Thương Tiến Tửu

Chương 229: Phan Lận



Cốt Tân nhận được thư của Đoan châu ở núi Lạc, lúc đó hắn đang chuẩn bị lên ngựa tiếp tục chạy, sau khi xem xong thư thì biểu cảm có vẻ phức tạp, quay lại hỏi Hoắc Lăng Vân thuận đường tới điều ngựa: “Đây là thư phủ quân viết trước khi ngươi đi à?”

Hoắc Lăng Vân kéo ngựa của mình, gật đầu, mở bị nước tu ực một hớp, rồi nói: “Chính là viết đêm qua.”

Cốt Tân nhét thư vào trong ngực rồi rút ra một phong khác đưa cho Hoắc Lăng Vân: “Đây là Nhị gia gửi phủ quân… Xe của Cẩm y vệ đi trước kiểm tra cuối cùng bảo sao?”

“Bảo là nha môn Hà châu truy đuổi ráo riết, ép phu xe, lúc đánh xe đến chỗ đường chưa được tu sửa thì rơi xuống lạch.” Hoắc Lăng Vân gài bị nước về, cẩn thận cất thư của Tiêu Trì Dã vào ngực, “Vài người xuống lạch kiểm tra hai canh giờ, không ai còn sống.”

Trông mặt Cốt Tân càng sầm sì, hắn phụng mệnh tới đây, thực chất là phải thay Tiêu Trì Dã gặp được đại sư Nhất Đăng, nào ngờ đại sư đã đi mất rồi. Cốt Tân đứng đó, trăm điều khó hiểu, lẩm nhẩm: “Đại sư đi Hà châu làm gì?”

“Đó chẳng phải là quê của đại sư sao?” Hoắc Lăng Vân đã phi ngựa trọn một đêm, bây giờ người toàn mùi mồ hôi, hắn nói, “theo ý của Nhan Hà Như thì đại sư bệnh qua đời, có thể đại sư đã sớm đoán được là mình không còn bao lâu nên mới về thăm gia đình.”

“Đại sư đã đoạn tuyệt trần tục từ lúc xuất gia rồi, nhà ông cũng chỉ còn lại họ hàng thôi chứ không phải anh em ruột thịt.” Cốt Tân nói đến đó thì nhớ tới đại cảnh, nói tiếp, “Đã thế đại sư còn hẹn năm nay sẽ về đại cảnh mà, nếu như ông đoán mình không còn bao lâu thì cũng sẽ thực hiện lời hứa trước đã.”

Hoắc Lăng Vân không quen biết đại sư Nhất Đăng, hắn nhìn mặt trời ló dạng, nói: “Ta nghỉ xong rồi, lên đường đây.”

Cốt Tân dắt ngựa tránh ra, Hoắc Lăng Vân quay đầu ngựa lại bảo Cốt Tân: “Ngươi đến chiến địa thì nhớ bảo Nhị gia, Đàm Đài Hổ cũng muốn thử đao mới của hắn.”

Cốt Tân không ừ, mà bảo: “Bảo lão Hổ tự đi mà viết thư cho Nhị gia, ta không về chiến địa,” hắn cà sạch bùn trên ủng rồi nhảy lên ngựa, chỉ roi ngựa về hướng khác, “ta phải đi Hà châu một chuyến.”

***

Đại phu chen chúc dưới hiên, ai nấy đều im như thóc, không dám làm ồn. Phí Thịnh thấy chỗ này cũng không phù hợp để bàn bạc, bèn nhanh nhẹn đưa các đại phu sang cách vách.

Khổng Lĩnh không đến quấy rầy Nguyên Trác nghỉ ngơi, theo sau Phí Thịnh hỏi: “Đại phu bảo sao?”

Phí Thịnh liếc tấm rèm trúc im lìm, đưa tay ra hiệu cho Khổng Lĩnh đi sang bên cạnh, đáp khẽ: “Đều rất sợ, kê đơn thuốc còn chẳng bằng Cẩm y vệ chúng ta tự kê, không dám cho tiên sinh dùng thuốc mạnh.”

Tuy Khổng Lĩnh học rộng biết nhiều, song quả thực không tinh thông y dược. Ông khẽ biến sắc, trấn tĩnh lại ít phút, mới nói: “Vậy…”

Phí Thịnh không nói được, trước đó tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng vào đại sư Nhất Đăng, không ai lường được đòn này của Nhan Hà Như. Hắn tránh mầm non mới nhú, chỉ nói: “Đêm qua phủ quân viết thư cho Cát Thanh Thanh, bảo bọn họ tìm đại phu ở mười ba thành Quyết Tây, đến sau tháng Sáu có thể tới Đoan châu.”

