Editor: Trang Lyn
"Tiêu Tiệp, máy bay sắp cất cánh rồi, cậu thật sự không muốn đến gặp anh ta sao?"
Trong phòng trọ, Dĩ Đồng nói với Tiêu Tiệp.
Từ sau sự kiện "bắt cóc" lần trước, Hà Liên chưa từng xuất hiện trước mặt các cô, ngay cả Kiều Đại Vân cũng biến mất theo. Nhưng mà hôm nay, lại có người nói, bọn họ chuẩn bị ra nước ngoài.
Hà Liên dẫn Kiều Đại Vân theo.
Máy bay sẽ bay lúc hai giờ, bây giờ đã là một rưỡi chiều, nếu như bây giờ đến, thì vẫn còn kịp.
Tiêu Tiệp miễn cưỡng nở nụ cười: "Mình đi, thì có ích gì chứ?"
"Đi gặp anh ta một lần đi, có lẽ, anh ta sẽ thay đổi chủ ý." Dĩ Đồng không đành lòng nói, đôi tình nhân bọn họ, ở trong trường đã từng gây xôn xao biết bao, làm bao nhiêu người phải ghen tị.
Tiêu Tiệp còn đã từng nói với cô không dưới một lần, cho dù trời long đất lở, cũng không chia rẽ được hai người bọn họ. Nhưng hôm nay, chỉ vì một sự hiểu lầm nho nhỏ, sẽ làm cho bọn họ xa nhau sao?
Không, ở trong mắt Dĩ Đồng cô, bắt cóc chó má gì đó, đều là giả. Cho dù không có chứng cớ, cô cũng tuyệt đối tin tưởng Tiêu Tiệp, cô ấy là một người lương thiện như thế, nhất định sẽ không làm loại chuyện đó.
Lòng tự ái của cô ấy sẽ không cho phép bản thân làm chuyện đó, dù Hà Liên thật sự thích người khác, cô ấy biết, nhất định sẽ rời đi không chút do dự, tuyệt đối không dây dưa.
"Cái này nhất định là âm mưu của Kiều Đại Vân, đều do cô ta! Từ sau khi cô ta xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Tiêu Tiệp, cậu không thể buông tay như thế được, cậu phải đi nói rõ cho anh ấy biết, đời người chỉ có một, ngàn vạn lần đừng để bản thân hối hận!"
Đôi mắt Tiêu Tiệp sớm đã đẫm lệ, dù trước đây đã từng nói, không muốn để ý đến người kia nữa. Nhưng mà, sau khi biết anh gặp tai nạn xe, cô vẫn muốn lén lút đến nhìn anh.
Mặc dù bị người bên cạnh anh cản lại, nên không thấy, nhưng cô biết, ở tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn không muốn buông tay. Có lẽ, lúc đó anh chỉ bị bề ngoài làm cho mê muội, nếu bây giờ cô đi giải thích với anh, anh nhất định sẽ ti tưởng cô!
Nhìn chỗ ngồi trống không, Dĩ Đồng cười, Tiêu Tiệp, cậu phải cố gắng lên!
Ở phòng chờ sân bay, người đến người đi lộn xộn. Radio không ngừng nhắc đi nhắc lại thời gian máy bay cất cánh, Tiêu Tiệp hốt hoảng bước chân không ngừng nghỉ.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh, ánh mắt Tiêu Tiệp nhìn từng người đi đường một, không phải! Không phải! Sao đều không phải? Dĩ Đồng nói với cô là cửa này, tại sao không nhìn thấy người?
Cô cầm chặt điện thoại di động, không ngừng gọi điện cho anh, nhưng mãi vẫn là tiếng nói lễ phép của tổng đài.
Vẻ mặt Tiêu Tiệp đờ đẫn nhìn sân bay, biển người mênh mông đều là những gương mặt xa lạ, vết nứt ở trái tim, vào lúc này, hoàn toàn vỡ ra, cảm giác chua xót không ngừng tuôn trào, làm cho đáy lòng cô cnagf ngày càng đau đớn.
Cứ kết thúc như vậy sao? Nhiều ngày như thế, tình yêu mãnh liệt như thế, chẳng lẽ đều là ảo giác của một mình cô sao? Liên, ngay cả một lần cuối cùng anh cũng không chịu gặp em sao? Ngay cả cơ hội cuối cùng để giải thích anh cũng không chịu cho em sao?
Vậy, mấy năm tình cảm của chúng ta được coi là gì?
Anh đã nói, sẽ mãi mãi tin tưởng em, sẽ lấy em làm vợ không phải sao? Bây giờ anh đang ở đâu chứ?
"Bạch tiểu thư..."
Trong lúc ngẩn ngơ, có một giọng nói mờ ảo truyền đến. Bỗng nhiêu Tiêu Tiệp quay người lại, là quản gia nhà Liên.
