Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 227: Lấy thân báo đáp!?




(Cảm tạ bạn #tungkhang và bạn #asasuke098 đã ủng hộ đậu!)
Người kia thấy Chính Nam nói chuyện lễ phép thì rất hài lòng, đáp: “Ở đây là một không gian phong bế riêng của Dong Binh công hội chuẩn bị sẵn để làm nơi thi đấu lên cấp. Muốn trở về chỉ cần bóp vỡ lệnh bài là được, có huy chương rồi thì lệnh bài kia cũng không còn tác dụng nữa.”
Chính Nam lại ôm quyền: “Cảm ơn anh!” – Nói, hắn quay qua cười với cô gái:”Chúc mừng cô!”
Cô gái kia, lúc này đã khoác vào một chiếc áo lành lặn mới, cũng cười với Chính Nam: “Ban nãy đắc tội, cảm ơn anh đã không tính toán với tôi. Chúc mừng!”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng lúc bóp vỡ lệnh bài.

Chờ Chính Nam hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã an vị đứng trong phòng truyền tống, trước mặt hắn là tiểu Hoa đang mỉm cười.
“Chúc mừng anh lên cấp thành công.”
“Cảm ơn cô. Đều nhờ… cô biết mà, haha.”
Hồng Hi kéo hắn lại nói nhảm để hắn đi cuối hàng, tạo điều kiện cho tiểu Hoa tráo lệnh bài của hắn. Có thể nói hai chị em này ngay từ đầu đã có ý định giúp hắn gian lận qua cuộc thi. Thậm chí Chính Nam nghi ngờ Thiết Tam huynh đệ ngày đó đến tìm hắn gây sự có phải là Hồng Hi tiết lộ hành tung hắn hay không!?
Chỉ là Chính Nam khá thắc mắc tại sao hai người phải giúp hắn như vậy chứ? Hắn một không tiền, hai không quyền, ba không thế, đơn giản là chẳng có gì để cho hai cô được cả.
“Chẳng lẽ… hai người này muốn… chính mình!?” – Chính Nam bị suy nghĩ của mình hù dọa không nhẹ.
Hắn tranh thủ ném ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu, dù sao hắn còn chưa đẹp trai tới mức người gặp người thương, hoa gặp hoa nở a… chỉ gần như mà thôi, ừm, gần như!
Nếu tiểu Hoa biết Chính Nam đang YY như vậy trong lòng, chỉ sợ tự mình bị đuổi cũng phải báo cáo chuyện gian lận lên trên a!
...
Chính Nam và tiểu Hoa khách sáo vài câu rồi cùng nhau đi ra ngoài.
“Cô gái cùng tôi lên cấp… sao không thấy ở đây nhỉ?”
“Cô ấy được truyền tống về trước anh, đã rời đi rồi.”
“Ồ, còn có trước sau a.” – Chính Nam cũng không quan tâm lắm, dù sao mục đích lớn nhất ngày hôm nay là lên cấp đã đạt được, bây giờ nên ăn mừng một chút mới được.
“Hôm nay tôi lên cấp thành công đều nhờ cô và Hồng Hi giúp đỡ. Tối nay tôi mời hai người ăn tối, cô sắp xếp tham gia nhé!?”
Tiểu Hoa hơi bất ngờ, ngập ngừng nói: “Nếu… nếu chị Hồng Hi tham gia thì tôi sẽ đi cùng…. Nếu không…”
“Một lời đã định.” – Chính Nam hào hứng gật đầu: “Để tôi nói lại với Hồng Hi.”
Ra khỏi phòng truyền tống, Hồng Hi lập tức nhào tới trước mặt Chính Nam hỏi thăm: “Thế nào!? Kết quả thế nào?”
Chính Nam và tiểu Hoa liếc nhau, cười nói: “Dễ như ăn bánh. Dù sao có người giúp đỡ nha, tới như vậy mà còn không làm được thì mặt mũi nào.”
Hồng Hi vểnh cao cổ, ưỡn ngực cười đắc ý: “Xem ra bản cô nương không có nhìn lầm người. Nói đi, muốn cảm ơn bản cô nương thế nào?”
“Về chuyện đó…” – Chinh Nam làm bộ khổ bức nói: “Cô nhìn, tôi vừa nghèo, vừa yếu lại không có quan hệ. Nếu không… tối nay… tôi lấy thân báo đáp, được không?”
Cả Dong Binh công hội đều tắt loa, không có bất kỳ thứ gì phát ra âm thanh.
Tiểu Hoa há mồm kinh ngạc nhìn Chính Nam: “Không phải mời đi ăn sao, làm sao thành lấy thân báo đáp rồi!? Hay là… đi ăn chung rồi mình bị đuổi về để hai người họ…” – Nghĩ tới đây tiểu Hoa mặt đỏ bừng tới mang tai, cúi đầu không nói.
Hồng Hi cũng là đứng hình.
Lát sau co híp mắt nhìn Chính Nam: “Muốn lấy thân báo đáp?”
Chính Nam vốn chỉ muốn đùa một câu mà thôi, thế nhưng biểu tình này của Hồng Hi để hắn muốn chơi lớn hơn một chút: “Chứ giờ tôi không tiền, không nhà, không bạn bè… ngoài cái thân này ra… tôi không biết làm sao cả!”
Xung quanh mọi người nín thở xem một màn cực kỳ kịch tính này. Không ít người trong lòng đã đoán già đoán non phản ứng của Hồng Hi.
Hầu hết đều nghiêng về phía… đánh!
Đánh chết tên tiểu bạch kiểm vô liêm sỉ kia đi! Sau đó lấy thân báo đáp gi đó… để ta tới!

Hồng Hi nghiền ngẫm nhìn Chính Nam. Đang lúc mọi người chờ cô ra tay, ra chân đâu, Hồng Hi lại nhoẻn miệng cười xinh đẹp: “Cũng được a. Bản cô nương từ bé đến lớn còn chưa có hưởng thụ cảm giác được người phục vụ qua. Nếu cậu muốn lấy thân báo đáp, vậy từ tối nay làm ấm giường bắt đầu đi.”
Choeng! Keng! Keng!
Tiếc muỗng đũa rơi, tiếng ly bể, tiếng trái tim tan vỡ cùng lúc vang lên như một bản nhạc buồn cho đám Dong Binh xung quanh.
Tân Tinh Bảng thứ 17, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, đương thời tuyệt đỉnh thiên tài “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi, vậy mà yêu thích một tên tiểu bạch kiểm, công khai nói muốn hắn cho cô làm ấm giường.
Trời a! Đất a! Công bằng ở đâu!? Thiên lý ở đâu!?
Không chỉ có đám dong binh không tin vào những gì vừa nghe, mà cả bản thân là người trong Chính Nam cùng với chị em của Hồng Hi là tiểu Hoa cũng há mồm, trợn mắt nhìn chị mình đầy mộng bức.
Cô nàng này ra bài không hợp lẽ thường a!
Chính Nam hắng giọng nói: “Được, không giỡn nữa. Lúc nãy tôi đã cùng tiểu Hoa nói, tối nay muốn mời hai người ăn một bữa. Cô cố gắng sắp xếp nhé!”
“Tại sao lại nói sang chuyện khác?” – Hồng Hi bĩu môi: “Cảm thấy làm ấm giường cho bản cô nương không tốt hay gì?”
Chính Nam cười khổ: “Cầu còn không được đâu, nhưng mà cô nhìn chênh lệch chúng ta thử. Làm nam nhân không thể “nằm dưới” được a, khi nào tôi đánh qua cô rồi chúng ta nói lại.”
Một câu này của Chính Nam vừa ra, đám dong binh xung quanh đều lặng yên giơ ngón cái.
Chỉ là Hồng Hi lại không cho là như vậy: “Đại nam nhân chủ nghĩa? Lúc nào cũng muốn cưỡi trên đầu, trên cổ phụ nữ chúng tôi?”
Chính Nam trừng mắt: “Đàn ông chỉ muốn cưỡi chỗ khác thôi, chứ cưỡi trên đầu, trên cổ các cô làm gì!?”
Đám dong binh lần này cho Chính Nam tận... hai ngón cái chứ không phải một.
“Không cưỡi trên đầu, trên cổ?” – Hồng Hi cau mày: “Cưỡi chỗ khác... là chỗ nào?”
“Được rồi, không nói để tài này nữa.” – Chính Nam lập tức lái, không lái có khi bị tông chết: “Tối nay nha, quyết định vậy đi. Tôi về chuẩn bị trước.” – Nói, hắn chạy như bay ra khỏi công hội, không để cho Hồng Hi cơ hội lên tiếng.
Hồng Hi mặt đầy nghi ngờ quay sang hỏi tiểu Hoa: “Này, em biết hắn nói “cưỡi chỗ khác” là chỗ nào không?”
Tiểu Hoa không còn gì để nói với chị mình, đành lắc đầu đi trở về quầy lễ tân làm việc, mặc kệ Hồng Hi mặt đầy dấu chấm hỏi.

