Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 38:




- "Đây là dòng nước hoa và son môi mới nhất của Công ty chúng tôi.tôi nghĩ mọi người sẽ thích"
- "quả không hổ danh là ông trùm của các dòng mỹ phẩm"
Một người phụ nữ cất dọng sau khi thử qua lọ nước hoa.
- "The scent is very seductive. Maybe like I'm addicted to them. Great."
-"Mùi hương rất quyến rũ.có lẽ tôi đã nghiện chúng mất rồi.Thật tuyệt"
Một cô gái xinh đẹp lên tiếng.
- "rất mịn.không gây bóng.màu cũng rất bắt mắt.mùi hương của chúng làm tôi lại nghĩ rằng tôi đang thưởng thức một trái Kiwi vậy"
Dọng nói trong veo của một cô gái ngồi gần chỗ Kris.
- "Đây là bản hợp đồng bên phía chúng tôi.thật Vinh hạnh nếu như được làm việc với những quý ông quý cô như thế này đây."
- "Ồ.cậu quá khách sáo rồi.cứ một sản phẩm.một thương hiệu được nơi đây suất ra thị trường thì mọi thứ đều cháy hàng trong tích tắc.thật Vinh dự."
Một ông chú ngồi gần cuối bàn lên tiếng rồu vui vẻ kí vào hợp đồng.
Cả 3 bản hợp đồng được hoàn tất.
- "Hợp tác vui vẻ"
Rồi cả 4 người cùng đồng thanh nói.
- "Tôi sẽ dành ra một tuần làm lịch trình riêng cho cô bé này"
Cô gái xinh đẹp nâng niu thỏi son.
- "rất cảm ơn"
- --------------
- "Em chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt của anh mãi. Nó thật đẹp.làm ơn đừng mở mắt."
Tim tôi đập loạn xạ.đương nhiên là những lời trên chỉ là trong suy nghĩ.anh ấy tỉnh lắm.lỡ không may nghe thấy mà bất ngờ mở mắt thì thôi >
Rồi... Lúc này tim tôi nó muốn nhảy ra ngoài luôn.cứng đơ tại chỗ.miệng không thể nói.không thể lùi cũng chẳng thể tiến.
Anh ấy đã mở mắt từ bao giờ và đang nhìn tôi chằm chằm.
Trời đất quỷ thần ơi kíu con >
- ''Em.. Em.. Chỉ.. Ưm"
Nhật Thiên nhanh tay luồn bàn tay to lớn ra sau gáy tôi kéo đầu tôi hạ xuống.thế là..môi chạm môi.ôi thôi tôi nín thở luôn.mắt thì mở to hết cỡ.hình như vẫn chưa định hình được là mình bị người ta cưỡng hôn công khai.
*Cạch*
- "À.. Khụ khụ.khụ"
- "ặc ặc"
Tiếng ho của bố và tiếng sặc của Kris làm tôi giật mình bừng tỉnh.vội vã giật lại.nhưng rời khỏi bờ môi đấy.tôi thấy Nhật Thiên đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Tình huống gì đây....Nhật Thiên đang ngủ. Còn vừa tôi là tôi đang áp mặt mình vào mặt anh ấy.
Kris vội che miệng nhưng tôi thấy rõ nét cười trên mặt cậu ấy.
- "lần sau có làm gì lén lút thì nhớ nhanh lên nhé con gái"
Mố.ý mọi người là tôi hôn lén Nhật Thiên lúc anh ấy đang ngủ ư.
- "Không phải..không như mọi người thấy đâu."
- "Tớ chợt nhận ra là tớ có chút chuyện.Thiên Di đang đợi tớ.tớ đi nha không làm phiền việc tốt của cậu"
Rồi Kris vừa nói vừa lượn ra phía cửa.dứt câu thì bóng cậu ta cũng mất sau cánh cửa
- "Bố à.bố tin con mà đúng không?"
- "Alô ừ tôi đây.sao..được rồi tôi về ngay"
Bố nghe điện thoại vẻ mặt vẫn giữ nét cười hồi nãy
- "Bên tập đoàn có chút chuyện.con như thế này sẽ không tiện.bố sẽ về thay con giải quyết."
