Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 92: Vì báo thù cho tôi nên mới cưới cô (4)




Editor: Trang Lyn
Tiêu Tiệp vừa về đến nhà, cởi giày cao gót đi chân trần vào trong nhà, không nói câu nào.
Tịch Âu Minh cảm thấy rất không ổn, chẳng lẽ hôm nay giải thích vẫn không làm cô hài lòng? Vẫn còn so đo chuyện anh từng muốn lợi dụng cô sao? Cái này không thể được, đều là hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm!
Vội vàng cầm dép đi theo sau lưng cô, nói: "Bảo bối, đến mang dép đi, sàn nhà lạnh lắm ~"
Tiêu Tiệp lạnh nhạt nhìn anh một cái, ngồi xuống ghế sofa, Tịch Âu Minh lập tức ngồi xuống cẩn thận mang dép vào cho cô. Lúc tay chạm vào chân nhỏ mịn màng của cô, thì thật sự muốn hung hăng hôn một cái, trắng nõn bóng loáng tràn đầy sức hấp dẫn! Nhớ lại mỗi lần tiến hành chuyện kia, anh cũng đều không nhịn được hôn từ gót chân lên, bây giờ nghĩ lại toàn thân liền cảm thấy nóng lên!
Vẻ mặt Tiêu Tiệp vẫn khó coi như cũ, lạnh nhạt nói: "Vốn là lợi dụng biến thành yêu, đây gọi là em may mắn sao?"
"Không, không, là anh may mắn. Bảo bối của anh ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, có thể gặp được em là may mắn cả đời anh! Có thể được em yêu là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho anh! Tám đời tổ tông anh cũng phải cảm ơn ông trời!" Tịch Âu Minh lập tức làm sáng tỏ, hơn nữa còn thề thốt chân thành.
Vốn còn muốn giả vờ nghiêm túc nhưng nghe đến đây Tiêu Tiệp cũng không nhịn được bật cười, đây là Tịch Âu Minh luôn nghiêm túc đó sao? Lại còn có thể nói ra những lời như vậy, nói ra sợ cũng không có người tin!
Tịch Âu Minh lập tức phát hiện ra, khóe miệng nhếch lên, kéo người vào trong ngực, tà ác nói: "Được lắm, bắt đầu học được thói xấu phải không? Còn lừa gạt anh? Khiêu chiến quyền uy của anh?"
"Không có không có, đó là hữu cảm nhi phát*, thuần túy là hữu cảm nhi phát, không có ý gì khác!" Tiêu Tiệp lập tức chứng minh sự trong sạch của mình, cô nào dám khiêu chiến quyền uy của anh. Mặc dù hôm nay ngoài mặt thì thắng Kiều Đại Vân, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, ai bảo lúc đầu anh đúng là tồn tại những tâm tư không tốt kia.
*Hữu cảm nhi phát: Có cảm xúc nên phát ra.
Phụ nữ đều hẹp hòi, dù trong tình cảm dính một chút tạp chất thì trong lòng cũng sẽ khó chịu, hơn nữa lại còn là việc lợi dụng lớn như thế! Nếu như không phải nhìn vào việc anh thành tâm hối cải, thì cô đã sớm bỏ đi lâu rồi!
Làm sao Tịch Âu Minh lại không hiểu tâm tư nhỏ kia của cô chứ? Cho nên mới phối hợp hùa theo cô, chỉ muốn làm cho lòng cô vui vẻ. Phụ nữ đều làm bằng nước, phải đối xử dịu dàng! Hơn nữa lại còn là vợ mình, anh không đối xử với vợ mình tốt một chút chẳng lẽ muốn người khác đối xử tốt với cô?
"Em chỉ không rõ, Kiều Đại Vân có gì tốt, trước kia anh còn đối xử với cô ta như bảo bối nữa chứ!" Rõ ràng là một người phụ nữ dối trá như vậy, tại sao lại có nhiều người đàn ông bị lừa như thế chứ? Chẳng lẽ không thể xuyên thấu hiện tượng nhìn rõ bản chất sao?
"Bảo bối, lời này em nói không đúng rồi, lúc nào thì anh coi cô ta là bảo bối chứ? Anh coi ai là bảo bối không phải trong lòng em rõ nhất sao? Xem ra anh cần phải chứng minh một chút." Tịch Âu minh lạnh nhạt nhìn cô một cái nói.