Buổi tối, trên bờ biển bên ngoài thị trấn.
“Còn tưởng như thế nào, ra đây làm cá nướng mà cũng gọi là mời ăn tối cơ đây!” – Hồng Hi bĩu môi, cô mất công tháo ra áo giáp của mình, thay vào một bộ đồ dài đầy nữ tính, đầy hào hứng đi chơi.
Kết quả Chính Nam cho cô ra bờ biển chơi với gió! Liền một bữa ra hồn cũng không có mà chỉ được ăn cá nướng!
Thành ý đâu? Lãng mạn đâu? Bất ngờ đâu?
Tiểu Hoa cũng nhịn không được bật cười.
Bình thường Hồng Hi hay ra ngoài làm nhiệm vụ dài ngày, cô thì có công tác trong Dong Binh công hội nên cũng ít khi có dịp tụ họp. Hôm nay hai chị em đều nghĩ chơi một bữa cho đã, ai ngờ…
Chính Nam gãi đầu: “Các cô chờ một lát đi, đảm bảo sẽ không để các cô thất vọng.”
“Có cái gì hay, cũng là cá nướng mà thôi.” – Hồng Hi mặc dù không quá hứng thú nhưng cũng không đến mức bỏ về. Chỉ là cô luôn thích đả kích Chính Nam mà thôi: “Nói không phải khoe, bản cô nương ăn cá nướng còn nhiều hơn ăn cơm đâu. Không có gì thú vị!”
“Cứ chờ lát nữa rồi biết.” – Chính Nam không cãi vã với Hồng Hi mà khơi chuyện ra nói: “Trong lúc chờ đợi, Hồng Hi, cô hay đi ra ngoài, bên ngoài có chuyện gì vui kể nghe đi.”
Tiểu Hoa cũng gật đầu đồng ý. Tuy hai người là chị em nhưng cũng không có nhiều cơ hội cùng nhau như thế này, cô cũng muốn biết đặc sắc ở những nơi khác.
Có vẻ là bị Chính Nam “gãi đúng chỗ ngứa”, Hồng Hi đột nhiên trở nên hào hứng hẳn.
“Chuyện thì nhiều, để tôi nghĩ nghĩ một lát.”
“Đúng, nhớ rồi. Lần đó là tôi nhận cấp 4 nhiệm vụ…”

Hồng Hi nói rất nhiều, hầu hết là liên quan tới những lần cô đi làm nhiệm vụ. Có chuyện cười, có bi kịch, cũng có nguy hiểm kịch tính,… nhưng một điều bất biến trong mọi câu chuyện, đó là nhân vật chính.
Cũng đúng, mắc gì kể chuyện người khác trong khi mình tự làm nhân vật chính trong câu chuyện của mình được!
Đang lúc Hồng Hi nói tới lần cô cùng một con Man Hoang Tượng Thú đánh không biết trời đất, thiên hôn địa ám thì Chính Nam rất không đứng đắn nhảy vào họng: “Nào, ăn trước đi đã. Kể chuyện nãy giờ cũng mệt rồi chứ.”
Hồng Hi liếc xéo Chính Nam rồi mặc kệ hắn, tiếp tục cùng tiểu Hoa chém gió: “Nói cho em biết, Man Hoang Tượng Thú không chỉ da dày thịt béo, mà toàn thân nó đều có thể dùng như vũ khí…”
Lời của cô im bặt mà dừng, bởi vì tiểu Hoa đang gặm một con cá nướng Chính Nam đưa cho, cười híp cả mắt.
Hồng Hi bĩu môi: “Cá nướng mà thôi, có ngon như vậy sao!?” – Nói, cô tự mình lấy một con ăn thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.