- "Bố"
Tôi gọi ông trong vô vọng.tại sao chứ.rõ ràng là anh ấy..thôi bỏ đi...có giải thích cũng làm gì có ai tin.
Nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường.
Hay là mơ ngủ nhỉ. -.-
Không phải.mơ ngủ thì làm sao động tác dứt khoát rõ ràng thế.
Nhẹ nhàng lay người nhưng vẫn bất động.
Có lẽ mơ ngủ thật.
Hay là mình đang mơ.sao cảm giác nó chẳng giống thật chút nào.
Dứt suy nghĩ tôi véo mạnh vào má mình.
Ôi thôi đau điếng >
Không phải mơ thật à?
- ----------
-"Tú Anh không ngờ cậu lại biến thái đến vậy.dám lén lút lúc người ta đang ngủ. bị bắt tại trận.còn biện minh nữa.Nhật Thiên dạy người tốt thật.quả không hổ danh là Nhật Thiên.có nên nhờ anh ta chỉ cho mình vài chiêu để cho Thiên Di mê muội mình như thế không ta.Thiên Di mà lén lút.... "
- "Kris"
-"Thiên Di mà lén lút với mình như thế mà bị mình bắt tại trận thì sao nhỉ... "
- "Kris"
-"Chắc là vui lắm đây.lúc đấy mặt em ấy sẽ đỏ như quả cà chua.kkkkk"
Kris vừa suy nghĩ vừa tủm tỉm cười.thậm trí cậu còn không biết là Thiên Di đã đi theo cậu vào gọi cậu nhiều lần.
- "KRIS"
*GIẬT MÌNH*
- "hả.. À ừ..có chuyện gì thế? "
- "Anh nghĩ gì mà vui thế.em gọi mấy lần rồi"
- "Em có gọi anh hả..sao anh không nghe.mà chẳng phải em...."
- "em không đi nữa. Mà anh có chuyện gì vui sao.?"
- "Cũng không hẳn"
- "Chuyện gì thế. Kể em nghe với."
- "Thì....à không có gì đâu"
Kris lại cười rồi đi trước
- "Nè.chuyện gì thế.kể em nghe với.đợi em nữa"
- "không kể"
- "Đi mà"
Thiên Di chạy theo.vừa dở cái bản mặt đáng yêu chết người kia.vừa tiện tay chọc lét.làm Kris uốn éo bật cười lớn.
- "Đừng.buồn quá..đừng..hhhhh"
- "Nói đi"
- "Nói nói à.đừng chọc nữa.hahh"
- "Rồi nghiêm túc.chuyện gì nào"
Nghe Kris nói thế Thiên Di ngoan ngoãn thu tay về.nghiêm trang trước mặt đợi bạn trai sắp cưới của mình chia sẻ chuyện vui.
- "Ummm.chuyện gì nhỉ.hình như anh quên rồi"
Dứt câu rồi chạy mất.
Sét đánh ngang tai. Thiên Di bực bội quát lớn.rồi chạy theo.
- "Yah....tên Kris này anh đứng lại đó"
- "Không nói đâu"
Kris từ xa nói vọng lại.
- -------------
- "Bác sĩ.bao giờ thì tôi được xuất viện? "
Bác sĩ vừa bước vô cửa phòng thì tôi nhanh mồm hỏi.
- "Cô làm gì mà nóng vội thế? Cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục"
- "Đâu có.tôi khỏi hoàn toàn rồi.vết mổ lành rồi.mọi thứ đều ổn định rồi."
- "tôi là Bác sĩ hay cô là Bác sĩ? "
- "Đương nhiên là ông rồi"
- "Ừm.cô biết thế là tốt.Y tá.cho bệnh nhận uống thuốc"
- "Dạ"
Nói rồi ông ta quay đi.cũng uống như mọi ngày mà sao hôm nay thuốc chả đắng tí nào thế.lại còn chỉ có hai Viên.
- "cô có gì không ổn sao?"
Y tá thấy tôi hơi nhăn mặt thì lên tiếng hỏi.
