Nghe được tiếng gọi thấp vô thức bật ra khỏi miệng của Lôi Hải Thành, Công tử Tuyết nghiêng đầu, quan sát biểu tình trên mặt Lôi Hải Thành một trận, chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi nhà gỗ.
Cây xanh bên bờ um tùm thành rừng, có vài cành thấp phất qua đầu vai Công tử Tuyết. Hắn thuận tay ngắt xuống hai phiến lá cây được mưa bụi tẩy rửa xanh như ngọc bích, hơi gấp lại, vừa đi, vừa mím môi thổi nhẹ.
Sau mấy lần chuyển nhịp trúc trắc, thanh âm uyển chuyển lưu loát, theo gió bay ra.
Hắn thổi, chính là khúc ca đã từng nghe Lôi Hải Thành hát qua《 Quyết biệt thi 》.
Lôi Hải Thành đi ở phía sau Công tử Tuyết. Giai điệu đơn giản mà lại rất quen thuộc tiến vào trong tai, hắn bỗng nhiên chấn động, vô pháp di chuyển nửa bước.
Mơ hồ cũng là lúc đầu xuân, mưa bay trên khung trời, hắn cưỡi ngựa, đón gió ca hát......
“...... Quyết biệt thi, lưỡng tam hành. Ai sẽ vì ta mà hát khúc ca trên đường xuống hoàng tuyền? Giá như có thể chết ở bên người, thì cuộc đời này sẽ không còn uổng phí......”
Ca từ chưa cần tìm kiếm đã tự tuôn ra từ trong óc, theo nhịp điệu mà lẩm nhẩm khẽ hát.
Cơn đau nhức mãnh liệt đến khó có thể xem nhẹ bất chợt tập kích con tim, từng đợt sóng một giống như vô tận không điểm tận cùng.
Phong ấn nứt ra, trước mắt một mảnh huyết hồng, như thể quay về chiến trường huyết vũ tinh phong bên ngoài Khảm Ly thành.
Trán hắn bị bổ một đao, máu tươi chảy qua mí mắt. Trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy, người được hắn chặt chẽ bảo hộ dưới thân, là Lãnh Huyền.
Chỗ cụt tay của nam nhân, được băng bó bằng mảnh vải được xé từ trên y phục của hắn xuống. Mảng huyết tích lớn màu đỏ tươi cùng sắc mặt xám trắng của nam nhân không thể không khiến cho hắn cảm thấy, Lãnh Huyền như sắp tan biến đi. Vậy nên, hắn căn bản không đếm xỉa đến nam nhân lớn tiếng quát mắng kêu hắn mau đi, ngược lại càng ôm lấy chặt hơn.
Cho dù chết, cũng muốn được ở bên Lãnh Huyền, chết ở bên cạnh Lãnh Huyền......
“A!!! ──” Rốt cuộc chịu không nổi sự dằn vặt cắn xương đục tủy trong đầu não, toàn thân hắn run rẩy, ôm đầu điên cuồng gào thét.
“Lãnh Huyền...... Lãnh Huyền, Huyền......” Tựa hồ chỉ có không ngừng kêu lên cái tên này, mới có thể giảm bớt sự đau đớn chất chứa gần như bùng nổ.
Công tử Tuyết quăng lá cây xuống, quay đầu lại nhìn Lôi Hải Thành, trong mục quang sửng sốt lại mang ý thấu hiểu, than nhẹ một tiếng, uốn thân lướt lại gần, một ngón điểm ngất Lôi Hải Thành, đem người mang về nhà gỗ.
Lôi Hải Thành bị thả lên giường trúc, dù rằng đã mất đi ý thức, cơ thịt trên mặt hắn vẫn co giật như trước, khớp hàm cắn đến vang lên lách cách.
Công tử Tuyết đứng yên bên giường hồi lâu, cuối cùng khom lưng nâng ngửa thân trên của Lôi Hải Thành dậy, tay kia rút mảnh vải buộc tóc của Lôi Hải Thành, vén mái tóc dài đầy đầu ra. Đam Mỹ Cổ Đại
Ngón tay di động lần tìm ở sau đầu Lôi Hải Thành, tìm ra vị trí cắm châm ngày đó, hắn hơi ngưng thần, lực xuyên suốt đầu ngón tay.
Ba đạo hồng ảnh mảnh như sợi lông, từ sau đầu Lôi Hải Thành bắn phụt ra, rơi xuống đất không một tiếng động, rành rành là ba thanh ngân châm mang máu.
Khuôn mặt mang đầy vẻ đau đớn của Lôi Hải Thành cuối cùng cũng dịu xuống, hô hấp dần kéo dài ra, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Công tử Tuyết ngắm nhìn người trong giấc mộng, cuối cùng từ từ phun ra tiếng thở dài.”Ngươi cứu ta một mạng, ta trả lại ngươi một cuộc đời. Từ nay về sau, chúng ta không còn thiếu nợ gì nhau nữa, vĩnh viễn cũng không tương kiến.”