"Các người không đi? Tôi cũng biết mà, Liên không bỏ được tôi. Bây giờ anh ấy ở đâu? Chú Mẫn, chú nói cho tôi biết đi!" Tiêu Tiệp kích động nắm chặt tay chú Mẫn.
Người được gọi là chú Mẫn không chút dấu vết đẩy tay cô ra, lạnh nhạt nói: "Bạch tiểu thư, cô đi đi! Thiếu gia... Không muốn gặp cô!"
Trái tim như lại vỡ ra lần nữa, đau đến mức cô sắp không thể hít thở nổi, nhưng vẫn không muốn buông tha, còn kiên trì nói: "Làm sao có thể chứ? Chú cho tôi gặp anh ấy một chút thôi, tôi có lời muốn nói với anh ấy, anh ấy không thể cứ đi như thế được!"
Đúng vậy, anh ấy không thể không chịu trách nhiệm như thế được. Cho cô hy vọng, rồi lại tàn nhẫn phá hủy sao? Liên, không thể, anh không thể đối xử với em như vậy, không thể chà đạp tình cảm của em như vậy được.
"Xin lỗi, Bạch tiểu thư, đây là lời thiếu gia bảo tôi chuyển lại cho cô, nói xong rồi, tôi cũng nên rời đi, bảo trọng*!"
*Bảo trọng: mong người khác chú trọng sức khoẻ.
"Chú Mẫn, chú Mẫn!"
Tiêu Tiệp liều mạng muốn túm lấy chú ấy, không để cho chú Mẫn rời đi! Chú ấy đi, thì cô biết đi đâu tìm Liên chứ?
Nhưng mà cô vẫn không túm được vạt áo chú Mẫn, bởi vì những người vệ sĩ kia kiên quyết kéo cô lại, ngăn không cô bước đến.
"Tôi đến nói chuyện với cô ấy."
Một bóng dáng màu trắng, một giọng nói dịu dàng.
Chú Mẫn vẫy tay ra hiệu, vệ sĩ liền rời đi theo.
Mặc dù người đến người đi, nhưng lúc này Tiêu Tiệp lại cảm thấy, trong sân bay rộng lớn, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tay cô nắm chặt, ngay cả móng tay đâm vào cũng không phát hiện ra. Đáy lòng thầm cảm thấy đau đớn, cô nghe được giọng nói vô cùng yếu ớt của mình.
"Tại sao?"
Người kia khẽ cười, trong tiếng cười tràn đầy vẻ xem thường.
"Bởi vì, tôi hận cô!" Thân ảnh màu trắng nói.
"Liên đâu?" Tiêu Tiệp giống như không nghe thấy lời cô ta nói, tiếp tục hỏi vấn đề mình quan tâm.
Kiều Đại Vân mặc chiếc váy màu trắng vừa cười vừa nói: "Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, anh ấy sẽ không gặp cô đâu. Nếu như anh ấy chịu gặp cô, thì sẽ không để cho tôi đến nói chuyện với cô. Anh ấy đúng là rất hiểu cô, biết cô là loại phụ nữ khó dây dưa. Lúc đầu tôi còn chưa tin, nhưng bây giờ, tôi tin."
Phải không? Cô là một người phụ nữ khó dây dưa? Cho nên để cho quản gia đến nói với cô, thấy không được, bây giờ lại để cho người phụ nữ này tự mình đến nói với cô sao? Vậy còn anh? Bây giờ lại núp ở chỗ nào đó không chịu gặp cô, nhìn lén cô cười nhạo cô sao?
Hóa ra, thật lòng bỏ ra, đổi lại chỉ là mấy chữ khó dây dưa.
Những lần rào đón mình, những lần động viên mình. Nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ này nói một câu làm thương tích đầy mình.
"Tại sao?" Cô run rẩy khó khăn hỏi, nỗi đau của trái tim vẫn không ngừng truyền đến, giống như muốn từ từ nhấn chìm cô.
Kiều Đại Vân biết cô hỏi gì, lại rất tốt bụng giải đáp: "Cô muốn biết tại soa tôi hận cô? Tại sao phải tranh giành một người đàn ông với cô? Tại sao phải tìm đủ mọi cách thiết kế hãm hại cô?
Tiêu Tiệp không nói gì, cô chỉ nắm chặt điện thoại trong tay, biết người phụ nữ này sẽ nói tiếp.
Hình như tâm trạng Kiều Đại Vân rất tốt, người thắng là cô ta, đương nhiên tâm trạng cô ta tốt.
"Được rồi! Tôi liền làm người tốt, để cho cô chết rõ ràng!" Kiều Đại Vân vui vẻ nói, đối phương đã không thể cứu vãn, cô còn có gì phải sợ hãi nữa đâu?