Thuỷ Cơ

Chương 13: Ta không thể mất đi nàng




"Hừ, ta muốn làm gì cũng cần ngươi dạy sao?" Phúc Tấn vốn dĩ cũng không có hảo cảm gì với Như Ý, nếu không phải Dương Hoàn tự ý nạp nàng làm thiếp lúc còn ở Tây Tạng, nàng vô luận thế nào cũng sẽ không đồng ý để loại nữ tử gia thế không thạch bạch này tiến vào cửa Dụ Vương Phủ, Dương Hoàn đã có vết xe đổ này, nàng tuyệt đối không cho phép hắn đi lại vào vết xe đổ của mình.
"Cát Đại, ngươi còn đứng yên ở đó làm gì?" Phúc tấn hét lớn.
Cát Đại rụt rụt cổ, khiêng Linh Thủy chuẩn bị rời đi.
"Không được!"
Như ý không biết sống chết nhào lên ngăn cản hắn, Cát Đại dùng sức đẩy nàng một cái, Như Ý liền ngã xuống đất.
"Như ý cô nương, ngài không cần lo cho ta......" Linh Thuỷ chỉ kịp nói một câu, sau đó giọng nói cũng dần dần nhỏ đi rồi biến mất hoàn toàn.
Như ý bò dậy muốn đuổi theo, nhưng lúc này sau lưng lại vang lên âm thanh của Phúc Tấn: "Như ý, ngươi tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nếu không ngay cả bản thân ngươi cũng khó bảo toàn."
Như ý cả người chấn động, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong phút chốc nàng cũng đã hiểu, chỉ dựa một mình nàng thì không thể nào cứu được Linh Thuỷ, hết thảy chỉ có thể chờ Dương Hoàn trở về.
Phúc Tấn lúc này cũng đã tự đánh giá cao bản thân mình, nàng cho rằng sau khi nói vậy thì Như Ý sẽ không dám tiếp tục lỗ mảng, nhưng nàng không nghĩ rằng Như Ý vậy mà lại ngồi trước cửa vương phủ đợi Dương Hoàn trở về, ngồi một lúc tận hai canh giờ.
Dương Hoàn vừa xuống ngựa, Như Ý liền chạy đến.
"Như ý, ngươi ở bên ngoài làm gì?"
Xa Đào đi theo Dương Hoàn cùng nhau trở về, lúc này hắn cũng đã bước xuống ngựa, đối với hành động này của Như Ý, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
"Gia, chàng nghe ta nói......" Như ý dùng tốc độ nhanh nhất kể cho hắn nghe sự tình của Linh Thuỷ.
"Ngạch nương ta thật sự đã làm như vậy sao?" Dương Hoàn sau khi nghe xong thì không thể giữ nổi bình tĩnh, hắn bỏ lại Như Ý cùng Xa Đào đúng ở đó, tức tốc chạy đi tìm ngạch nương mình
"A, Hoàn nhi, ngươi đã trở về rồi sao, mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả chưa?"
Nhìn mẫu thân đang hiền từ cười với mình, Dương Hoàn cũng không muốn tiếp tục giả vờ mà hỏi thẳng "Ngạch nương, người cho Cát Đại đem Linh Thủy đi đâu rồi?"
"Ngươi......" Phúc tấn chặt cắn răng, có chút câm phẫn nói "Cái con tiện nhân Như Ý này, thế nhưng lại đối với ta bằng mặt không bằng lòng!"
"Ngạch nương, Như Ý người của ta, ngoại trừ ta ra thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm thương tổn nàng, cho dù người là ngạch nương của ta thì cũng không có quyền động đến nàng."
"Ngươi......" Phúc tấn tức giận đến mức không nói ra lời, nàng không thể tin được rằng nhi tử mình yêu thương nhất lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy với mình.
"Như Ý là người của ta, Linh Thủy cũng là người của ta, ngạch nương, Linh Thủy đang ở đâu?" Dương Hoàn mặc dù bên ngoài vẫn tỏ vẻ kính trọng nàng, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự bức bách.
