Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 72: Sau này, cũng ăn một mình!




Editor: Trang Lyn
Giống như chỗ ngồi kia không phải của cô, cũng không phải của anh, mà là của một người phụ nữ khác. Cô ta đang dùng máy vi tính của anh, lách tách lách tách không biết đang đánh cái gì.
Người kia nghe thấy tiếng mở cửa, cũng ngẩng đầu lên, lúc thấy rõ người đến, cuối cùng cũng đứng lên, từ từ đi đến cạnh cô.
"Tiểu Nam, vừa rồi, anh vẫn cố gắng thuyết phục tôi ra ngoài, hóa ra chính là vì cô ấy sao?" Người phụ nữ kia nói, giọng nói rất kiêu ngạo.
Tiểu Nam đã cúi đầu xuống, không dám nói câu nào. Trong đầu chỉ có một câu nói, cậu đã làm hỏng chuyện! Tổng giám đốc chắc chắn sẽ giết cậu!
Hóa ra Tiểu Nam đã sớm biết, chẳng trách liên tục ngăn cản không cho cô đến phòng làm việc, ngay cả Tiểu Nam cũng như thế, thì người kia thế nào? Đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh.
"Đã lâu không gặp!"
Tiểu Nam đã lặng lẽ rời đi, lúc phụ nữ tranh đấu, cậu không tiện ở đây, cậu phải đi báo cho tổng giám đốc biết!
"Đã lâu không gặp, Kiều Đại Vân!"
"À, mình thật thất lễ, cậu mau vào đi, không cần khách khí! Âu Minh vẫn còn đang họp, cậu có thể đi vào chờ anh ấy!" Nghe giọng nói lạnh nhạt của đối phương, Kiều Đại Vân không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại giống như chủ nhân đưa ra lời mời.
Vừa họp xong Tịch Âu Minh mới đi đến cửa phòng làm việc, đã thấy Tiêu Tiệp đứng ở đó, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Tiệp Nhi, sao em... Đến đây?"
Người luôn nói năng sắc bén, bây giờ lại nói lắp bắp. Tiêu Tiệp hít một hơi thật sâu nói: "Em đến cùng anh đi ăn cơm."
Không có mục đích gì, đơn giản chỉ muốn cùng anh đi ăn cơm.
Dứt lời Tịch Âu Minh vẫn không nói gì, Kiều Đại Vân đã đi đến, cười một tiếng với cô. Mặc dù nụ cười kai rất ấm áp, nhưng Tiêu Tiệp vẫn cảm thấy, khuôn mặt đó là thư mời của địa ngục.
"Thật không may, mình vừa hẹn với Âu Minh rồi, chút nữa cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Hoặc là cậu cũng có thể cùng đi, nhưng mà, chúng mình nói chuyện toàn là chuyện buôn bán, nghe nói cậu làm thiếu phu nhân rất thoải mái, giống như một bà chủ lớn không cần đi làm, không có việc gì sẽ đến công ty tuần tra, rất thoải mái. Nếu như cậu không sợ nhàm chán, vậy thì đi cùng đi!"
"Vân Nhi!" Tịch Âu Minh nhíu mày.
Vân Nhi? Lại còn thân thiết như thế? Tịch Âu Minh, cuối cùng anh còn bao nhiêu chuyện đang gạt em? Ở chỗ em không thấy, anh còn làm bao nhiêu chuyện người khác không biết?
Vào lúc em định mở rộng cánh cửa lòng mình với anh, vào lúc em định không tính toán những chuyện đã qua, vào lúc em định sống những tháng ngày còn lại với anh thật tốt, anh đã làm cái gì đây?
"Cô im miệng đi! Bây giờ là lúc việc, tôi nói chuyện với chồng mình, đâu đến phiên một người ngoài như cô chen vào!" Nói với Kiều Đại Vân xong, cô lại quay đầu nói với Tịch Âu Minh.