Nhưng làm sao có thể cầm cự qua ba tháng này đây?

Phí Thịnh không dám nói bừa, đêm qua hắn nhìn đại phu ra ra vào vào mà lòng cũng như lửa đốt. Bình thường Diêu Ôn Ngọc luôn tỏ ra kiên cường, hồi ở Từ châu đã tiêu hao rất nhiều tinh lực để bình lòng các danh sĩ đến nương nhờ Thẩm Trạch Xuyên, bận đó lại còn thức trắng đêm bàn bạc bố trí nha môn sáu châu với đám Khổng Lĩnh, xong lại đi từ Từ châu đến Đoan châu, đến lúc tới Đoan châu thì mãi chẳng thấy khỏe lên.

Khổng Lĩnh đứng hồi lâu, giọng nghiêm trọng: “Ngươi đợi chút, để ta báo lại cho phủ quân, phủ quân cả đêm chưa ngủ rồi, vẫn đang chờ tin ở nội đường.”

“Thế thì ngài phải khuyên chủ tử của ta,” Phí Thịnh bị dáng vẻ ho ra máu của Diêu Ôn Ngọc dọa hãi, bám gót Khổng Lĩnh mấy bước, “hôm qua nghe tin đại sư không còn, ta trông tinh thần của chủ tử cũng không được tốt lắm đâu, giờ lại còn đang lo lắng cho Nguyên Trác tiên sinh, đừng cố quá kẻo lại ngã bệnh. Ở đây có ta với Kiều Thiên Nhai trông nom rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

Khổng Lĩnh vội vàng ứng rồi xách áo rời viện. Đến lúc tới viện Thẩm Trạch Xuyên, ông thấy phủ quân đang đứng dưới hiên nghe Đinh Đào báo cáo.

Thẩm Trạch Xuyên trông thấy Khổng Lĩnh, bèn gật đầu ra hiệu cho Đinh Đào ngưng lại chút đã. Từ sau trận Đôn châu Đinh Đào ngoan hơn hẳn, bèn ngậm miệng ngay tắp lự rồi lui sang một bên, nhường chỗ cho Khổng Lĩnh.

Khổng Lĩnh cân nhắc từ ngữ, nói: “Vừa mới ngủ, trong viện đang sắc thuốc, có Kiều Thiên Nhai túc trực bên cạnh, phủ quân cũng không cần quá lo lắng.”

Trong viện an tĩnh, Thẩm Trạch Xuyên xuống thềm: “Đại phu không nói chính xác được à?”

Khổng Lĩnh trông mặt Thẩm Trạch Xuyên không vui, cùng đi bên cạnh, đáp: “Các đại phu này chỉ là thầy lang sơn dã, chưa từng gặp người nào như Nguyên Trác, đương nhiên không dám lấy đơn thuốc thông thường để quấy quá, ngôn từ cũng rất cẩn trọng, song đều hết lòng, không ai dám cẩu thả.”

Thẩm Trạch Xuyên nhạy bén cỡ nào, nghe Khổng Lĩnh nói thế, hiểu ngay trong đám đại phu này không ai có thể chữa bệnh cho Nguyên Trác, chỉ dám góp sức điều dưỡng, ráng tránh nguy hiểm mà thôi.

“Viết một bức thư cho Dư Tiểu Tái,” Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, “dặn hắn lúc đi tuần sát các châu thì nhớ để mắt đến đại phu ở các châu, tìm được ai thì đưa hết đến Đoan châu, tiền khám bệnh lấy từ bạc riêng của ta, muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.”

Khổng Lĩnh cũng dừng lại, thấy cận vệ đằng kia tới trình thư, bèn không lên tiếng làm phiền Thẩm Trạch Xuyên đọc thư.

Thẩm Trạch Xuyên lật lá thư, thấy bên trên là con dấu riêng của Cát Thanh Thanh, y mở thư ra, đọc xong rồi đưa cho Khổng Lĩnh: “Khuất đô đánh xong trận rồi.”

Khổng Lĩnh xem giây lát, nói: “Hiện giờ đại soái không thiếu quân lương, mà là thiếu tước vị, việc này Thái hậu thấy rõ, cứ nhất quyết cưỡng ép, kết quả lại thành giúp Tiết Diên Thanh một tay.”

“Bà ta là đã đâm lao thì phải theo lao thôi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trong lòng thì muốn dùng Thích Trúc Âm, nhưng trong tay quả thực không thể lấy ra thêm nổi cái gì để đánh cược nữa, giả mà đánh thật thì hai vạn đô quân của Hàn Thừa chả thắng được ai.”

