Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 4:




Hôm nay tôi cũng vẫn đến trường...dượng chở tôi đến cổng..nói đến đây tôi tâm sự bản thân tí ^^ thề là lớp 11 rồi 17tuổi rồi giờ vẫn chưa biết đi máy...xe đạp tập được hai lần...té chầy chân chầy tay..mẹ Uyển Như không cho tập nữa...bởi vậy đi đâu cũng phải có người đón. người đưa ^^
Vấn đề hôm nay là....
Bước vào cổng trường có rất nhiều người nhìn tôi..mà không phải ôm hôn,chào hỏi rối rít như lần trước đâu...ai cũng nhìn tôi bằng cặp mắt tóe lửa..tôi có làm gì mọi người sao -.-
Vào đến hành lang lớp tôi chết lặng...
Cái gì đang trước mắt tôi thế này...những gì hôm qua đều được dán ở đây...tấm hình tôi và Nhật Thiên nắm tay đi bộ..trong quán cơm..trên xe về đều được dán kín ở đây.dòng chữ to đùng Lâm Tú Anh và Hàn Nhật Thiên đang yêu nhau..
Hai mắt tôi nhòe đi..vội vàng sé giấy xuống.
- ''Sao đã làm mà không chịu nhận à??''
Dọng một bạn nữ cùng một đám bạn khác đứng trước mặt tôi
- ''Bạn học này..có lẽ đã sảy ra nhầm lẫn gì đó..tôi và Nhật Thiên không hề có quan hệ gì hết''
Tôi vội vàng giải thích...sống mũi tôi nóng ran..
- ''Lại còn chối..rõ ràng hôm qua em bảo em đi ăn với bạn trai..lại còn nắm tay các kiểu.mà Nhật Thiên cũng chẳng phản bác gì.hai người còn tình tứ...trước mặt tôi..giờ lại bảo hiểu lầm sao??''
Tên Nguyên Khôi chết tiệt kia...hắn dám làm vậy..
- ''Anh....''
Cổ họng tôi cứng lại...bây giờ tôi muốn đi tìm Nhật Thiên cậu ta phải cùng tôi giải thích..nhưng vừa quay đi đã bị bạn nữ vừa rồi nắm tóc kéo lại..
Tôi đau điếng...những cái táng,đạp,những lời nói thô bỉ liên tục giáng xuống người tôi..
- ''Tú Anh..mấy cậu làm gì vậy...bỏ cậu ấy ra''
Là Thiên Di..Thiên Di của tôi...bên cạnh cậu ấy còn có Phương Anh nữa...đám người đó dừng lại...Thiên Di vội vã lao đến đỡ tôi lên..
- ''Tú Anh cậu không sao chứ''
Khóe miệng tôi hơi cười..mọi thứ mờ đi..trên mặt tôi suất hiện rất nhiều những vết bầm tím...khóe môi còn bị rách ra một ít nữa..bị tát hai cái..đau chết điếng vô tình răng tôi cắn phải lưỡi..máu chảy ra..đồng phục tôi giờ nhìn như cái nùi dẻ..tóc tai thì chả đâu vào với đâu...
- ''Tú..Anh''
- ''Tú Anh''
Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi..nhưng sao không thể trả lời lại được..và sau đó..tôi không nhớ là sau đó thế nào nữa..
Đoạn này tớ kể nha..vì Tú Anh trong viện.
Nhật Thiên.sau khi nghe thấy tin thì tức tốc lao đến bệnh viện...đứng ở ngoài..nhìn cô mà lòng cậu như dao cắt vậy..đúng ra hôm nay cậu không nên xin nghỉ..cậu nên cùng cô đến trường..thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này...nhìn xuống khuôn mặt xưng húp kia của cô..cậu dơ bàn tay muốn chạm vào nhưng lại sợ cô bị đau..
Mặt cậu lập tức ngắn lại..cặp mắt đỏ lòm.gân xanh nổi lên..cậu ra ngoài..
- ''Tôi muốn biết hôm nay trên trường sảy ra chuyện gì??''
Dọng cậu vang lên lạnh toát..đầu dây bên kia lông tơ toàn thân dựng ngược lên..
- ''Hàn Thiếu Gia thật ra hôm nay tôi không có lên trường...cũng không rõ là đã sảy ra chuyện gì trên trường''
Dọng nói bên kia run lên bần bật
- ''Ông có muốn chính thức rời khỏi cái ghế ông đang ngồi bây giờ không...ông nên nhớ ông ngồi lên được cái ghế đấy là nhờ ai.''
- ''Tôi....''
- ''Tiền đầu năm tôi cấp để lắp camera??''
