Editor: Trang Lyn
Buổi sáng lúc tỉnh dậy đã không thấy người bên cạnh, Tiêu Tiệp lười biếng duỗi lưng, chóp mũi vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi hương của anh. Cô mở tủ quần áo ra, sánh vai với quần áo của cô, là quần áo của anh, áo song song áo, quần song song quần, cả quần lót cũng treo song song với nhau, giống như lúc đầu ở nhà họ Tịch vậy.
Một tuần bảy ngày, anh ở đủ bảy ngày.
Đồ đạc thuộc về anh cũng dần dần nhiều, có cảm giác tính toán ở lâu dài.
Nhắm mắt lại, được rồi, giống như anh nói, nam nữ ở chung một chỗ là chuyện bình thường.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cô phát hiện ra mình bị anh nuông chiều nên càng ngày càng lười biếng. Tịch Âu minh hoàn toàn hóa thân thành người đàn ông tốt của gia đình, tự mình nấu cơm, tự mình rửa bát, ngay cả quần áo của cô cũng đều là anh giặt.
Mỗi lần thấy anh cầm quần lót nhỏ của cô, ở trong nhà vệ sinh, nghiêm túc giặt, cô đều có loại cảm giác kích động muốn chết.
“Thật ra thì cái này có thể không cần giặt ~ “ Cô yếu ớt nói, được rồi, cô thừa nhận mình bị nuông chiều nên lười biếng một chút, nhưng cũng không lười đến mức ngay cả chuyện giặt quần lót, cũng đều muốn anh làm có được hay không?
“Tại sao?” Tịch Âu Minh hóa thân thành dáng vẻ đứa trẻ ngoan.
Tiêu tiệp lập tức nghiêm túc, chuẩn bị giải thích đạo lý nam nữ khác nhau, nhưng mà câu nói đầu tiên của anh trực tiếp đánh cô về trong bụng, phun không ra nữa.
“Chỗ nào của em mà anh chưa xem chưa sờ qua? Một chiếc quần lót nho nhỏ thì tính gì? Hơn nữa, màu sắc và chủng loại quần lót của em đều là anh giúp em chọn, chính em còn khá vừa ý mà.”
Tiêu Tiệp: “...”
Được rồi, cô không nói nữa.
——
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Tiệp hơi sững sờ, bởi vì cô nhìn thấy một người phụ nữ đang trang điểm lại trước gương, lúc người kia nhìn thấy cô trong gương, cũng hơi sững sờ.
Kiều Đại Vân, không ngờ cô ta cũng đến đây.
Vốn Tiêu Tiệp đến chỗ Lãnh Liên lấy quần áo, nhưng không ngờ sẽ gặp Kiều Đại Vân ở đây.
Từ sau sự kiện "ăn cơm" lần trước, Kiều Đại Vân vẫn rất kiêu ngạo, bởi vì Bạch Tiêu Tiệp thua cô. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, cô ta mãi mãi là bại tướng dưới tay cô.
Nhưng mà lần trước Tịch Âu Minh lại nói cô như thế, bảo cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh, tự giải quyết ổn thỏa? Cái này, làm sao có thể?
Anh vẫn luôn thương yêu cô, dù lúc đầu cô chọn rời đi, anh cũng không tức giận. Bây giờ tại sao anh có thể vì người phụ nữ này, mà xóa sạch quan hệ giữa bọn họ chứ?
Tất cả tất cả đều do người phụ nữ này làm hại! Nếu như không có cô ta, thì tất cả những thứ bây giờ đều là của Kiều Đại Vân cô! Cho dù là Hà Liên, hay là Tịch Âu Minh! Hai người đều là nhân trung chi long*, ai cô cũng không muốn buông tha!
*Nhân trung chi long: ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
Suy nghĩ trăn trở một hồi, trong nháy mắt khóe miệng Kiều Đại Vân nở nụ cười tà ác.
“Bạch Tiêu Tiệp, cô đúng là đáng buồn, lúc trước Hà Liên không thích cô bỏ rơi cô, bây giờ chồng cô Tịch Âu Minh lại vì tôi mà từ chối đi ăn cơm với cô. Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình sống quá thất bại sao? Nếu như tôi là cô, đã sớm nhảy lẩu rồi!” Nói xong còn cười khanh khách, rất đắc ý.
“Bốp!” Một cái tát vang dội trong không khí, ở nơi yên tĩnh và chật hẹp này cnagf đặc biệt trong trẻo êm tai.
Kiểu Đại Vân chỉ cảm thấy mặt mình bị đánh, nghiêng sang một bên, đầu ong ong, trong nháy mắt mê man, đây, đây là đang đánh cô?
“Cái tát này, tôi đánh vì trước đây dám vu oan tôi!”