Nhìn lại một lần cuối cùng dung mạo hắn vĩnh viễn không thể lưu giữ, hắn hất mái tóc trắng, bước qua ngưỡng cửa.
Ngoài phòng, vân thu vũ tán, chân trời lộ ra vầng mặt trời hồng, làm bốc lên hơi ẩm dày đặc nơi chân núi.
Chắp tay đi khỏi nhà gỗ được tầm hơn mười bước, Công tử Tuyết đột nhiên dừng nhịp bước lại, tinh quang đáy mắt chớp lóe, phất tay lướt qua cành cây bên người, kẹp phiến lá xanh vào giữa ngón tay, hơi hơi cười lạnh, trong nháy mắt lật tay, bắn về mấy hướng khác nhau phía sau lưng.
“A ──” Mấy tiếng kêu thấp đồng thời vang lên, phía sau bụi cỏ thân cây lao ra mấy bóng người cải trang, loạng choạng ngã sấp xuống trên mặt đất.
Lá cây non mềm vô cùng, được rót đầy chân khí vô hình vào, sắc bén như lưỡi đao, cắt qua ống quần mấy người nọ, cắt đứt gân chân.
Công tử Tuyết thong thả đi đến bên một người, thấy người nọ đầu đầy mồ hôi lạnh vẫn đang nỗ lực vật lộn đứng dậy, hắn lạnh lùng cười, một ngón tay chỉ nhà gỗ, “Các ngươi, là do Lãnh Huyền phái tới tìm hắn sao?”
Người nọ cùng đồng bạn đều rùng mình, không biết là đã sơ suất ở chỗ nào, để cho người kia liếc mắt một cái đã nhìn thấu ra lai lịch.
“Nói!” Thần tình Công tử Tuyết khinh thường.
Sớm từ mấy ngày trước, hắn đã phát hiện mấy người này tiến đến phụ cận, thay phiên giám thị động tĩnh trong nhà gỗ, nhưng lại không hề giở mánh khóe thủ đoạn gì cả. Hôm nay mấy người này hẳn là bị tiếng kêu hét điên cuồng lúc trước của Lôi Hải Thành làm kinh động nên mới lẻn đến gần thám thính.
Mấy người này, chính là lưu tâm đến Lôi Hải Thành......
Hắn hơi chút thất thần, chợt thấy người nọ cùng đồng bạn đưa mắt ra hiệu, cùng nhau cắn mạnh xuống, hắn vội khua tay áo gỡ cằm người nọ ra, vẫn là chậm mất nửa nhịp.
Chúng nhân đã muốn cắn nát viên thuốc độc giấu trong kẽ răng, trong nháy mắt sắc mặt mỗi người đều biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu.
Công tử Tuyết giật mình, nhưng cũng không lòng dạ nào đi tra soát kiểm chứng thân phận mấy người này, giương tay áo đem thi thể quét vào chỗ sâu trong bụi cỏ.
Hắn xoay người, nghênh ngang mà đi.
Tóc trắng ngạo nghễ tung bay, lướt qua non xanh nước biếc, không còn lưu lại.
Đầu óc sau một hồi đau nhức lại chuyển sang mát lạnh, trong bóng tối, vô số cảnh tượng bay nhanh chóng hiện lên hoán đổi. Lôi Hải Thành bất chợt ngồi bật dậy.
Mồ hôi chảy đầm đìa, suy nghĩ lại rõ nét chưa từng thấy ──
Nhảy xuống giường, hắn sờ phần sau đầu vẫn còn đang mơ hồ đau đớn, mục quang cấp tốc sục sạo bên trong phòng. Nhìn đến ba thanh ngân châm nhiễm huyết trên mặt đất, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình.
Công tử Tuyết cư nhiên thay hắn giải trừ phong bế sao?
Tất cả kí ức mất đi được khôi phục lại vẫn đang quay cuồng trong đầu...... Lôi Hải Thành ngây người nửa ngày, đột nhiên nâng tay, hung hăng tự thưởng cho mình một cái tát.
“Huyền......” Hắn thế nhưng lại không đếm xỉa đến sự khẩn cầu giữ lại của Lãnh Huyền, bỏ lại nam nhân ở nơi đỉnh núi hiu quạnh kia......
Hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, Lôi Hải Thành hổ thẹn không chịu nổi, tưởng chừng hận không thể một nhát đập đầu tử tự đi cho xong.
Vội vàng thu dọn bọc hành lý đơn giản, hắn căn bản không có thời gian lo lắng Công tử Tuyết đã đi nơi nào, lao thẳng khỏi cửa.
Chỉ mong Lãnh Huyền vẫn còn bằng lòng nghe hắn giải thích, chỉ mong hết thảy vẫn còn kịp...... Đăng bởi: admin