Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 36: Tông Môn cấm địa




edit: tuyền xù
Đinh Lị ngây ngốc ngồi lại trên ghế, nói: "Tiểu thư, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần Tông Môn cấm địa, lợi dụng Tông Môn cấm địa được không? Có thể tự chuốc lấy họa không chứ?"
Đinh Như trừng mắt nhìn Đinh Lị một cái, nói: "Chính là vì không cho phép bất luận kẻ nào tới gần cấm địa, nếu tiện nhân kia lại vẫn đi vào, đến lúc đó ai cũng không bảo đảm cho nàng được! Ác ma Giản Phong Hành kia không phải nói là không thể động vào nàng sao? Ta sẽ để hắn tự mình động thủ giết nàng! Đến lúc đó xem hắn ăn nói thế nào với Giản Ước Chi! Toàn thân bị thương của ta, đều nhận lấy khuất nhục, Giản Phong Hành bọn họ nhất định phải vì thế trả giá thật nhiều!"
"Tiểu thư, nếu không thì chúng ta rời khỏi Tông Môn về nhà ở đi!" Đinh Lị nhớ tới mỗi lần tiểu thư bị tra tấn thành người không ra người, trong lòng liền khó chịu giùm nàng.
Rõ ràng là bảo bối của gia tộc, lại gặp phải sư phó Giản Phong Hành cầm thú này, bất chấp luân lý sư trò biến nàng thành nữ nhân của hắn, nhưng tính cách lại quá biến thái, thích ngược đãi, thích từ trong thống khổ của người khác đạt được thỏa mãn!
"Không!" Đinh Như nghe Đinh Lị nói, kiên quyết phủ định, "Ta muốn làm Tông chủ phu nhân Tông Môn, ta muốn làm thê tử của Ước Chi. Trừ ta ra, ai cũng không thể trở thành thê tử của hắn! Nếu ai dám tới gần hắn, ta sẽ giết nàng! Ước Chi là của ta, là của một mình ta! Trừ ta ra, còn ai có thể xứng đôi với hắn? ! Ta không thể bỏ đi như vậy được!"
Đinh Như càng nói càng kích động, đến phần sau lại trở nên có chút điên cuồng, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Đinh Lị bị bộ dáng của nàng dọa sợ, đi lên trấn an nàng, nói: "Được rồi, chúng ta không quay về! Tiểu thư, chúng ta không quay về!"
Đinh Như cầm tay Đinh Lị, nói: "Ngươi nói đi, có phải chỉ có ta mới có thể xứng đôi với Uớc Chi không, có phải không?"
Đinh Lị bị Đinh Như cầm chặt nên đau, nhưng không giãy tay ra, nàng biết tiểu thư lại rơi vào ma chướng, hiện tại không hề có lý trí, chỉ có theo nàng, mới có thể làm cho nàng an tĩnh lại.
"Đúng vậy, tiểu thư xinh đẹp như vậy, thiên phú lại cao, trừ người ra, không có ai có thể xứng đôi với thiếu tông chủ!" Đinh Lị đáp, nhìn Đinh Như thu tay lại, cười ha ha. Nàng lấy một viên đan dược ra, đút cho Đinh Như uống, nói: "Tiểu thư, người phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể càng xinh đẹp hơn, thiếu tông chủ mới có thể càng thích người hơn nữa! Uống viên đan dược này đi, buổi sáng ngày mai thức dậy là tốt rồi!"
Đinh Như làm theo lời Đinh Lị nói, uống viên đan dược, sau đó từ từ lâm vào ngủ say. Đinh Lị chờ nàng ngủ say, rồi thu dọn phòng, nhìn y phục rách nát còn mang theo nhiều vết máu loang lổ trên mặt đất, nàng đánh ra một đạo linh lực đốt chúng nó thành tro tàn.
"Giản Phong Hành, Giản Ước Chi, Luyện Khí Sư Tông Môn..." Đinh Lị nhìn ngọn lửa, lẩm bẩm nói. Nếu Đinh Như tỉnh dậy lúc đó, nhất định sẽ phát hiện ra trong hai mắt của nàng còn có cừu hận khác.
Sáng sớm hôm sau, Luyện Khí Sư Tông Môn, viện hướng Tây Nam, