Tất nhiên cũng có người cực kỳ may mắn, nếu là Tổ Tiên giết Tổ Tiên, chết một người bổ sung một người, nhưng cái này cần vô cùng may mắn mới khiến Cổ Tiên đó đụng phải.
Diêm Xuyên không để ý mấy lời phía sau, đoạn đầu khiến con ngươi hắn co rút.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia kinh ngạc hỏi:
- Chính là nói không tính vận khí kia, mệnh cách của ta có một Dục Huyết Trớ Chú, chỉ cần giết chết một Tổ Tiên thì nguyền rủa đã tiêu trừ? Ta có thể trùng kích Tổ Tiên cảnh?
Cẩu Thần chắc chắn gật đầu, nói:
- Cổ Tiên giết chết Tổ Tiên, nếu như thành công thì Cổ Tiên này sẽ là tuyệt thế kiêu hùng, thành tựu Tổ Tiên cũng sẽ trở thành Tổ Tiên hung thần. Thế giới yếu nhất của chúng ta dĩ nhiên tan vỡ, thương thiên cũng biết yếu nhất thế giới rất yếu, vì vậy mới nghĩ ra cách này, dùng đẫm máu tự biến mạnh, khiến thiên hạ thương sinh không đến mức triệt để hủy diệt, bởi vậy hạ nguyền rủa này. Cho nên thoát thai hoán cốt Tổ Tiên trong thiên hạ!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Dục Huyết Trớ Chú tuy rằng lệ khí quá nặng, nhưng khiến Tổ Tiên một đời mạnh hơn một đời, thật là nguyền rủa bi tráng.
Long Ngũ ở phía trước kêu lên:
- Grao!
Minh Long Thất Sát cảm thán:
- Cổ Tiên giết chết Tổ Tiên? Đùa giỡn đi, căn bản không phải cùng đẳng cấp!
Long Ngũ gật đầu, nói:
- Grao!
Minh Long Thất Sát tỉnh ngộ:
- Ta hiểu rồi, hèn chi thiên hạ chưa từng nghe nói đến Dục Huyết Trớ Chú, chắc chắn là Tổ Tiên cố ý đè nén sự việc. Có Tổ Tiên nào ngu ngốc nói muốn giết chính mình là có thể trở thành Tổ Tiên?
Cẩu Thần nói:
- Diêm đế, không dễ giết Tổ Tiên, rất khó khăn, cho dù là ta bây giờ cũng không có nắm chắc!
Diêm Xuyên mỉm cười, lúc trước nỗi buồn bực thấy Bách Ác Lão Ma, cuộc chiến giữa thánh nhân không thể nhúng tay giờ đã tiêu tan nhiều.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ngươi không nắm chắc, không đại biểu ta cũng không nắm chắc. Bất kể như thế nào, tin tức của ngươi đối với ta, đối với Đại Trăn cực kỳ hữu dụng, Diêm Xuyên ở đây xin đa tạ!
Cẩu Thần mờ mịt nói:
- A? Cái, cái này không có gì.
Diêm Xuyên cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha! Với ta thì tin tức này còn quan trọng hơn là bổ xong thiên đạo.
Tâm tình Diêm Xuyên vui vẻ, Minh Long Thất Sát ở phía trước kéo xa liễn rối rắm.
Đợi hơn hai vạn năm lại đợi đến tin tức hố cha thế này?
Giết chết Tổ Tiên? Đùa giỡn sao? Cổ Tiên làm sao đấu được Tổ Tiên? Một mình Tổ Tiên đánh một trăm kẻ như ngươi cũng không thành vấn đề.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chân Long cương vực, Đại Trăn thánh đình, Hàm Dương.
Hiện tại Đại Trăn thánh đình vận chuyển như bình thường.
Nhưng ngay lúc này, phía nam Hàm Dương chợt xuất hiện một đám khách không mời, một đám người đều mặc áo xanh bay trên trời.
Tổng cộng hai mươi mốt người, trong đó có một kẻ dẫn đầu.
Nam nhân dẫn đầu mặc áo xanh nói:
- Thanh Thiên Phần Dương trận!
Hai mươi thuộc hạ đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Vèo!
Mọi người bay nhanh hướng Hàm Dương.
Thủ vệ Đại Trăn thánh đình quát dài:
- Là ai?
Nhưng hai mươi người đã đứng ở vị trí riêng.
Thủ lĩnh mặc áo xanh phía nam hét to:
- Khởi trận!
Ầm!
Phía chính bắc bỗng có một thiên đạo đâm lên trời.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Chính đông, chính nam, chính tây đều mọc ra thiên đạo to lớn.
Ầm!
Bốn thiên đạo đột nhiên bao vây toàn Hàm Dương.
Vù vù!
Bốn thiên đạo cùng phát ra luồng sáng chói mắt, sau đó hình thành một sợi dây liền nhau. Bốn Hàm Dương liền cùng nhau, hình thành tường vây thiên đạo hình vuông to lớn, bao bọc Hàm Dương vào trung tâm.
Trong Hàm Dương bỗng vang lên giọng của Từ Phúc:
- Bách Vạn Long đại trận!
- Grao!
- Grao!
Từng tiếng rồng ngâm phát ra từ mặt đất, bốn phía Hàm Dương nổi lên đại trận. Thiên đạo tập kích cường giả bên ngoài.
Tất cả người mặc áo xanh bố trận, chỉ có thủ lĩnh của họ vẫn đứng trên trời lạnh lùng nhìn Triêu Thiên Điện ở bên trong Bách Vạn Long đại trận.
Thật nhiều thần tử nhanh chóng tụ tập lại.
Lã Bất Vi vung tay áo, trừng mắt. Bốn Đạo Thần, đây là Đại Tuyệt thánh đình phái tới!
Dịch Phong trầm giọng nói:
- Đạo Thần bố trận, cái này hơi rắc rối đây, đó là lấy thiên đạo bố trận!
Lã Bất Vi nhìn lên trời, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Hừ! Lúc ta chơi thiên đạo thì không biết đám người này ở đâu chơi bùn.
Mông Điềm chỉ vào thủ lĩnh mặc áo xanh, nói:
- Lữ tướng, ngươi hãy nhìn người kia!
Thủ lĩnh mặc áo xanh vung tay, lực lượng thiên đạo xung quanh tự tụ một phần ở trong tay gã, lực lượng bốn thiên đạo hình thành một quang cầu bốn sắc to lớn.
Quang cầu mang theo lực lượng phá hư cường đại chấn hư không lắc lư.
Lã Bất Vi sắc mặt âm trầm:
- Có thể điều động bao nhiêu lực lượng thiên đạo? Tổ Tiên sao?
Vào giờ phút này, trên vân hải khí vận, đôi mắt của Diêm Xuyên thần tượng bỗng bắn ra hai luồng sáng.
Diêm Xuyên thần tượng bỗng mở miệng hỏi:
- Tổ Tiên?
Phía xa Tổ Tiên hơi kinh ngạc, thần tượng mở miệng? Nhưng vậy thì sao? Có ta thì hôm nay Hàm Dương sẽ bị hủy!
Diêm Xuyên thần tượng kêu lên:
- Lã Bất Vi!
Lã Bất Vi la lên:
- Có thần!
Diêm Xuyên thần tượng hét lên:
- Do ngươi điều phối binh lực Hàm Dương, khi cần thiết thì sử dụng binh mã dũng quân đoàn, nhớ kỹ, hãy bám Tổ Tiên cho trẫm, không để hắn chạy thoát!
Lã Bất Vi lên tiếng:
- Thần tuân chỉ!
Tổ Tiên:
-....
Không để ta chạy? Đầu Diêm Xuyên bị lư đá sao?
…
Hàm Dương, trên quảng trường Triêu Thiên Điện.
Ngày càng nhiều thần tử tụ tập, ai nấy biểu tình nghiêm túc nhìn lên trời.
Nam nhân dẫn đầu mặc áo xanh tay cầm 'đạo' quang cầu lạnh lùng nhìn Triêu Thiên Điện.
Thủ lĩnh mặc áo xanh trầm giọng nói:
- Bạch Đế Thiên đâu? Còn nữa, Diêm Xuyên ở nơi nào?
Lã Bất Vi mỉm cười, bước ra một bước, nói:
- Tại hạ là Thừa tướng của Đại Trăn thánh đình, Lã Bất Vi, không biết các hạ là ai? Tại sao dùng đại trận khốn Hàm Dương ta?
Thủ lĩnh mặc áo xanh cười nhạt, đánh quang cầu to lớn hướng Hàm Dương.
Đám Mông Điềm, Mông Nghị biểu tình cực kỳ khó xem, đám võ tướng tức giận muốn xông tới.
Vèo!
Lã Bất Vi giang hai tay ra, ống tay áo rộng lớn mạnh chấn động, ngăn cản mọi người, nhìn chăm chú vào bầu trời.
Quang cầu và Hàm Dương đại trận va chạm.
Ầm!
Hàm Dương đại trận rung lắc kịch liệt, xung quanh bốc lên bão tố.
Bên trong Hàm Dương đại trận không phòng thủ kiên cố như ngày trước, bên trong Hàm Dương nổi lên động đất, vô số nhà dân sụp đổ.
Đại trận run lên, hình như tùy thời vỡ nát.
Vô số thần tử sắc mặt âm trầm.
Dù là như vậy thì Lã Bất Vi cũng không cho phép mọi người xuất thủ.
Mông Nghị ở bên cạnh sốt ruột nói:
- Thừa tướng, thánh vương nói chấp thuận dùng binh mã dũng quân đoàn.
Lã Bất Vi lắc đầu, nói:
- Mục đích cuối cùng của thánh vương là bám giữ bọn họ.
Mông Nghị nhíu mày nói:
- Nhưng...
Mông Điềm kéo lại Mông Nghị, không cho họ xen lời.
- A!
- Ai da!
Trong Hàm Dương một vài dân chúng bị thương đau đớn kêu lên.
Lã Bất Vi hét to:
- Đệ tử Đông Hán cứu trị dân chúng, bảo vệ dân chúng.
Lưu Cương lên tiếng:
- Tuân lệnh!