Giống như đây là một cuộc tranh đấu, cô muốn đánh bại những người phụ nữ muốn tranh đoạt chồng mình. Đoạn tình cảm thất bại trước kia, chính là bị hủy trong tay Kiều Đại Vân. Ở sân bay, những lời người phụ nữ kia nói vẫn còn vang bên tai cô. Từ đó cô bắt đầu nghĩ, nếu như đời này, cô còn may mắn đạt được hạnh phúc một lần nữa. Thì, cô sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ.
Lúc gặp Tịch Âu Minh, cô biết hạnh phúc của mình đã đến. Cho nên, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, cô liền muốn, lần này dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không để cho hạnh phúc của mình biến mất. Cho dù là ông trời muốn đoạt, cô cũng không cho phép!
Cho nên cô muốn, cố gắng sửa một ít thói hư tật xấu của mình, cô nghĩ đến người chồng ưu tú của mình, là vợ anh cô không thể quá kém được. Nhưng mà tất cả kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, thì đã vỡ trong trứng nước rồi.
Cô biết lúc này tâm trạng mình đang dâng trào như thế nào, nhưng mà, cô vẫn rất bình tĩnh nhìn Tịch Âu Minh, giọng nói càng bình tĩnh hơn, nói: "Hết giờ làm, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Tịch Âu Minh cũng nhìn cô, vẻ mặt rất kỳ quái. Bỗng nhiên Tiêu Tiệp cảm thấy, lúc này và lúc bắt cóc trước kia rất giống nhau. Lần kia, cô cũng dùng giọng điệu van xin như thế, van xin một người đàn ông khác tin tưởng cô. Chỉ cần anh tin cô, thì tất cả đã không như thế. Chỉ cần anh tin cô, thì bọn họ vẫn sẽ hạnh phúc. Đáng tiếc, cuối cùng người đàn ông kia cũng không tin cô.
Vậy hiện tại thì sao?
Tịch Âu Minh không nói gì, có lẽ không biết mở miệng nói thế nào. Ánh mắt cô có chút mơ hồ, thậm chí còn cảm thấy Tịch Âu Minh và bóng dáng của Hà Liên chồng lên nhau. Không thể, bây giờ không thể rơi nước mắt được. Thế không phải là thua sao?
Vì vậy cô nhìn chằm chằm vào anh, lặp lại từng câu từng chữ: ""Hết giờ làm, chúng ta cùng đi ăn cơm!"
Giọng cô đã yếu đi, giống như không còn sức lực.
Kiều Đại Vân ôm vai nhìn cô bằng vẻ khiêu khích: " Hóa ra Tịch thiếu phu nhân lại là người không hiểu chuyện như thế, chúng tôi phải nói chuyện công việc, cũng không giống cô đơn giản chỉ là đi ăn cơm, chỉ như thế lòng cô cũng không đủ sức chứa sao?"
Dứt lời nhìn Tịch Âu Minh nói: "Âu Minh, việc kia rất quan trọng, nhất định phải nói hôm nay."
Tịch Âu Minh luôn không nói gì, lúc này rốt cuộc cũng nói chuyện. Nhưng anh vừa nói làm Tiêu Tiệp có loại cảm giác muốn khóc, bởi vì anh nói.
"Tiệp Nhi, em về trước đi, anh sẽ bảo dì Lâm làm món em thích."
Tiêu Tiệp thầm đem nước mắt nuốt vào bụng, nhìn anh, chậm rãi nói: "Được, em về."
Thân hình mỏng manh chậm rãi xoay người đi, bỗng nhiên Tịch Âu Minh ôm lấy cô từ sau lưng, trịnh trọng nói bên tai cô: "Hôm nay đành ủy khuất em ăn cơm một mình, sau này ngày ngày anh đều sẽ ăn cơm cùng em."
"Được, em ăn một mình." Sau này, cũng ăn một mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.