng con mắt, chỉ mong được lên con thuyền Trung Bác này càng sớm càng tốt. Không cần phủ quân đến gõ cửa, chỉ cần phủ quân bảo làm, bọn họ sẽ sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi đến bán hàng. Phải biết hiện giờ Lương Thôi Sơn và Giang Thanh Sơn đang truy tra cực nghiêm, chỗ đồng này mà để trong kho của hành thương càng lâu, bị tra ra sẽ càng chết, có thể một miếng nuốt nhiều hàng như vậy trên đời này chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên mà thôi.
Quân lương Khải Đông Thẩm Trạch Xuyên cũng không lo.
Hồi xưa Thẩm Trạch Xuyên đoạt được cửa hàng của Hề thị là nhờ vào Hề Đan và Cát Thanh Thanh, tốn chút công sức. Do Hề thị là thế gia, chú trọng kế thừa dòng họ nên y mới giữ lại không giết đại phu nhân. Nhưng Nhan thị thì không phải, Nhan thị gầy dựng cơ nghiệp từ buôn trà, một ổ huynh đệ giang hồ kết nghĩa, tình cảm xây đắp từ đời mẹ của Nhan Hà Như, có điều đến đời của Nhan Hà Như, nhất định sẽ có người khác có thể lên thay, kể cả khi Nhan Hà Như không còn, đám anh em bên dưới vẫn bằng lòng nói chuyện với phủ quân. Quân lương Khải Đông thậm chí Thẩm Trạch Xuyên chẳng cần mở miệng, cũng sẽ có người thay y cung cấp.
Nhan Hà Như rất quan trọng, nhưng còn khuya mới quan trọng như gã tưởng.
“Cảng Liễu châu là do một mình Nhan Hà Như quản lý,” Diêu Ôn Ngọc nói, “tình hình ở đó chúng ta quả thực không nắm rõ, song Quyết Tây còn có Hề Đan xử lý việc làm ăn thay phủ quân, bảo lão phái mấy người qua trông coi, thực ra không cần lo mấy. Cái đáng lo trước mắt là cảng cần nhiều bạc, để mình Trung Bác gánh thì e sẽ khó duy trì.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe vậy bèn hỏi: “Ý Nguyên Trác là sao?”
“Trước sau gì phủ quân cũng sẽ phải về Khuất đô, đến lúc đó hành thương của thiên hạ hay là hành thương của phủ quân,” Diêu Ôn Ngọc nói chậm lại một chút, chờ ho dứt mới tiếp tục, “việc xây cảng cũng là việc chung của mọi người, chi bằng phủ quân để lại bạc này cho các hành thương, cho bọn họ một cái tình, sau này phủ quân chỉ cần mở Liễu châu, điều chỉnh thuế quan, họ sẽ chính là kho tiền của tân triều, cũng là kho tiền của phủ quân.”
Không chỉ có thế, ý tưởng xây dựng cảng mới ở Liễu châu của Nhan Hà Như rất hay, vịnh có thể cho nhiều tàu thuyền cập bến, tương lai hưng thịnh của Liễu châu và các thành trấn xung quanh Liễu châu ngay trong tầm mắt, đây là một mảnh ruộng màu mỡ trên đà khai hoang, chỉ cần các hành thương không ngốc, ắt sẽ vui mừng đi theo Thẩm Trạch Xuyên hưởng phần.
Thậm chí Diêu Ôn Ngọc còn có thể tưởng tượng được, đến ngày ấy, căn bệnh trầm kha thế gia đã dẹp sạch, thiên hạ bước vào thời kỳ phục sức, Liễu châu sẽ trở thành cảng lớn nhất nối liền Đông Nam của Thẩm Trạch Xuyên, thậm chí là cảng liên thông hải ngoại lớn nhất, đến ngày ấy…
Diêu Ôn Ngọc bỗng che miệng ho dữ dội. Trong lúc vội y lỡ tay quẹt đổ chén trà, trà nóng bắn lên chăn của y, làm ướt hai chân.
Thẩm Trạch Xuyên đã đứng dậy đỡ lấy chén trà, cúi mình gọi: “Nguyên Trác…”
Diêu Ôn Ngọc còn chưa nói xong, bao nhiêu lời còn nguyên trong lồng ngực ấy lại bị tiếng ho chặn đứng. Y vừa che miệng, vừa nâng tay ý bảo không sao.
“Phí Thịnh!” Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy máu thấm ướt tay áo, lập tức quát lên, “Gọi đại phu!”
Phí Thịnh bên ngoài vâng rồi tức tốc đi gọi người. Kiều Thiên Nhai nghe thấy tiếng “choang”, cảm thấy không ổn, không đợi Thẩm Trạch Xuyên gọi đã vén rèm vào.
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.