Mai Tử
bị người kia cao giọng quát như vậy thì thực sửng sốt, lập tức thấy phòng khách
bên cạnh đều bị mở, có quan binh lần lượt kiểm tra. Mặc dù không hiểu lắm nhưng
nàng biết lúc này không thể loạn động.
Sau đó,
một người hình như là người cầm đầu mang theo hai binh lính cầm đuốc đến bên
cạnh Mai Tử. Hắn đánh giá thần sắc bất an trong mắt Mai Tử một cái, sau đó cao
giọng hỏi: "Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?"
Giọng
nói hắn rất lớn, vang lên bên tai Mai Tử chấn động làm cho lỗ tai nàng cơ hồ bị
thương. Mai Tử cẩn thận đỡ lấy khung cửa, ngoan thuận đáp: "Ta từ huyện
Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người ."
Đầu
lĩnh nhìn dáng vẻ Mai Tử là người nông thôn không hiểu nhiều chuyện, nghĩ không
có gì quan trọng, thế là giọng nói cũng không giống trước nghiêm khắc nữa, hơi
dịu một chút hỏi: "Nói tên của ngươi."
Mai Tử
không dám chậm trễ, nghiêm túc đáp: "Ta họ Tô, người trong thôn gọi ta là
Mai Tử." Nàng suy nghĩ một chút lại vội vã bổ sung: "Mai Tử là nhũ
danh, ta không có đại danh."
Nàng
nói đến đây, đầu lĩnh không khỏi cười cười, đúng là đang nghĩ vị tiểu nương tử
nông thôn này cũng thật thú vị. Mà người cầm đuốc hai bên cũng không nhịn được
cười ra tiếng, bọn họ cũng xuất thân từ nông thôn, đừng nói tên là Mai Tử,
chính là Cẩu, Đản, A Ngưu, vân vân đều có, vì vậy nhìn tiểu Mai Tử cũng cảm
thấy rất là thân thiết.
Đầu
lĩnh thấy người bên cạnh cười, vội vàng thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn người
bên cạnh một cái, thế là người bên cạnh cũng chỉ có thể vội vã ngừng cười.
Đầu lĩnh
"Khụ" một tiếng, sau đó thẩm vấn Mai Tử: "Vậy trong nhà ngươi có
những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?"
Mai Tử
nghe đầu lĩnh hỏi, thế là liền đem tình huống trong nhà mình nhất nhất nói ra:
"Cha ta mất sớm, trong nhà chỉ có mẹ, muội muội Chu Đào đã gả ra ngoài
cùng một đệ đệ A Thu 11 tuổi. Phu quân ta từ năm trước ra ngoài tòng quân, đến
xuân năm nay cũng không có tin tức gì, cho nên ta liền đi ra ngoài tìm hắn. Ta
đi trên đường nghe ngóng được tin hắn đến Vân Châu này nên mới chạy lại đây."
Đầu
lĩnh gật gật đầu: "Nếu phu quân ngươi cũng ở Vân Châu, hơn nữa là cũng
tòng quân thì ngươi cứ nói xem thử, có lẽ chúng ta có quen biết. Nếu được còn
có thể truyền tin cho ngươi."
Mai Tử
nghe lời này, mắt lộ ra kinh hỉ, tuy A Mang đã nói mang nàng đi gặp Tiêu Kinh
Sơn, nhưng mà rốt cuộc vẫn phải chờ tới ngày mai. Bây giờ vị đầu lĩnh này vậy
mà nguyện ý truyền tin giúp mình, việc này không thể tốt hơn rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lập tức
nàng cười nhìn đầu lĩnh nói: "Đầu lĩnh đại ca, ngươi thật tốt! Phu quân ta
họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta
truyền cái tin a."
Lúc đầu
sắc mặt đầu lĩnh còn ôn hòa, nhưng khi nghe Mai Tử nói ra cái tên Tiêu Kinh Sơn
thì sắc mặt liền biến, mắt lộ ra vẻ kinh dị, nghiêm túc đánh giá Mai Tử từ trên
xuống dưới. Hai người cầm đuốc bên cạnh hắn cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ
lắm chuyện gì đang xảy ra.