“Bốp!” Lại một cái tát vang dội, Kiều Đại Vân còn chưa kịp phản ứng, hai bên má đã bị đánh?
“Cái tát này, tôi đánh vì cô hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi!”
“Bốp!” Lại một cái tát vang dội nữa.
“Cái tát này, là vì tôi cảm thấy gương mặt này đáng đánh nên đánh thôi.”
Ba cái tát nhanh chóng và sắc bén, làm cho Kiều Đại Vân cố gắng gượng một hồi mới phản ứng lại.
“Bạch Tiêu Tiệp, cô dám đánh tôi? “ Cuối cùng Kiều Đại Vân cũng nhả ra mấy chữ, ánh mắt vẫn kinh ngạc cộng thêm không thể tin nổi.
“Ừ, là tôi đánh cô đó, thế nào?” Vẻ mặt Tiêu Tiệp rất vô hại nói. Cô giơ tay mình lên, ừm, đều đỏ, xem ra dùng tay mình đánh là không đáng.
Dáng vẻ vô tội, cộng thêm thái độ thờ ơ, bộ dạng như thế đủ để làm cho Kiều Đại Vân phẫn nộ. Mất lý trí, xông lên muốn cho Tiêu Tiệp mấy cái tát, hung ác trả lại cả vốn lẫn lời!
Tiêu Tiệp nhanh nhẹn nhấc chân đạp cô ta, ưm, mấy ngày qua bị Tịch Âu Minh bóc lột nhiều, có lúc theo bản năng muốn đạp xuống chỗ giữa hai chân của anh, đáng tiếc đều không trúng, không ngờ hôm nay thế mà lại đạp đúng chỗ.
Kiều Đại Vân cúi người xuống vẻ mặt trắng bệch, tay muốn che đậy lại không dám che đậy vị trí kia, vẻ mặt lập tức biến đổi, cuối cùng trở thành màu tím giống như màu gan lợn.
Hóa ra phim truyền hình diễn đều là thật, đàn ông bị đá trúng hạ thân thì vẻ mặt sẽ biến thành màu gan lợn, hôm nay sự thật được chứng minh rồi, phụ nữ cũng giống như thế, người phụ nữ trước mặt không phải đã xác nhận sao?
Thật lâu sau vẻ mặt Kiều Đại Vân mới dịu lại, mới run rẩy cắn răng nói: “Tôi sẽ nói cho Âu Minh, tôi nhất định sẽ nói cho anh ấy biết! Để cho anh ấy xem xem cuối cùng cô là dạng phụ nữ rắn rết thế nào!”
Tiêu Tiệp nghịch móng tay của mình, móng tay này là buổi sáng Tịch Âu Minh giúp cô tô, bây giờ nhìn lại đúng là đẹp. “Được, cô có thể tuyên truyền khắp nơi. Nhưng mà...”
Tiêu tiệp cười nhạt: “Cũng phải xem cô có bản lãnh đó hay không! Cô cho rằng mấy năm nay Bạch Tiêu Tiệp tôi vẫn còn giống như trước kia mặc cô uy hiếp mà không phản kháng chút nào sao? Lần sau gặp lại tôi thì trốn xa một chút, đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi thật sự không biết sẽ làm chuyện gì với cô đâu! Cô tin tôi thật sự có bản lãnh đó hay không?”
Vẻ mặt Kiều Đại Vân còn trắng bệch hơn vừa nãy một chút, há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói ra gì cả, tay còn rất không lịch sự che hạ thân.
“À đúng rồi, sau này cô nên an phận một chút, chuyện ba năm trước, trong tay tôi có vẻ như có đồ không có lợi cho cô, tin chắc cô cũng không muốn thấy.” Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói, đối với người phụ nữ này, nếu như cô ta có thể an phận một chút, có lẽ cô sẽ không tính toán tất cả chuyện quá khứ, bởi vì không đáng giá! Nhưng mà nếu như cô ta còn chọc đến cô nữa, thì cô nhất định sẽ làm cho Kiều Đại Vân chịu trách nhiệm chuyện năm đó!
“Cô! Cô có ý gì?” Vẻ mặt Kiều Đại Vân còn nhợt nhạt hơn hồi nãy, chuyện ba năm trước? Đó không phải là vụ bắt cóc tự biên tự diễn sao? Cô ta có bằng chứng? Làm sao có thể, những người đó đều bị cô đuổi đi!
Vừa nghĩ thế, liền cười lạnh: “Đừng ở đó lừa gạt tôi, cô cho rằng tôi sẽ tin lời nói dối của cô sao?”
Tiêu Tiệp cười một tiếng, cầm điện thoại, ấn một cái ——
Giọng nói một người phụ nữ chậm rãi truyền ra.