Hồi trước Thẩm Trạch Xuyên bảo cục diện “xa thân gần đánh” đã sớm đảo ngược, Khuất đô đuối sức trông thấy, phía Đông bọn họ đối đầu với Trung Bác và Ly Bắc, chỉ có tám đại doanh doanh có thể cấp cứu, ruộng đất thành Đan thì lại lùng nhùng đến mức này, tóm lại chẳng có sức mạnh quân sự gì đáng nói, Thích Trúc Âm chính là cọng rơm cứu mạng của Khuất đô.

Khổng Lĩnh đọc đến cuối, hít vào một hơi, nói: “Phan Tường Kiệt với Phan Lận chết rồi.”

“Đối thủ của Thái hậu bây giờ là Tiết Tu Trác,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn bầu trời âm u, dường như mưa sắp kéo tới, “làm sao mà lui nguyên vẹn được.”

***

Khuất đô đổ mưa, đây là khởi đầu của mùa mưa.

Nội các đòi truy cứu trách nhiệm Hàn Thừa, Hàn Thừa khăng khăng khẳng định các quan viên bị giết trong nhà lao đều là gián điệp Trung Bác, hai bên đấu võ mồm kịch liệt trên triều đường, tin báo tử của Phan Tường Kiệt được trình lên vào đúng lúc ấy.

Lúc này Lương Thôi Sơn mới sực nhớ ra, hôm đó Phan Tường Kiệt bị giam ở tận trong cùng, lúc kêu cứu không một ai đáp lại, tất cả khi ấy đều trong tình trạng giương cung bạt kiếm, lão ta bị ngạt khói mà chết trong phòng giam, đến lúc cai ngục dọn dẹp phòng giam mới phát hiện ra.

“Kho lương là Phan Lận khai,” Tiết Tu Trác nói ở Minh Lý đường, “tình hình sổ sách bộ Hộ hiện giờ cũng là do Phan Lận khai, người này không đáng tội chết.”

Sầm Dũ vốn thương tiếc Phan Lận, bèn gật đầu: “Cũng không phải nói là nên xóa tội cho hắn, phạt thì vẫn phải phạt thôi, không thể phá luật, có điều có thể tùy theo tình hình để cân nhắc.”

Khổng Tưu ngẫm nghĩ một hồi, đọc lại lời khai bộ Hình trình lên mấy lần, nói: “Tuy Phan Lận đã thú nhận, nhưng đó cũng là sau khi triều đình truy cứu, từ lúc sổ sách có vấn đề hắn đã trở thành tòng phạm rồi. Tội chết có thể miễn, họa sống lại khó thoát.”

Cuối cùng nội các phải cách chức giáng tịch Phan Lận, đày tới Hòe châu. Có điều án thành Đan tạm thời chưa có kết quả, Phan Lận phải ở trạm dịch chờ triệu tập.

Phan Lận khác đám con cháu thế gia đồng lứa Phan Tường Kiệt, hắn đọc sách làm quan, coi mình là người có học, có phần kiêu ngạo, thế nên mới không hợp đám Tiết đại. Bây giờ gia đình hắn gặp biến cố, từ công tử thế gia rớt xuống hóa kẻ mang tội, lại còn chết cha, chịu đủ sự lạnh nhạt ở trạm dịch, ăn chỉ toàn cơm thừa canh cặn.

Tiết đại từng cãi nhau với Phan Lận ở tiệc phong hầu của Tiêu Trì Dã, hắn có lòng đến gặp, bèn mang thức ăn ngon tới đặc biệt thăm Phan Lận, tính xóa thù cũ với Phan Lận trước khi giã từ.

Tạp dịch ở trạm dịch dẫn Tiết đại vào trong, hắn nhìn căn phòng chật dí, bèn hỏi tạp dịch: “Phan Thừa Chi ở đây à? Hắn là công tử Phan thị, lại còn là thị lang bộ Hộ… Sao các ngươi có thể để hắn ở đây?”

Tạp dịch cầm chìa mở cửa, ranh mãnh đáp: “Chẳng phải Phan thị cho phép còn gì? Hắn chính là tội nhân, này là triều đình thu xếp mà, chúng tiểu nhân nào dám bất tuân?” hắn đẩy cửa ra, dặn, “đại gia đừng ở lâu quá nhé, đến tai bộ Hình là bị sờ gáy đấy!”

Thân hình gầy đét của Tiết đại khom lưng, thò đầu từ cửa đi vào, thấy Phan Lận đang ngồi cạnh cửa sổ. Trong phòng tối mò, chỗ nào cũng dột, sàn nhà đã ngâm mục.

Áo choàng của Phan Lận là của triều đình, ủng cũng là của triều đình. Hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ từ lúc trong ngục, trên mặt lún phún chút râu, hốc hác đi trông thấy.

