Tiểu Minh Tinh

Chương 26:




Hai tuần sau, An Quang Vinh đã đem kịch bản đưa cho Kiều Ứng. Ông ta nói kịch bản kỳ thật đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là sửa chữa trau chuốt thêm mà thôi. Kiều Ứng đóng vai Cố Phương, bắt đầu từ năm hai mươi tuổi đến hơn bốn mươi tuổi, rất có tính khiêu chiến. Cố Phương không kết hôn, cả đời cưỡi ngựa xem hoa qua lại với mấy người phụ nữ, cuối cùng đều bởi vì hoặc không thể chịu được tính cách cổ quái của ông ta, hoặc chịu không nổi ông ta suốt ngày trầm mê trong men rượu, lần lượt rời khỏi ông. Hai năm cuối đời của Cố Phương có chút thê lương, khốn cùng chán nản, toàn bộ dựa vào sự giúp đỡ chu toàn của mấy người bạn. Đến lúc chết, cô đơn mà tịch mịch.
Quản lý kỳ thật không quá đồng ý Kiều Ứng tiếp nhận kịch bản này, tuy nói đạo diễn là An Quang Vinh tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nội dung bộ phim rất hắc ám. Hơn nữa trên cơ bản Kiều Ứng độc diễn là chính, một khối lượng lớn cảnh diễn nội tâm, khung cảnh đơn điệu, những cảnh diễn yêu đương thêm vào để trung hòa, nửa điểm cơ hồ cũng không có. Hắn hy vọng Kiều Ứng có thể thừa dịp nhân khí tăng trở lại, một mạch tiếp nhận quay mấy bộ phim điện ảnh tình yêu nhẹ nhàng, tìm kiếm một diễn viên nữ đang nổi tiếng đóng vai thứ chính, như vậy mới có thể ổn định danh tiếng của hắn, thu hút thêm nhiều người hâm mộ, chứ không phải quay trở lại loại phim điện ảnh nội dung nặng nề ít người hứng thú thế này.  
Nhưng là Kiều Ứng lại rất kiên trì, một mực xem kịch bản này, đạo diễn này, vai diễn này, nhất định phải diễn. Quản lý không có cách nào, đành phải giúp hắn sắp xếp lịch trình, các công việc còn lại nhất loạt dời lại phía sau. Kiều Ứng tự nhốt mình trong nhà, nghiên cứu kịch bản, làm quen với vai diễn, chờ ngày quay phim.
Tin tức Kiều Ứng nhận quay phim mới vừa truyền ra, người hâm mộ quả thực một phen kích động, chúc mừng hắn cùng An Quang Vinh lần thứ hai sau mười năm cùng nhau hợp tác. Kết quả vừa thấy chủ đề phim, liền không khỏi có chút thất vọng, đại đa số mọi người không biết Cố Phương là nhân vật như thế nào, người biết Cố Phương, cũng chỉ là biết người này hai mươi năm trước từng quay hiếm hoi vài bộ phim điện ảnh, còn lại không rõ. Nhưng vẫn là ôm hy vọng có thể nhìn thấy sự kết hợp của tuấn nam mỹ nữ, chờ mong tình yêu lãng mạn duy mĩ. Đợi đến khi bản sơ lược nội dung bộ phim được giới thiệu, nói rõ bộ phim này lấy Kiều Ứng làm trung tâm, vai nữ đóng cặp cơ hồ không có, dù có cũng không chiếm nhiều đất diễn, một chút kỳ vọng cuối cùng của mọi người kia, cũng tan vỡ.
Nói thẳng ra, thời đại bây giờ, ai quản đạo diễn danh khí lừng lẫy cỡ nào, diễn viên diễn xuất tốt ra sao, ai thèm quan tâm mong mỏi những bộ phim không chạy theo thị trường câu rating. Chỉ có fans hâm mộ trung thành của Kiều Ứng, cùng với số ít người nghiên cứu lịch sử điện ảnh chính thống, mới đặt kỳ vọng cao vào bộ phim này. Ngôn Tình Sủng
Thẩm Liễm sau khi đọc được tin này, có chút giật mình. Nói thực, hắn đối với Cố Phương cũng biết rất ít, ước chừng cũng hiểu Kiều Ứng tiếp nhận bộ phim điện ảnh này, chỉ sợ lại đập bể phòng vé. Thật vất vả nhân khí trở về, lại muốn làm theo ý mình nhận quay mấy bộ phim dù cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt sao?