Mai Tử
thấy vẻ mặt người này thật quỷ dị, không khỏi nghiêng đầu trách: "Vị đại
ca này, có vấn đề gì sao?"
Giọng
điệu đầu lĩnh chợt lần nữa trở nên nghiêm khắc, trong mắt tràn đầy vẻ phòng bị,
trầm giọng hỏi: "Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phu
quân ngươi là ai? Tên gì?"
Mai Tử
không hiểu đây là thế nào, nhưng mà vẫn nghiêm túc đáp: "Phu quân ta họ
Tiêu, tên Kinh Sơn."
Đầu
lĩnh cười lạnh: "Đúng là nhảm nhí, chúng ta chưa từng nghe nói Tiêu tướng
quân lấy vợ. Ngươi này thôn phụ cũng thật thú vị, thế nhưng biết rõ tên húy của
Tiêu Đại tướng quân, lại cố ra vẻ giả ngốc, ngươi có mục đích gì."
Người
cầm đuốc một bên cũng tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vị Tiểu nương tử này
có khi là một gian tế a, Tiêu Đại tướng quân của chúng ta đừng nói là chưa lấy
vợ, cứ coi như lấy, cũng không có cưới một thôn phụ như vậy."
Ánh mắt
đầu lĩnh đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Mai Tử, lại thấy một đôi mắt to trong
trẻo của Mai Tử nhìn lại mình, còn uất ức biện giải: "Phu quân của ta xác
thực tên là Tiêu Kinh Sơn, ta chính là nương tử của hắn, ta không lừa các
ngươi."
Đầu
lĩnh "Hắc hắc" cười lạnh: "Vị tiểu nương tử này, mọi việc đều
phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ gì để chứng tỏ nương tử của Tiêu Đại tướng
quân chúng ta là ngươi? Hay chỉ là một người trùng hợp, phu quân của ngươi căn
bản chỉ trùng tên với Đại tướng của chúng ta mà thôi?"
Mai Tử
nghe cái gì mà Tiêu Đại tướng quân đã có chút mơ hồ, lại nghe cái gì mà chứng
cứ, càng thêm không hiểu: "Ta không có nói phu quân nhà ta là Đại tướng
quân a, tên của hắn chỉ là Tiêu Kinh Sơn ."
Nàng
nhớ đến trước kia nam nhân nhà mình cùng người tên là Lỗ Cảnh An có nhắc tới
Hoàng thượng, trong lòng cũng khó tránh bắt đầu hiểu lầm. Chẳng lẽ nam nhân cả
ngày mặc quần áo vải thô nhà mình thật sự là Đại tướng quân trong miệng bọn họ?
Nếu như không phải, vậy làm thế nào mà A Mang vừa nghe đến tên húy của Kinh Sơn
liền biết hắn nhất định ở Vân Châu này?
Mai Tử
nghĩ thông suốt, lại giải thích nói: "Có lẽ phu quân của ta thực sự là Đại
tướng quân của các ngươi, cái này ta không rõ lắm."
Đầu
lĩnh lại càng thêm nghi, nhún vai nhăn lông mày thô đen hỏi: "Ngươi ngay
cả phu quân của mình là ai cũng không biết, đây không phải giả ngu giả dại thì
là cái gì?"
Người
cầm đuốc còn lại cũng tiến lên bồi vào: "Đúng vậy a, cả một cái chứng cứ
cũng không có mà cứ khẳng định mình là nương tử của Tiêu Đại tướng quân chúng
ta, ngươi thật là không thể không nghi ngờ. Thôi phó tướng, ta thấy vị tiểu
nương tử này rất khả nghi, phải làm thế nào đây?"
Mai Tử
nghe thấy người này lên tiếng nghi vấn, lập tức nóng nảy, nghiêm túc biện giải:
"Ta đã nói rồi, ta đâu có nói ta nhất định là nương tử của Tiêu Đại tướng
quân các ngươi, ta chỉ nói phu
quân của ta tên là Tiêu Kinh Sơn, ta không có lừa các ngươi." Nàng liều
mạng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Muốn có chứng cứ, ta cũng không
có, nhưng mà trước ngực phu quân nhà ta có một vết sẹo, vừa thô vừa dài, chẳng
lẽ tướng quân nhà các ngươi cũng có sao?"
Thần
sắc đầu lĩnh vốn nhìn Mai Tử nghi ngờ, bây giờ lại nghe nàng nói đến vết sẹo,
sắc mặt lại càng sinh nghi hơn. Người cầm đuốc bên cạnh hiển nhiên không rõ
tình huống cho lắm, kề vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Phó tướng, trước
ngực Tiêu Đại tướng quân chúng ta thật sự có một vết sẹo sao?"
Đầu
lĩnh còn chưa kịp nói gì, vài quan binh ở phụ cận kiểm tra phòng khác xong
hướng bên này đi tới, lúc nghe lời này không khỏi cười to lên. Bọn họ đi tới đánh
giá người trước mắt này mặc dù bị tra hỏi nhưng cũng là một tiểu nương tử yểu
điệu, trong mắt mang theo ý vị thâm sâu cười nói: "Vị tiểu nương tử này
thật thú vị, trước ngực nam nhân có cái gì cũng biết rõ a."
Thôi
phó tướng nghe lời này, sắc mặt bắt đầu khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn người
lên tiếng đùa bỡn, cao giọng hạ lệnh: "Trước tiên đem nàng về đã!"
Mai Tử
nghe lời này, nhất thời bị dọa hoảng hồn, hét lớn: "Ta là phụ nữ đàng
hoàng a, lại không làm chuyện xấu, chỉ đến đây để tìm phu quân của ta thôi mà,
các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?"
Vị Thôi
phó tướng kia liếc Mai Tử một cái, mặt không biểu tình giải thích nói: "Vị
tiểu nương tử này, chúng ta hoài nghi ngươi là gian tế của đảng phản bội phái
đến."
Bây giờ
Mai Tử mới biết, lúc trước nửa đêm mình bị kinh hách căn bản không tính là cái
gì. Cứ như thế, nửa đêm nàng bị nháo tỉnh rồi bị mang đến quân doanh, bị những
ánh mắt hoài nghi cùng cười nhạo bao quanh, xuyên qua doanh trại nhìn không
thấy điểm cuối, cuối cùng bị giam vào một chỗ có cửa làm bằng sắt. Mai Tử một
đường đi tới vừa uất ức vừa khó chịu, vài lần muốn hướng vị Thôi phó tướng gì
gì đó hỏi một chút cái bọc hành lý của mình có còn ở khách sạn không, làm sao
mới lấy được? Nhưng khi nhìn sắc mặt người kia, nàng lại không dám mở miệng,
thật may là còn dư lại hơn bốn mươi lượng bạc nén vẫn mang theo bên người.
Người
cầm đuốc lúc nãy hướng Thôi phó tướng nói: "Giam nàng ta ở đây sao?"
Thôi
phó tướng trầm ngâm nói: "Vẫn không cần giam ở đây, trước tiên đem nàng
đến một doanh trướng bỏ trống, tìm người trông coi nàng."
Sắc mặt
người cầm đuốc khó xử: "Này không được tốt lắm?"
Thôi
phó tướng lại không cho cự tuyệt: "Cứ làm như thế đi, nếu không có doanh
trướng bỏ trống thì cứ dọn dẹp tạm một phòng."
Người
cầm đuốc gật gật đầu: "Được, ta hiểu."
Thôi
phó tướng lại đè thấp giọng phân phó tiểu binh cầm đuốc kia: "Mang cho
nàng một chút thức ăn, đưa chăn bông đến, đừng uất ức nàng, nếu không lỡ như
——"
Trong
lòng Thôi phó tướng nghi ngờ, nhưng bây giờ thân phận của tiểu nương tử này
chưa rõ, mà tướng quân của mình vừa đúng lúc có chuyện nên tối nay không ở
trong đại doanh nên chỉ có thể làm như thế.
Người
cầm đuốc nghe giọng điệu của Thôi phó tướng đương nhiên hiểu ý của hắn, vội
vàng gật đầu đồng ý.