Tiết đại xách hộp đồ ăn bước vào, khẽ gọi: “Thừa Chi… Ta đến thăm ngươi đây.”

Phan Lận liếc mắt, nhìn hắn một hồi, rồi nói: “Ngồi đi.”

Tiết đại đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống ghế, nhìn quanh quất, nói: “Dù gì ngươi cũng là… Lát ta ra ngoài nói chuyện chút với bọn họ, đổi phòng khác cũng được.”

Mắt Phan Lận đỏ kè, bóng dáng cô quạnh của hắn hắt ướt rượt mưa.

Tiết đại thấp thỏm xê mình, trước khi lên cơn khó xử, hắn bèn chủ động nói: “Hôm nay ta tới, không phải… không phải tới để cười nhạo ngươi. Ngươi phải đi Hòe châu, xa như vậy, lần từ biệt này… Sau này sẽ không còn gặp nữa, ta muốn cho ngươi…”

Phan Lận lặng thinh.

Chẳng biết vì cớ gì, một nỗi thương cảm lại trỗi dậy trong cõi lòng Tiết đại. Hắn là con đích, Phan Lận cũng là con đích, vậy mà sao con đích lại phải thảm thương đến nước này? Mắt hắn ngấn lệ, chần chừ một lúc lâu mới nói: “Thừa Chi, tiệc phong hầu năm ngoái… Xin lỗi nhé. Ta nghe nói ngươi thả Nguyên Trác, ta… ta rất bội phục. Ngươi có tài, là bị họ hàng vạ lây, nguyên phụ bằng lòng miễn tội chết cho ngươi, chính là vì tiếc tài, cho ngươi đi Hòe châu, vẫn còn cơ hội để phát huy tài năng…”

Nhưng lời ấy đến Tiết Tu Dịch còn chẳng tin được, bọn họ đều là người sống dựa vào gia tộc, án thuế ruộng nghiêm trọng như thế, Phan Lận đến Hòe châu cũng sẽ bị vạn người sỉ vả, phải làm đệm kê chân cho người ta thôi.

Phan Lận im lặng một hồi, rồi nói: “Bình Tịnh.”

Tên tự của Tiết Tu Dịch là Bình Tịnh, cùng với Diên Thanh của Tiết Tu Trác đều là do Tiết lão gia đặt, hắn vội vàng “Ừ” tiếng.

“Năm đó ta nhậm chức thị lang bộ Hộ, lúc cầm sổ sách trên tay đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn không giao ra cho Hải các lão. Ta tiếp tay cho giặc, làm hại dân chúng tám thành, chết không đáng tiếc, cũng chẳng có gì để thanh minh. Mưa gió Khuất đô đằng đẵng nhiều năm, giờ đã có Tiết Diên Thanh,” Phan Lận quay sang nhìn Tiết Tu Dịch, tựa như đang nhìn một bản thân còn cơ hội nhiều năm trước, “vinh quang của tám thành chấm dứt rồi.”

Tiết đại nghe thấy một tiếng sầm rền vang, nổ đoàng rọi sáng Khuất đô trong chớp mắt. Hắn tưởng Phan Lận sẽ khuyên hắn gì đó, nhưng cuối cùng Phan Lận chỉ nói: “Ngươi đi đi.”

Tiết Bình Tịnh đẩy hộp đồ ăn về phía Phan Lận: “Ta mang một ít thức ăn cho ngươi…” hắn cũng im lặng, ngồi trong đó đến lúc mưa dần nặng hạt, tạp dịch bên ngoài vào giục mấy lần.

Lúc Tiết Bình Tịnh đứng dậy, áo choàng cũng đã ướt, hắn chắp tay từ giã Phan Lận. Phan Lận đứng dậy, y quan chỉnh tề, cũng đáp lễ lại.

Tiết Bình Tịnh không dám nhìn nữa, xoay người trở ra, trong hành lang ấy, không phân biệt được đâu mới là đường ra.

Phan Lận nghe tiếng bước chân xa dần, ngồi xuống bàn. Từ đầu chí cuối hắn không hề đụng vào hộp đồ ăn Tiết Bình Tịnh mang tới, cầm bút lên, nghiêm trang viết xuống “Thư Trần Tội.”

Lá thư này không phải viết cho triều đình, mà là viết cho Phan Tường Kiệt, là lời từ biệt giữa hai cha con bọn họ. Phan Lận viết rất dài, dường như chẳng biết phải đối mặt với cha thế nào, đến lúc đặt bút xuống, hắn khóc một hồi, thế rồi tự thu dọn mình sạch sẽ, khép áo nằm xuống cái chiếu rách, chẳng mở mắt nữa.

===

Kết chương này buồn quá mèn.