Nhăn lại mi, hắn cầm lấy điện thoại, do dự một chút, cuối cùng vẫn là không gọi vào dãy số kia. Lần trước gởi cho Kiều Ứng chiếc nhẫn, Kiều Ứng cũng chưa trả lời hắn. Giờ phút này, hắn có lập trường gì đi can thiệp công việc của Kiều Ứng? Huống chi, hắn rất hiểu cá tính người kia, bộ phim này vô luận thế nào anh ta cũng phải diễn.
Lặng lẽ thở dài, Thẩm Liễm đè trán. Hắn biết muốn Kiều Ứng lại chấp nhận mình là rất khó, hắn cũng không phải loại người dai dẳng bám lấy, mỗi ngày điện thoại quấy rầy, hoặc ở lì trước cửa nhà người kia. Ngẫu nhiên ở nơi công cộng gặp được Kiều Ứng, ngay cả quan tâm dư thừa cũng không thể tùy ý biểu lộ, ánh mắt Kiều Ứng nhìn hắn, luôn mang theo bảy phần lạnh lùng, ba phần đề phòng.
Cười khổ một tiếng, đưa tay sờ soạng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu vào phổi, sau đó chậm rãi phả ra.
Quá tẫn ngàn phàm, mới biết được chính mình thì ra đã sớm động tâm. Chính là sau khi mất đi, rốt cuộc cũng không tìm lại được.
Thẩm Liễm gặp lại Kiều Ứng, là trong buổi tiệc cuối năm của công ty. Kiều Ứng bởi vì lúc trước cùng Thẩm Liễm hợp tác đóng phim điện ảnh kia, vốn là do công ty Thẩm Liễm xuất vốn đầu tư, cho nên cũng được mời. Nhìn thấy Kiều Ứng, Thẩm Liễm không khỏi lấy làm kinh hãi. Bất quá hơn một tháng không gặp, Kiều Ứng gầy đi rất nhiều, nhìn ra được thể trọng giảm mạnh rõ rệt. Thẩm Liễm biết phim mới của hắn đã bắt đầu quay, nghĩ thầm chẳng lẽ là do yêu cầu trong kịch bản, phải giảm béo đến nước này sao? Đúng là Kiều Ứng trước kia có gầy đi, nhưng vẫn duy trì ở mức vừa phải, hiện tại quả thực là gầy đến ngay cả quần áo mặc cũng không có cảm giác vừa vặn.
Kia hoàn toàn là một loại… gầy không khỏe mạnh. Từ lúc Kiều Ứng xuất hiện trong tầm mắt hắn, liền vẫn ở trong trạng thái không có biểu tình gì. Người khác nói với hắn hắn cũng không tập trung, tầm mắt dao động không ngừng, chỉ khi cầm lên ly rượu, mới thoáng lộ ra vẻ mặt hưng phấn khác thường, Thẩm Liễm cơ hồ là kinh hoàng nhìn hắn một ly lại một ly uống hết.
Này không phải Kiều Ứng trước kia… Kiều Ứng từ trước đến nay chán ghét uống rượu, cũng không có tửu lượng gì. Ở nơi công cộng tuy rằng nhất quán trầm mặc an tĩnh, nhưng Kiều Ứng không phải là không biết cách giao tế, bao giờ cũng khéo léo đáp lại đúng mức. Dáng vẻ không giống như dạng hiện tại này, cầm lên ly rượu liền không để ý đến ai khác, ngay cả người khác chủ động đi qua cùng hắn trò chuyện, hắn đều tựa như không thấy.
Kiều Ứng hoàn toàn không nhận thấy tầm mắt Thẩm Liễm, tiệc rượu qua hơn phân nửa, hắn liền một mình rời đi, cũng không cùng bất luận kẻ nào chào hỏi. Thẩm Liễm có chút lo lắng, cười nói vài câu khách sáo cũng sớm rời buổi tiệc, đuổi theo tới cửa, đã thấy Kiều Ứng chậm chạp đi ở phía trước, đang nói chuyện điện thoại. Lúc sau cúp máy, Kiều Ứng bước chân lảo đảo, thế nhưng lại ngồi xuống ngay ven đường.
Thẩm Liễm chưa bao giờ gặp qua Kiều Ứng thất thố như thế, vội vàng chạy lên phía trước, cúi đầu gọi hắn một tiếng: “Kiều Ứng?”
Kiều Ứng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẩn đục, hàm hồ lẩm bẩm một câu: “Thẩm… Thẩm Liễm?”
“Em không sao chứ?” Thẩm Liễm đưa tay muốn đỡ hắn lên, “Uống say sao?”
Kiều Ứng hoàn toàn không có phản ứng, Thẩm Liễm cúi đầu nhìn xuống, hắn thế nhưng đang ngủ. Vành mắt đen thui, bộ dáng tiều tụy mệt mỏi.