"Tốt lắm, em nói đùa thôi! Em biết anh đối với em tốt nhất!" Tiêu Tiệp vội vàng cầu xin tha thứ, phương pháp chứng minh của anh mãi mãi chỉ có một! Làm cho người ta khó mà mở miệng nói được!
"Đúng rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi bơi được không? Dĩ Đồng cũng đi!" Vội vàng nói sang chuyện khác, nếu không tối nay cô đừng nghĩ muốn ngủ ngon.
——
Mùa hè nóng bức, cách giải nóng tốt nhất không gì bằng đi bể bơi bơi. Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, làm chuyện gì cũng phải nói đến bầu không khí! Mặc dù ở nhà cũng có bể bơi, nhưng mà ở nhà làm gì có bầu không khí như ở bên ngoài!
Hơn nữa, hồ bơi ở nhà phần lớn đều có tác dụng dùng để tán tỉnh, một lần bơi lội kia không phòng bị cuối cùng bị Tịch Âu Minh ăn đủ cả trong lẫn ngoài!
Cho nên muốn bơi lội thật sự chỉ có thể ra ngoài.
Bể bơi nào đó ở ngoại ô thành phố A, nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh sạch sẽ làm say mê lòng người. Hơn nữa khu vực này tương đối vắng vẻ yên tĩnh, là nơi nhiều người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu đến tiêu khiển vào mùa hè.
Khi bọn họ lái xe vào con đường bên trong hội quán, thấy xung quanh được bao trùm bởi rất nhiều cây xanh được cắt tỉa rất khéo léo, quanh co khúc khuỷu chỉ dẫn lối đi. Hai bên đường đều có dòng suối nhỏ, là suối ở đây, bể bơi quan trọng nhất là dòng chảy của nước.
Sau khi xe đến bên trong, có nhân viên đặc biệt đến chỉ dẫn chỗ đậu xe. Sau đó dẫn mọi người vào phòng trong hội quán, bởi vì đây là ngoại thành, cho nên ngoài bơi lội ra còn có những trò giải trí khác, vì thế ngủ lại là điều chắc chắn.
Phòng theo kiểu phục cổ, có lầu gác, bên trong được trang trí rất thanh nhã. Sau khi chọn phòng và sắp xếp hành lý xong, bọn họ liền tùy ý ra ngoài chơi.
Tả Huyện Dạ có chuyện nên chưa đến, Dĩ Đồng vì không muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, cho nên còn mời mấy chị em khác trong giới đến chơi.
Bởi vì phong cảnh rất độc đáo, cho nên vừa đặt hành lý xuống Tiêu Tiệp đã đi khắp nơi nhìn ngắm, một khắc cũng không yên tĩnh. Tịch Âu Minh nhếch miệng lắc đầu một cái, xem ra cô thật sự quá kìm nén rồi. Nói gì mà không thích đi chơi, bây giờ mới bộc lộ tất cả bản chất!
Anh lấy từng đồ trong hành lý ra sắp xếp, chờ lúc thấy đồ bơi cô chuẩn bị cho hai người, rốt cuộc vẻ mặt Tịch Âu Minh tối sầm lại.
Anh thì cũng thôi, còn cô sao có thể mặc bộ đồ thiếu vải này cho người khác nhìn chứ?
Vì vậy lập tức gói lại loại bỏ, lại gọi một cuộc điện thoại, bảo người ta đưa đến một bộ đồ bơi bảo thủ một chút dành cho nữ. Cho nên khi Tiêu Tiệp quay về, thấy không phải bộ đồ bơi xinh đẹp quyến rũ của mình mà thay vào đó là một bộ đồ bơi vô cùng bảo thủ thì quả thật rất sửng sốt.
Đây đâu phải đồ bơi, rõ ràng là một cái váy! Mặc dù cũng bó sát người, nhưng mà ở bể bơi, làm gì có ai sẽ mặc thế này? Ai mà không mặc bikini, hận không thể phô bày dáng người xinh đẹp của mình ra ngoài!
"Bơi hoặc không bơi, em tự chọn đi." Giống như đoán được trong lòng cô đang oán hận, Tịch Âu Minh lạnh nhạt nói.
"..." Bơi, tất nhiên là muốn bơi!
Oa, béo gầy đều có, gái đẹp trai đẹp cũng không ít! Khi bọn họ vào bể bơi, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Tiêu Tiệp thầm than. Nhưng mà đồng thời cô cũng quên, bọn họ cũng là một đôi rất có sức ảnh hưởng thị giác.