Mai Tử
ở một bên nghe hắn nói thì hiểu mình sẽ không bị nhốt ở chỗ phòng giam có cửa
sắt kia, trong tâm tạm thời thở ra một hơi, lập tức cấp tốc biện giải:
"Ngươi có phải đã biết ta không phải là cái gì gian tế đó rồi hay không?
Nếu biết ta không phải gian tế, vậy có thể để ta trở về lấy bọc hành lý của
mình được không? Bọc hành lý của ta có mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áo
để thay a, còn có bánh bao mua ngày hôm trước."
Người
cầm đuốc nghe Mai Tử nói, dở khóc dở cười nhìn Thôi phó tướng của mình.
Vị Thôi
phó tướng kia một đường đi tới vẫn nghe Mai Tử lao thao biện giải, bây giờ lại
nghe cái gì mà mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áo, còn có cái gì bánh bao
nữa, mặt đen lại, không nhịn được lên giọng uy hiếp nói: "Vị tiểu nương tử
này, nếu như ngươi còn nói một tiếng nào nữa thì cẩn thận ta ra lệnh cho người
đem ngươi giam vào phòng giam đấy!"
Dáng vẻ
hắn đen mặt ngược lại khá là dọa nạt người, sắc mặt Mai Tử nhất thời tái nhợt,
trừng mắt bưng lấy miệng, không dám phát ra một câu nào nữa, chỉ có thể liều
mạng gật đầu.
Thôi
phó tướng nhìn nàng bị mình dọa, nghĩ nếu người này thật sự là nương tử của
Tiêu Đại tướng quân thì đây không phải là đắc tội rồi sao. Hắn bất đắc dĩ thở
dài, nhẹ giọng một chút nói: "Ngươi cũng không cần quá sợ, ngươi có phải
là gian tế hay không thì ngày mai liền xác minh được."
Mai Tử
cứ như thế bị nhốt vào một doanh trướng nồng nặc mùi mồ hôi của nam nhân, góc
doanh trướng còn có một đôi vớ thối mấy ngày không giặt. Mai Tử hoài nghi doanh
trướng này trước hôm nay có khi vẫn là nơi ở của nam nhân.
Nàng
gục đầu mất nhuệ khí đặt mông ngồi xuống cái giường bên cạnh, hít vào mùi vị
bên trên vẫn là mùi mồ hôi của nam nhân. Cái giường này mặc dù có thể nằm
nhưng nàng đương nhiên không yên tâm ngủ được, huống hồ mùi vị này lần nữa lại
nhắc nàng đây là nơi nào.
Bây giờ
ngay cả bọc hành lý nàng cũng không có, chỉ có thể ôm bả vai của mình cuộn lại
một góc giường, đáng thương nhìn ra ngoài chờ trời sáng.
Bọn họ
nói rõ ngày mai liền xác minh được, đây là ý gì, chẳng lẽ ngày mai mình có thể
gặp Kinh Sơn sao?
*****
nước mắt chờ mong trời sáng*****
Mai Tử
không muốn ngủ ở nơi đầy mùi nam nhân này, nhưng nàng rất mệt mỏi, ôm bả vai
một lúc lâu sau, rất nhanh nghiêng qua một bên chìm vào giấc ngủ. Lúc tiếng kèn bên ngoài
vang lên, nàng giật mình, nhanh chóng ngồi dậy. Xoa mắt một lát, không thấy A
Mang, lúc này mới nhớ tới nửa đêmhôm qua gặp
chuyện.
Nàng đứng
lên, xoa xoa cái chân tê rần, bắt đầu thăm dò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên
ngoài theo tiếng kèn quan binh nhanh chóng chạy ra khỏi quân doanh, sau đó bắt
đầu thao luyện.
Nàng
bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa buổi tối hoặc thời gian rảnh Tiêu Kinh Sơn thường
thích đánh quyền, tức thời không khỏi đoán, thói quen kia có lẽ là Tiêu kinh
Sơn luyện thành khi ở trong quân. Nàng kiễng chân nhìn thao luyện nửa ngày,
cảm thấy bụng đói, theo quán tính muốn tìm gói đồ, lúc này mới nhớ gói đồ còn
để ở khách sạn, không khỏi có chút uể oải, cái đó gắn bó với nàng suốt chặng
đường a.