Phía sau truyền đến thanh âm thắng xe, quản lý của Kiều Ứng chạy lại đây, nhìn thấy Thẩm Liễm, không khỏi có chút xấu hổ: “Thẩm tiên sinh, anh cũng ở đây a.”
Thẩm Liễm nhíu mày: “Tôi thấy anh ấy uống có chút nhiều, cho nên đi theo ra. Gần đây quay phim áp lực rất lớn sao? Tôi xem anh ấy gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm.”
Quản lý cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Anh cũng thấy đấy, cậu ấy vì quay bộ phim này, gầy đến độ không nhìn ra bộ dáng. Lúc trước là nhốt trong nhà mỗi ngày xem kịch bản, đến khi quay phim, cậu ấy trở nên càng ngày càng kỳ quái, cách thức nói chuyện, cử chỉ hành vi, cùng Cố Phương được miêu tả trong kịch bản giống nhau như đúc.” Dừng một chút, hắn thở dài, “Nói thực, tôi lo lắng cậu ấy nhập diễn quá sâu.”
Thẩm Liễm chấn động: “Kiều Ứng không có khả năng sẽ như vậy đi? Phim ảnh cùng hiện thực, hẳn anh ấy phải phân chia rõ ràng, sao lại không rút ra được vai diễn?”
Quản lý cười cười: “Tôi dĩ nhiên cũng hy vọng không phải như vậy.” Hắn đưa tay nâng Kiều Ứng dậy, đỡ hắn vào trong xe, giúp hắn thắt tốt dây an toàn, quay đầu lại nói, “Tôi đưa cậu ấy về, Thẩm tiên sinh, hẹn gặp lại.”
“Từ từ!” Thẩm Liễm gọi hắn lại, “Kiều Ứng không phải… gần đây nghiện rượu?”
Ánh mắt quản lý chợt lóe, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, sinh hoạt cá nhân của cậu ấy tôi cũng không rõ. Bất quá, tôi nghĩ Kiều Ứng sẽ không nghiện rượu, Thẩm tiên sinh có phần lo lắng thái quá.” Đóng cửa xe, mỉm cười với Thẩm Liễm, “Tạm biệt.”
Thẩm Liễm nhướng mày, mắt nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, thật lâu sau, rốt cuộc xoay người đi khỏi.
Đem Kiều Ứng đưa đến cửa nhà, quản lý vỗ vỗ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh, tới nhà cậu rồi.”
Kiều Ứng mơ mơ màng màng mở mắt ra, chậm chạp tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Quản lý gọi hắn lại: “Kiều Ứng, tôi mặc kệ cậu là diễn nhập vai thế nào, tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu. Cậu gần đây rất khác thường, ngay cả Thẩm Liễm đều nhìn ra cậu nghiện rượu. Cậu chỉ đóng vai Cố Phương, cậu không phải Cố Phương, cậu nghe hiểu không?”
Kiều Ứng dừng lại cước bộ, nhíu nhíu mày, quay đầu lại nói: “Tôi biết. Tôi cũng không nghiện rượu, bất quá đêm nay uống hơi nhiều một chút mà thôi.”
Miễn cưỡng xốc lại tinh thần, hắn hướng về phía quản lý phất phất tay, xoay người vào nhà. Quản lý nhìn theo bóng dáng hắn, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, ngay sau đó đèn phòng khách sáng lên, mới khẽ thở dài, lái xe rời đi.
Kiều Ứng về tới nhà, ngay cả cà- vạt cũng chưa tháo, tùy tay liền mở TV.
Hắn đang xem phim điện ảnh của Cố Phương.
Tác phẩm Cố Phương lưu lại không nhiều lắm, không đến mười bộ điện ảnh, Kiều Ứng trong hơn một tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại xem đi xem lại mấy chục lần không ngừng. Hắn hoàn toàn lý giải ý tưởng sáng tác của Cố Phương, hiểu được ông ta vì sao lại dùng diễn viên như vậy, quen thuộc phong cách trong mỗi một bộ phim của ông ta. Sau khi yên lặng xem xong một bộ phim, Kiều Ứng đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, bên trong phản chiếu ra gương mặt gầy gò tái nhợt.
“Cố Phương?” Hắn mỉm cười, tùy tay tháo cà vạt, “Không, mình không phải Cố Phương, mình là Kiều Ứng.”
Hắn cùng người đàn ông kia, kiêu ngạo giống nhau, tự phụ giống nhau, cả sự nghiệp lên lên xuống xuống cũng rất tương tự.
Hắn càng ngày càng hiểu biết người đàn ông kia, lại càng ngày càng không thể khống chế chính mình. Ngay cả chính hắn cũng nhận thấy được, bất tri bất giác hắn đã không thể rút ra khỏi vai diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.