Diêm Xuyên ngồi ở bên trên long ỷ, lạnh lùng nhìn xung quanh, hai mắt híp lại.
- Thánh Vương, Tôn Ngộ Không chủ trì Tru Tiên Kiếm Trận, sợ là đã cực hạn!
Hóa Thê Lương có chút lo lắng nói.
- Không sao!
Diêm Xuyên thản nhiên nói, cũng không giải thích.
- Vâng!
Hóa Thê Lương có phần nghi hoặc gật đầu một cái.
Thời điểm Thánh vương Man Long lại chuẩn bị ra tay, phía nam đột nhiên có một khí thế khổng lồ lao thẳng tới.
Ầm ầm ầm!
Ngoảnh đầu nhìn lại, mới thấy từ phía nam từng thiên đạo thông thiên triệt địa đang di chuyển về phía Hàm Dương.
Nhìn thấy khí thế kia, số lượng kia, đám người Thánh vương Man Long vốn chuẩn bị ra tay đều nhất thời biến sắc.
- Chuyện gì vậy?
Có người cả kinh kêu lên.
Rất nhanh, thiên đạo phía nam đã đến gần. Có hơn hai ngàn người đứng lại ở phía nam Hàm Dương, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Mười người dẫn đầu, toàn thân mặc hoa bào. Hơn một trăm người phía sau, mỗi người đều phát ra thiên đạo. Một trăm thiên đạo thông thiên triệt địa.
- Người của Tuyệt Cung?
Có người nhất thời nhận ra được bọn họ.
- Bao vây Hàm Dương Thành cho ta! Hôm nay, những người trong Hàm Dương, một người cũng đừng mong thoát đi được. Tất cả đều phải chết!
Một người mặc áo bào đen dẫn đầu trầm giọng nói.
- Dạ!
Một tiếng kêu dài vang lên.
Đệ tử Tuyệt Cung nhanh chóng bao vây Hàm Dương Thành.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đã đẩy Man Long và sáu đại kiêu hùng ra ngoài.
Lúc này, sáu đại kiêu hùng cũng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng như vậy. Mình bỗng nhiên thành người đứng bên ngoài sao?
- Tuyệt Cung dốc toàn lực hành động sao?
Thánh vương Man Long kinh ngạc nói.
Rất nhiều cường giả đều hít vào ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy một trăm người thao túng thiên đạo đều là đạo thần. Một trăm đạo thần? Nội tình của Tuyệt Cung lại hùng hậu như vậy sao?
Lẫn trong đạo thần lại có thể là Tổ tiên. Không phải là mấy Tổ tiên, mà là mấy chục Tổ tiên. Mỗi người đều phóng ra thiên đạo của mình.
Thiên đạo vừa ra, khí tức khủng bố không ngừng chồng chất.
Ầm!
Ầm!
Ầm!...
Một trăm thiên đạo lúc trước, không lâu sau liền tăng lên tới 380 thiên đạo.
380 thiên đạo quay chung quanh Hàm Dương. Tình cảnh khủng khiếp như vậy, nhất thời khiến đám kiêu hùng xung quanh cảm thấy chấn động mạnh.
Gần bốn trăm thiên đạo sao?
- Ba mươi Tổ tiên? Một trăm đạo thần?
Khuôn mặt Thánh vương Man Long co quắp một hồi.
380 thiên đạo, gần bốn trăm thiên đạo! Chỉ khung cảnh này đã khiến các đại kiêu hùng không còn gì để nói nữa. Khi mình đến đã xem như là khí thế hùng hổ. Nhưng so với tình cảnh này của Tuyệt Cung, thì tính được là cái gì?
Thiên đạo thông thiên triệt địa bao vây một vòng xung quanh Hàm Dương, cũng bao vây cả Tru Tiên Kiếm Trận vào giữa.
Tru Tiên Kiếm Trận tuy mạnh, nhưng nơi này có rất nhiều Tổ tiên và đạo thần. Lúc trước chỉ với bốn Tổ tiên đã có thể khiến Tru Tiên Kiếm Trận lay động. Lúc này với ba mươi Tổ tiên thì sẽ thế nào?
Bên trong Hàm Dương, tuy rằng bách tính tin tưởng vào Diêm Xuyên, nhưng khung cảnh này quá dọa người. Chung quy đã có vài bách tính lộ vẻ sợ hãi.
Trong trường thi lại càng như vậy.
- Làm sao bây giờ?
- Bọn họ muốn giết mọi người, vậy cuộc thi này còn có ích lợi gì nữa?
- Thi xong, ta sẽ phải chết sao? Ta không muốn chết!
...
...
...
Một đám thí sinh hoảng hốt lo sợ.
Hóa Thê Lương hít sâu một cái nói:
- Thí sinh trong trường thi cấm náo động. Người đâu, trục xuất những thí sinh gây náo động ra khỏi trường thi. Những người khác tiếp tục cuộc thi!
Một đám thí sinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ nhìn ngược về phía Diêm Xuyên. Không ngờ bọn họ lại phát hiện thần sắc Diêm Xuyên vẫn bình tĩnh.
Nhất thời, có vài thí sinh trở nên trấn tĩnh hơn. Nếu thật sự chắc chắn phải chết, vậy cũng không có cách nào. Nếu như Thánh Vương có thể rút các cường giả đi, vậy.... Rất nhiều thí sinh tâm tính vô cùng tốt, lại cúi đầu viết bài.
Diêm Xuyên nhìn một nam tử áo bào đen đang đứng ở phía nam.
- Hắc Thần Vương?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Hừ, Diêm Xuyên, ngươi giết đệ tử Tuyệt Cung ta, hôm nay chính là giờ chết của ngươi. Ngươi còn có di ngôn gì không?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Ta rất tò mò, vị đứng phía sau ngươi tại sao lại nhìn quen mắt như vậy? Diêm Xuyên cười nói.
Hắc Thần Vương quay đầu nhìn lại. Hắn liền thấy Tống Thiên Tông dẫn theo chừng mười Cổ tiên đứng ở phía sau.
- Tống Thiên Tông, ngươi định làm gì?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tông lộ ra một nụ cười khổ nói:
- Có các vị Thần Vương ra tay, chuyện san bằng Hàm Dương cũng chỉ là nhấc tay. Ta...!
- Đến lúc này, ngươi còn muốn trốn? Hừ!
Hắc Thần Vương hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Tống Thiên Tông vô cùng khó coi. Cuối cùng hắn gật đầu một cái, đạp không tiến lên. Tống Thiên Tông cũng thân hợp thiên đạo. Đám thuộc hạ phía sau hắn có hai đạo thần. Bọn họ cũng phóng ra thiên đạo của từng người.
Ầm!
Ầm!...
Lại có hai mươi thiên đạo hiện ra.
Trong chớp mắt bên ngoài Hàm Dương đã bị bốn trăm thiên đạo vây quanh.
Phía tây Hàm Dương, tại một sơn cốc, Long Hoàng và hai Long vong đến từ Đông Hải Long cung đều há hốc miệng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng như vậy.
- Xong rồi. Không thể nghi ngờ gì nữa. Lần này Đại Trăn nhất định sẽ bị diệt. Bốn trăm thiên đạo? Bốn trăm cái? Nhớ đến lúc đầu thời điểm Đại Trăn còn ở tại phong ấn giới, chỉ cần có một đạo thần khống chế thiên đạo đã có thể quét ngang cương vực Chân Long. Một thiên đạo đã có thể bại toàn thiên hạ Chân Long. Nhưng bây giờ, bốn trăm thiên đạo?
Một Long Vương có vẻ bối rối nói.
- Không chỉ bốn trăm thiên đạo. Xung quanh cương vực Chân Long có rất nhiều thế lực Đông Ngoại Châu đang ẩn núp khắp nơi. Bọn họ đều nhằm vào Đại Trăn. Những kiêu hùng này dẫn theo thuộc hạ. Nếu như bọn họ đều phóng ra thiên đạo, lại thêm cả Tuyệt Cung, sẽ đạt tới tám trăm thiên đạo!
Long Hoàng trầm giọng nói.
Thánh đình Đại Trăn đấu với tám trăm thiên đạo? Như vậy còn phải đoán kết quả nữa sao? Như vậy còn có kết quả thứ hai sao?
Bên ngoài Hàm Dương, bão táp sắp nổi lên!
Bốn trăm thiên đạo bao vây tấn công Hàm Dương Thành!
Khí tức thiên đạo bao la hùng vĩ. Khí tức của bốn trăm thiên đạo phát ra, khiến rất nhiều tu giả xung quanh bỗng nhiên có loại cảm giác trời sắp sập xuống. Cũng may trận pháp Hàm Dương tinh diệu, ngăn cản khí tức xung quanh.
Tru Tiên Kiếm Trận bảo hộ ở bên ngoài Hàm Dương.
Diêm Xuyên nhìn Hắc Thần Vương và Tống Thiên Tông phía xa một chút, trên mặt cũng không có vẻ lo lắng. Hình như đối với hắn bốn trăm thiên đạo cũng không tính là cái gì vậy.
Cuộc thi lớn toàn thiên hạ vẫn tiếp tục.
- Tống Thiên Tông!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phía xa, Tống Thiên Tông của Thiên Đao thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn đi xuống.
- Diêm Xuyên, ta biết ngươi muốn nói gì? Đến lúc này, ngươi còn muốn vu oan hãm hại ta, khiến ta và mười Thần Vương Tuyệt Cung nội chiến? Ha ha ha, ngươi không nên mơ mộng nữa! Ngày xưa là do ngươi ép ta. Ta đã nói với mười Thần Vương tất cả.
Tống Thiên Tông lập tức cướp lời Diêm Xuyên, giành nói trước.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Thật sao? Đáng tiếc, ta cũng không muốn nói tới chuyện đó. Ở chỗ ta có một người, hắn có chuyện muốn nói với ngươi!