Cậu cắt ngang lời.
- ''Dạ..đã lắp đầy đủ...bây giờ tôi sẽ xuống phòng bảo vệ..có gì tôi sẽ điện thoại cho câụ''
Không nói gì cậu tắt máy...lúc đó Thiên Di và Phương Anh ở ngoài vào...thấy cậu họ có vẻ sợ sệt...tại nét mặt cậu -.- như con sư tử đang đói bụng vậy..
- ''Nhật Thiên cậu...à sao cậu lại ở đây?''
- ''....''
Cậu im lặng không nói gì hết..bỗng điện thoại reo..là tin nhắn video..âm lượng điện thoại cậu khá to...đủ để Phương Anh và Thiên Di nghe thấy.
Nhìn vào màn hình điện thoại mặt cậu đỏ bừng lên...tay nắm chặt điện thoại..tức tốc chiếc điện thoại lao thẳng vào tường nát tươm khiến hai con người kia giật mình.
- ''Áh...đừng đánh đừng đánh tôi nữa..''
Dọng Tú Anh vang lên bên trong..Thiên Di vội chạy vào...Phương Anh cũng vội chạy theo..
Khóe mắt cậu đỏ ửng..Bỗng một người dáng lịch lãm chạy sồng sộc tới phía cậu..
- ''Thiếu gia...tôi đã lấy được thứ cậu cần rồi.đang ở nhà kho''
- ''đến gặp ông hiệu trưởng...rồi giải quyết lũ đàn bà đó cho tôi''
Dọng cậu lạnh ngắt...dứt câu cậu sải bước ra xe...tên kia cũng cúi đầu đợi cậu rời khỏi rồi mới đi...
- ''Tú Anh..Tú Anh..không sao rồi..ổn rồi..không ai đánh cậu nữa''
- ''Thiên Di à..tớ sợ..tớ sợ lắm''
Tú Anh sải tay ôm lấy Thiên Di..
Bên ngoài bóng dáng hai người chạy vào.
- ''Tú Anh...con....''
Mẹ Uyển Như không nói nên lời...ôm chầm lấy Tú Anh...
Rồi lại một đám bạn nữ vội vàng chạy vào qùy dưới chân giường chỗ Tú Anh ngồi..van nài khóc lóc..
- ''Mấy cậu còn đến đây làm gì...đánh người ta đến nỗi nhập viện rồi còn đến đây làm gì??'' Thiên Di quát lên
- ''Sao...mày..chúng mày đánh con tao à.con tao tao còn chưa dám đụng đến một cọng tóc của nó mà chúng mày dám đánh nó à''
Dứt câu mẹ Uyển Nhi lao tới tát bạn học đứng đầu hai cái..thì dượng Lâm Khải kéo ra
- ''Mẹ...không sao đâu...chỉ là hiểu lầm thôi''
- ''Tú Anh à...tụi tớ xin lỗi.tụi tớ chỉ nhất thời ghen tị nên mới làm vậy..xin cậu xin cậu tha cho bọn tớ..cậu nói hiệu trưởng đừng đuổi học tụi tớ...tớ sai rồi...xin cậu đấy''
- ''Chuyện đó...''
- ''Các cậu quên hiệu trưởng trường mình là người như nào rồi à??thôi Tú Anh cần phải nghỉ ngơi mong các cậu về cho''
Thiên Di lên tiếng cắt lời Tú Anh...rồi cô và Phương Anh kéo tay đẩy mấy người đó ra ngoài...
- ''Thiên Di...chuyện gì thế...sao hiệu trưởng lại....''
- ''Là ý của Nhật Thiên''
Phương Anh nói.
- ''Nhật Thiên là ai??''
Mẹ Uyển Như nói...rồi mẹ nhìn sang dượng Lâm Khải..
- ''Dạ Nhật Thiên là bạn học mới chuyển vào lớp...cũng là người kèm cho Tú Anh học''
- ''Mà Phương Anh cậu bảo ý của Nhật Thiên là sao??''
- ''Nãy..tớ thấy Nhật Anh nói chuyện với một người đàn ông cao to mặc vest..cậu ấy bảo người đàn ông đó đến gặp hiệu trưởng rồi giải quyết...tớ đoán vậy''
- ''Thế mấy đứa có biết cậu Nhật Thiên đó là người như thế nào không??''
- ''Không...chẳng có thông tin gì về cậu ấy cả..hô sơ học bạ đều không''
- ''À Tú Anh hay đến nhà cậu ấy học''
Mọi người mải trò chuyện quay sang Tú Anh ngủ từ bao giờ rồi...chắc là do mệt quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.