Tia Sáng Trong Tôi

Chương 39: Bất giác nghĩ về chuyện chúng mình




Đội trưởng Tống dẫn theo một nhóm người đột nhập vào ổ chứa hàng cấm. Đứng ở xa, họ dùng ống nhòm quan sát mục tiêu, quả thực sau đó phát hiện ra chính xác là căn nhà bỏ hoang ở hướng 10 giờ. Đưa mắt vào ống nhòm, Tống Tử Kỳ vừa nhìn địa hình vừa ra lệnh phân chia đội hình.
- Cố Lương, cậu dẫn theo một nhóm năm người đi vòng phía sau. Trần Vân, Tức Thanh cùng nhóm bắn tỉa ở lại đây. Còn lại đi theo tôi.
- Khi chưa có lệnh không ai được manh động. Đừng vì hiếu chiến mà hại đồng đội. Rõ chưa?
Họ lần lượt gật đầu tuân lệnh rồi chia nhau làm nhiệm vụ. Tống Tử Kỳ dẫn theo đội quân tiến thẳng phía trực diện. Mọi ngóc ngách đều được anh tính toán kỹ càng, anh luôn tự tin với chiến lược của mình, nhưng có lẽ anh không thể tưởng tượng nổi cái cảnh nhóm người Cố Lương bị mai phục từ phía sau. Ngay khi nghe thấy tiếng súng nổ, Tống Tử Kỳ liền kê súng lên vai, mắt quan sát, chân tiến bước.
Nhóm bắn tỉa do Trần Vân, Tức Thanh dẫn dắt cũng bắt ngờ bị phục kích từ phía sau. Quả thật mọi thứ đều bị chúng phá tung. Tống Tử Kỳ giờ đây chẳng khác nào tự mình đi vào miệng cọp. Trần Vân, Tức Thanh bị hạ sát tại chỗ, vị trí của họ cũng được chúng thế người của mình, từng ống súng của chúng đều nhắm về phía nhóm người Tử Kỳ.
Giơ tay ra hiệu dừng lại, anh thì thầm: 'Không ổn, chúng ta mắc bẫy rồi'.
- Có liên lạc được với Cố Lương không? Tức Thanh thì sao?
Tống Tử Kỳ bàng hoàng khi tín hiệu đứt đoạn, anh liền dõi mắt nhìn xung quanh, rồi tiến chậm về phía trước. Và đỉnh điểm cho đến khi một số đồng đội theo sau anh bỗng ngã xuống.
- 'Mau núp đi. Có kẻ bắn tỉa', anh vội hét lớn.
- Đội trưởng, chúng ta phải làm sao đây?
Bỗng hạ giọng, anh hỏi.
- Các cậu có sợ chết không?
Giờ đây cũng chỉ còn lại 5 người sống sót, tính thêm cả Tống Tử Kỳ. Nghe lời anh hỏi, họ lần lượt đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt khẳng định: 'Không sợ!'
Gật đầu, anh tiếp lời: 'Đi theo tôi'.
.....
Ngay khi trời vừa sụp tối, Dịch Dao liền đến quán rượu của ông chủ Lý. Đứng trước cửa quán, cô nheo mắt nhìn kỹ rồi e dè bước vào trong, bởi nơi này rất khác ngày thường, rất dễ thương. Xem ra Lý Tự Bách đã hao tâm tổn trí rồi.
Dao giật mình ngay khi Tự Bách kê tay lên vai mình.
- Thế nào? Đẹp không? Hoa Hoa thật sự rất thích. Cậu nghĩ sau này con gái chúng...
Phủi mạnh tay anh, cô liền để anh tiếp tục đứng trước cửa, tiếp tục mơ mộng.
- 'Nè, cậu đứng lại nghe cho hết đã. Con gái chúng ta sau này cũng rất thích đó', vừa đuổi theo, Lý Tự Bách cố chấp nói hết lời.
Gia đình nhỏ của Nhược Nhai đang chụp hình kỷ niệm. Ngay khi thấy Dao bước vào, họ liền kéo cô và Tự Bách vào chung khung hình.
- Lại đây, chúng ta cùng chụp bức ảnh gia đình nào.
Thẩm Phù hoan hỉ, anh có lẽ hạnh phúc khi thấy con gái bé bỏng đang lớn lên từng ngày. Tất cả món ăn ở bữa tiệc đều do anh một tay chuẩn bị, ngay cả đồ con bé mặc cũng do chính tay anh chọn mua. Nhược Nhai quả là có phước khi cưới được người như anh làm chồng. Nhìn gia đình nhỏ của họ, trong lòng Dao ắt có chút nôn nóng.
- Cậu định khi nào sẽ kết hôn?
Nhược Nhai bất ngờ hỏi chuyện trên bàn ăn. Dịch Dao chưa kịp đáp, Lý Tự Bách đã vội lên tiếng cản ngăn.
- Đừng, đừng gả cho Tống Tử Kỳ.
- 'Không lẽ gả cho cậu?', Thẩm Phù đáp lời.
- Đương nhiên rồi.
- Cậu là đang chấp mê bất ngộ đó đồ ngốc.
Họ rôm rả đùa giỡn, nhưng mỗi Nhược Nhai là để ý sắc mặt của cô. Gấp miếng thịt vào chén cô, Nhược Nhai cười.
- Cậu có muốn kết hôn với Tử Kỳ không?
Đưa mắt nhìn Nhược Nhai, giây phút nào Dao chưa đáp lời là phút ấy cả ba người bọn họ nín thở đợi câu trả lời.
Cô bỗng dưng cười, cái nụ cười xóa tan bầu không khí khó chịu: 'Là do hai cậu kết hôn quá sớm, tớ chỉ mới 25 tuổi thôi'. Uống nước ép thay rượu, cô vờ cười tươi rồi một mình chơi đùa cùng Hoa Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.