Mai tử
bất đắc dĩ ngồi trên giường nửa ngày, cuối cùng bên ngoài thao luyện cũng xong,
một lát sau có người đi tới trước doanh trướng gọi nàng:"Ngươi ra
đây."
Nàng
đứng lên, chính là người cầm đuốc tối hôm qua.
Nàng
chạy nhanh tiến đến, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ phải làm gì?"
Người
cầm đuốc nói:"Thôi phó tướng của chúng ta muốn dẫn ngươi đi gặp Tiêu đại
tướng quân."
Mắt Mai
tử sáng ngời: "Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi !"
Người
cầm đuốc nghi hoặc nhìn bộ dáng vui vẻ của Mai tử, không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ
người này thật sự là nương tử của Tiêu đại tướng quân?
Dọc
theo đường đi, người cầm đuốc đi phía trước, Mai tử đi phía sau. Trong lòng Mai
tử không yên, bất an nhưng lại hưng phấn không tự chủ được. Bỗng nhiên nàng nhớ
tới một chuyện "Vị này đại ca, xin hỏi trước ngực tướng quân nhà ngươi
cũng có một vết sẹo sao?" Mai tử rất hưng phấn, bắt đầu lo lắng có lẽ nam
nhân nhà mình chỉ trùng tên họ với Tiêu đại tướng quân gì gì đó thôi. Người cầm
đuốc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Ta lại chưa từng nhìn thấy ngực của
tướng quân nhà ta, làm sao biết được chuyện này."
Mai tử
nghe vậy, chỉ có thể nở nụ cười, tiếp tục ngoan ngoãn đi về phía trước.
Một
đường đi, hán tử chung quanh hoặc là để cánh tay trần, hoặc là tay cầm trường
mâu tuần tra, nhìn thấy Mai
tử thì ngạc nhiên dè dặt cẩn trọng, cuối cùng cũng tới chỗ doanh trướng. Doanh
trướng kia màu đen, tôn lên viền vàng, so với doanh trướng phổ thông thì lớn
hơn rất nhiều, trước của doanh trướng còn có hai quân sĩ đứng thủ.
Thôi
phó tướng tối hôm qua đang đứng đó chờ, vừa thấy Mai tử đi lại, mặt không biểu
cảm trên dưới nhìn nàng, thấy tinh thần nàng xem như cũng được, mới nói:
"Đi theo ta."
Mai tử
nghe bên trong có nói tiếng, thanh âm trầm thấp, có chút quen thuộc, nhưng
lại nghe không rõ, trong lòng không khỏi kinh hoàng, chẳng lẽ bên trong còn có
Kinh Sơn nhà mình? Thôi phó tướng thấy nàng dừng lại không tiền lên, nghi hoặc
liếc nhìn nàng một cái: "Theo ta đi vào a."
Mai tử
vội vàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào.
Khi đi
vào thì thấy bên trong là một đại sảnh bố trí có chút uy nghiêm, bên trong đại
sảnh có mấy cái ghế gập. Một cái ghế gập có một lão nhân quần áo đẹp đẽ quý giá
ngồi, phía sau lão nhân có người đứng, chính là A Mang.
A Mang
nhìn thấy Mai tử, kinh ngạc kêu một tiếng:"Mai Tử, sao ngươi lại tới
đây?"
Mai Tử
không để ý đến hắn, toàn bộ ánh mắt Mai tử bị một người ngồi trên cái ghế gập
khác hấp dẫn.
Người
kia, tóc đen vấn cao, mày kiếm bị tóc mai hơi che phủ, đôi mắt uy nghiêm, một
thân áo lam.
Lúc hắn
nhìn thấy Mai Tử tiến vào, đầu tiên là không thể tin được, sau đó đứng phắt
dậy, lúc đứng dậy áo bào phiêu đãng.
Hai mắt
chạm nhau, nhất thời lại không biết nói gì.