- "không! Mà cô có thấy thuốc hôm nay ít đi một nửa không? "
- "Theo định kì.bây giờ cô gần như bình phục hoàn toàn thì lượng thuốc sẽ giảm dần.đảm bảo rằng không có hiện tượng tái lại"
- "Ò"
Xong xuôi thì Y tá ra ngoài.Thiên Di cũng từ ngoài đi vào.
- "Thiên Di à.may quá.tớ muốn sang phòng Nhật Thiên một lát"
- "Bây giờ là 5h chiều rồi.có gì để mai đi.giờ cậu còn phải ăn nữa"
- "Kệ đi.tớ sang một lúc rồi về.lỡ anh ấy lại bị giật giống hồi sáng thì sao"
- "Thôi được rồi.nào tớ đỡ cậu"
Thế là lại rồng rắn sang bên kia hành lang.bước vào phòng.ánh chiều tà phả qua tấm kính dày rọi vào trong căn phòng rộng lớn.thêm không bật điện.sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng.
Nhật Thiên vẫn yên vị trên giường.
Ơ mà sao người tôi đột nhiên nóng bừng.
Một bước....
Hai bước....
Ba bước...
- "cậu ở đây nha.phòng mình hết nước rồi.bây giờ tớ mới nhớ.có gì thì gọi tớ. "
- "ò"
Thế là Thiên Di rời đi.căn phòng lại có mình tôi và anh ấy..
Bốn bước.....
Năm bước....
Đến cạnh giường đập vào mắt tôi là cặp môi mỏng hồng hồng đang mấp máy kia.hạ thấp người xuống.khi môi tôi và môi anh ấy gần như chạm vào nhau.thì tôi bừng tỉnh.vả nhẹ vào mặt mình một cái.
Mày làm gì thế.cái này là lén lút thật này..không được không được..
Chắc không sao đâu.một cái thôi mà.
Không được không được lỡ bị phát hiện thì có nước chui đầu xuống đất mất.
Anh ấy đang ngủ mà.một cái thôi.chắc anh ấy sẽ không bị đánh thức đâu.một cái thôi.
Không được không được.mày nghĩ vớ vẩn gì thế này.
Một cái thôi mà...chạm nhẹ thôi...
Không không không..không được để lí trí đánh gục.
Hít vào thở ra.tôi ngồi dậy khỏi giường.
Vòng vo một lúc.tôi lại ngồi lại giường.
Một cái thôi.đúng rồi một cái thôi chắc sẽ không biết đâu.
Tôi mạnh dạn cúi người xuống..môi chạm môi.ôi sao lại không muốn rút lại thế này.cánh môi tôi cảm giác ướt ướt.
Người tôi nóng bừng. Mơ mơ màng màng hé môi.tôi cảm nhận rõ mồn một một vật ẩm ướt trơn tuột vào trong miệng tôi.vô thức tôi đáp lại.đầu óc mù mịt.hồn phi lên 9 tầng mây.
Thuốc..là thuốc..tôi như vậy nhất định là thuốc vừa nãy gây ra.
Bàn tay to lớn đó lại đặt ở sau gáy tôi kéo đầu tôi sát suống.
Tôi vẫn thấy thiếu thiếu.
Chỉ hôn thôi chưa đủ.tôi muốn nữa.muốn thêm nữa.thế là tay tôi chạm vào má Nhật Thiên.áp mặt xuống thêm nữa.
Nụ hôn chở nên gấp gáp.và nóng bỏng hơn bao giờ hết.~^O^~
Được một lúc.thì tôi bị đẩy ra.điện trong phòng bỗng sáng trưng.
- "Cô làm gì vậy.?"
Tôi bây giờ mới hoàn hồn
Nhận rõ sự giận dữ trên mặt Nhật Thiên.
- "Em..Nhật..em không..không phải..."
Đầu óc tôi rối tung lên.bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt Nhật Thiên.bị bắt tại trận thế này.mặt mũi đâu nhìn anh ấy nữa.
*cạch*
- "Tú Anh... "
- ----------
Cám ơn các cậu đã đọc truyện của tớ.😗
Lo ve Du~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.