Từ trước đến nay trai đẹp gái đẹp đều rất làm cho người ta chú ý, dáng người Tịch Âu Minh luôn tốt đến mức không có chỗ nào để nói. Mỗi lần xxoo Tiêu Tiệp đều không nhịn được nhìn lồng ngực cường tráng của anh mà ngẩn người, đường cong không có một chút thịt dư thừa nào, thật là rất hấp dẫn...
Mà lúc này Tịch Âu Minh cũng không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần bơi giống như những người đàn ông khác vậy. Chỉ như thế bước vào cũng không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của mọi người.
Chiếc quần kia của anh! Còn là loại bó sát người! Cho nên càng đánh vào thị giác người khác, chỗ đó... Làm cho người ta không nhịn được nuốt nước bọt! Tiêu Tiệp đã mạnh mẽ đấu tranh, nhưng dưới tình huống đấu tranh không có hiệu quả, cuối cùng không nhịn được đau buồn nói: "Vộ dạng này của anh còn không bằng không mặc! Dứt khoát cởi ra cho xong, dù sao mặc cũng chẳng khác không mặc!"
Tịch Âu Minh nhíu mày, nói: "Em chắc chứ?"
"..." Tiêu Tiệp rơi lệ, thế này thật không công bằng, quá không công bằng! Cái gì mà nam nữ bình đẳng! Cái gì mà xã hội pháp chế, đều là lừa gạt, không thể như vậy được!
Quả nhiên người đàn ông này vừa xuất hiện liền dẫn đến những tiếng thét chói tai của những người phụ nữ khác, làm cho Tiêu Tiệp tức đến ngứa răng, thật sự hận không thể nhào đến cắn cho anh mấy cái.
Tâm tình Tịch Âu Minh cũng khó có lúc được tốt, nhìn mọi người cười một cái, lại bắt được thêm trái tim mấy người phụ nữ! Sau đó anh kéo kính bơi xuống, rất tự nhiên nhún người, dùng tư thế vô cùng tiêu chuẩn nhảy xuống nước. Nước bắn thẳng lên mặt Tiêu Tiệp, cô càng tức giận!
So sánh, Tiêu Tiệp lại kém hơn nhiều. Ở đây giữa người người đều là phụ nữ ăn mặc sexy, cô thật sự —— quá bảo thủ!
Tiêu Tiệp vẫn ngồi cạnh bể bơi ngẩn người, Tịch Âu Minh đã bơi được một vòng, hơn nữa còn được rất nhiều phụ nữ chào đón. Bỗng nhiên anh nhô ra từ trong nước, nắm lấy bắp chân cô, sau đó mượn sức nổi lên, ôm lấy eo cô. Sau đó kéo đầu cô xuống, dịu dàng dùng mặt cọ xát mặt cô. Quả nhiên lại nghe thấy một tràng tiếng thét chói tai, ánh mắt những người phụ nữ xung quanh tràn đầy ghen tỵ và tức giận.
Tiêu Tiệp hận không thể liếc mắt nhìn, nhưng Tịch Âu Minh lại cười thoải mái, dáng vẻ đáng đánh đòn, nói: "Nhìn xem, em là đối tượng hâm mộ của biết bao phụ nữ!"
Xin hỏi đây là khen cô hay khen anh đây?
Tiêu Tiệp mới vừa trề môi ra, liền bị anh kéo xuống.
Cô vừa rơi xuống nước, Tịch Âu Minh liền lấn người đến, kéo đầu cô xuống nước, làm một nụ hôn Pháp nóng bỏng trong nước. Sau đó hai người lại hi hi ha ha một hồi trong nước, lại bơi thêm mấy vòng, Tiêu Tiệp cảm thấy mệt mỏi, liền ôm lấy Tịch Âu Minh nằm trên lưng anh, để anh mang cô vào bờ.
Dĩ Đồng không biết chạy đi đâu chơi với mấy người phụ nữ kia, nửa ngày không thấy bóng dáng đâu. Vừa mới đến bờ, Tịch Âu Minh đã khéo léo dùng lực đẩy cô lên bờ. Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng rất quen thuộc, sau đó nụ cười trên miệng dần biến mất.
Tịch Âu Minh nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, nhìn theo ánh mắt cô, khi thấy người kia vẻ mặt cũng trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.