Đúng là tên bất hiếu! Phúc tấn quay đầu đi, gương mặt lạnh băng không nói lời nào.
Dương Hoàn mất kiên nhẫn, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, ngươi muốn đi đâu?" Phúc tấn không cam lòng kêu lên
Dương Hoàn cũng không quay đầu lại "Ta muốn đi tìm Linh Thủy, không tìm được nàng, ta sẽ không trở về."
Phúc tấn che miệng, biểu cảm không thể tin được. "Ngươi vì một đứa nô tỳ mà lại....."
Dương Hoàn xoay người lại nhìn nàng "Ở trong mắt ngạch nương nàng chỉ là một đứa nô tỳ, nhưng đối ta mà nói, nàng quan trọng hơn bất cứ ai trên đời này, ta không thể mất đi nàng."
Chỉ là vài câu nói, nhưng Dương Hoàn lại nói một cách vô cùng tự nhiên, tựa như hắn đã nói những lời này rất nhiều lần.
Phúc tấn sau khi nghe xong, gương mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, đứng không vững mà ngã xuống ghế. "Tên Cát Đại đó hình như hắn ở Bắc Minh Thôn......" Nàng nhận thua.
"Cảm ơn ngạch nương." Dương Hoàn sau khi cảm tạ Phúc Tấm xong thì lập tức ra khỏi vương phủ, Xa Đào cùng Như Ý đang ở bên ngoài chờ hắn.
"Ngạch nương nói, Linh Thủy khả năng là đã bị Cát Đại đưa đến Bắc Minh Thôn."
"Bối Lặc gia, vậy chúng ta mau đến đó đi!"
"Một mình ta đi là đủ rồi." Dương Hoàn quay sang nói với Xa Đào: "Ngươi ở lại bảo vệ Như Ý, ta sợ ngạch nương sẽ gây bất lợi cho Như Ý."
Như ý vội vàng nói: "Gia, ta không quan trọng, cứ để Xa Đào đi cùng chàng, nếu không thì ta sẽ không yên tâm"
"Không được, để Xa Đào ở lại bảo vệ ngươi." Dương Hoàn hiện tại đối Xa Đào nửa phần địch ý cũng không có, bởi vì hắn đã biết mối quan hệ của Xa Đào và Linh Thủy là trong sạch, sở dĩ hắn tín nhiệm Xa Đào, là vì Xà Đào cũng rất chiếu cố Như Ý, giống như cách hắn vẫn luôn chiếu cố Linh Thuỷ, cho nên đem Như Ý giao cho Xa Đào hắn cũng yên tâm.
"Ta hiện tại ta đã mất đi Linh Thủy, ta không muốn mất luôn cả ngươi." Dương Hoàn sâu xa nhìn như ý.
Như Ý lúc này cũng bắt gặp ánh mắt đang trầm xuống của Xa Đào, nàng cũng không dám tiếp tục nhìn hắn, chỉ đem mắt rũ xuống. "Gia, chàng nhất định phải cứu Linh Thủy trở về."
"Bối Lặc gia, cẩn trọng." Xa Đào nói.
Sau khi thấy Dương Hoàn đã đi xa, Xa Đào nói khẽ với Như Ý: "Như ý cô nương, chúng ta đi vào thôi!"
"Được......"
Nhưng Như ý lúc này vẫn còn có chút do dự, thực ra, nàng vẫn còn cố kỵ Phúc Tấn.
"Không phải sợ, ta sẽ luôn ở cạnh cô." Lời nói ấm áp của Xa Đào tựa như một trận gió xuân thổi vào tai nàng.
"Ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta." Như ý gắt gao nhìn chăm chú vào Xa Đào. "Nói cho ta biết, ngươi bây giờ chỉ là đang làm theo lời Dương Hoàn căn dặn, hay là......"
"Sao không nói tiếp?" Một tên vẫn luôn ăn nói vụng về như Xa Đào vậy mà lúc này mồm miệng bỗng nhiên trở nên vô cùng lanh lợi. "Ta chỉ là đang muốn bảo hộ người mình thích, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Như ý xán lạn tươi cười.
....
Sau khi Cát Đại mang Linh Thủy ra khỏi vương phủ, liền đem nàng ném ra ghế sau xe ngựa, còn nhét một miếng vải to vào miệng nàng, khiến nàng không thể phát ra tiếng, Linh Thủy chỉ biết xe ngựa dường như đã đi rất lâu rất lâu, khiến nàng lắc lư đến mức cảm thấy vô cùng đau đầu, cộng thêm cả ngày vẫn chưa được ăn gì, dần dần, nàng đã rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi nàng tỉnh dậy, thì đã phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng rất dơ bẩn, trong miệng vẫn bị miếng vải bịt lại, tay chân bị trói cũng chưa được tháo ra, còn cái tên bắt nàng tới đây thì lại đang ngồi bắt chéo chân, vui vẻ uống rượu gặm đùi gà.
"Hắc hắc, ngươi tỉnh rồi sao?"
Linh Thủy nhìn thấy gương mặt biến thái đó của Cát Đại, dạ dày không ngừng muốn trào lên, nàng cố nhịn xuống cảm giác ghê tởm, lớn tiếng hỏi Cát Đại: "Ngươi rốt cuộc là đang muốn làm gì ta?"
"Hắc hắc, ngươi nói xem?" Cát Đại vừa gặm đùi gà vừa nói: "Nếu hiện tại ngươi đã là người của ta, ta đương nhiên sẽ xem nơi nào kiếm được nhiều tiền thì sẽ đưa ngươi đến nơi đó, nhìn bộ dáng của ngươi xinh đẹp như vậy, nếu có thể, đưa ngươi đến kỹ viện cũng không tồi......"
Kỹ viện? Linh Thủy chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Muốn nàng đến kỹ viện, nàng thà rằng chết cũng không đi!
"Cát Đại, ta cầu xin ngươi!" Linh Thủy đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầu xin Cát Đại. "Ngươi nghe ta nói, ngươi hẳn là biết nhi tử của Phúc Tấn Bối Lặc gia Dương Hoàn đúng không? Ngươi đưa ta đến chổ của hắn, ta bảo đảm hắn nhất định sẽ cho ngươi thù lao khiến ngươi vừa lòng."
"Ha ha ha!" Cát Đại vừa nghe Linh Thủy nói xong, cư nhiên lại cười ha hả, "Ta đâu có ngu mà tự chuốc lấy hoạ vào thân, phúc tấn là người như thế nào ngươi còn không rõ sao, ta đắc tội Phúc Tấn thì còn có thể sống tốt được chắc? Còn cái tên Bối lặc gia Dương Hoàn kia, hắn nổi tiếng là một tên máu lạnh, nếu ta thật sự đem ngươi đưa đến chổ của hắn, ai đám bảo là hắn sẽ không thưởng cho ta một đao!"
" không, không......" Thấy Cát Đại đang cầm bầu rượu đi về phía mình, Linh Thủy liều mạng lùi về phía sau.
"Tới đây" Cát Đại dễ như trở bàn tay kéo Linh Thuỷ trở lại, giơ bầu rượu rót vào miệng nàng. "Ngươi nhất định đã cảm thấy khát, uống chút rượu đi, hắc hắc......"
"Không......" Linh Thủy bị Cát Đại bắt mở miệng, hắn liên tục rót rượu vào miệng nàng, đến mức làm rượu chảy ướt cả y phục nàng.
"Hắc hắc, nhìn ngươi so với rượu còn ngon miệng hơn!" Cát Đại cúi xuống liếm những giọt rượu đang chảy trên cổ nàng.
"Đừng chạm vào ta!" Linh Thủy ra sức né tránh, nước mắt cũng không ngừng trào ra.
"Làn da của ngươi thật mềm mịn......" Cát Đại gắt gao túm chặt lấy nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.
"Ô......" Linh Thủy muốn quay đầu né tránh hắn, nhưng Cát Đại vẫn như cũ càn quấy trong miệng nàng, bàn tay to cũng không ngừng xoa bóp ngực nàng, giờ khắc này, nàng không có cách nào phản kháng được hắn, chỉ có thể rơi nước mắt không ngừng.
Bối Lặc gia, Bối Lặc gia ngài mau tới cứu ta! người hiện tại nàng có thể nghĩ tới lúc này chỉ có một mình Dương Hoàn.
Đột nhiên, trọng lượng trên người nàng biến mất, phía sau cũng truyền đến một trận âm thanh tức giận "Đồ súc sinh nhà ngươi!"
Trong nháy mắt, Linh Thủy cảm thấy dường như mình đã xuất hiện ảo giác, nàng nhìn thấy Dương Hoàn thật sự đã đến cứu nàng, biểu tình mặt hắn lại vô cùng đau khổ tự trách, nàng chưa từng nghĩ bản thân cũng có ngày được thấy mặt này của Dương Hoàn.
"Linh Thủy......" Dương Hoàn không nói hai lời liền cởi bỏ dây thừng trên người Linh Thủy, mà Cát Đại bị Dương Hoàn đẩy ngã một bên cũng đã sớm bỏ trốn mất dạng.
"Linh Thủy, ngươi sao rồi?" Hắn lo lắng nhìn Linh Thủy.
Đôi mắt ướt át của Linh Thuỷ nhìn về phía Dương Hoàn, tuy giờ phút này nàng đã nhìn thấy hắn, nghe được giọng nói của hắn, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được cảm giác chân thực, nhưng cho dù thật sự là ảo giác thì đã sao chứ? Lúc này nàng cũng không muốn quan tâm gì nữa, chỉ gắt gao ôm chầm lấy hắn, uất ức khóc lớn.
.......
Bởi vì bây giờ đã là nữa đêm, Dương Hoàn suy xét đến tinh thần và sức khoẻ của Linh Thủy, cho nên cũng không vội trở về, chỉ tìm một khách điếm ở Bắc Minh Thôn nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai về vương phủ sau.
Sau khi tiến vào khách điếm, chuyện đầu tiên Linh Thuỷ muốn làm nhất đó chính là tắm rửa, nàng không thể chịu đựng nổi cảm giác khi cơ thể bị Cát Đại chạm qua.
Lúc ngồi trong bồn tắm, Linh Thủy liều mình cọ rửa thân thể, chỉ cần nhớ lại lúc đó, nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, cũng cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
"Linh Thủy."
"A!"
Linh Thuỷ thiếu chút nữa là đã từ trong nước nhảy ra, nàng cho rằng Dương Hoàn muốn đi vào, nên theo bản năng lấy tay che trước ngực.
"Ta đã mượn chủ khách điếm một bộ y phục sạch sẽ, ngươi tắm xong thì mặc tạm đi" Sau đó thì chỉ thấy một bàn tay cầm một bộ y phục đưa vào cho nàng.
"Cảm...... cảm ơn." Linh Thủy nhẹ nhàng thở ra, Dương Hoàn đột nhiên trở nên săn sóc như vậy khiến nàng cảm thấy có chút không quen.
Độ ấm của nước cũng vừa vặn khiến nàng cảm thấy thư giản, Linh Thủy chỉ cảm thấy toàn thân bây giờ rất thoải mái, cả người đều nhẹ nhõm hơn không ít.
Thời điểm nàng lâm vào nguy hiểm, chỗ trống trong đầu cũng chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh của Dương Hoàn, mà Dương Hoàn cũng thật sự là đã tới cứu nàng, hắn không phải đã mặc kệ nàng rồi hay sao, tại sao bây giờ lại không quảng đường xá xa sôi đến cứu nàng? Có phải trong lòng hắn nàng vẫn có phân lượng đúng không?
Linh Thủy vỗ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình sau đó tự lảm nhảm: "Linh Thủy ơi Linh Thủy, sở dĩ Bối Lặc gia cứu ngươi một mạng, là do hắn không thể thấy chết không cứu, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.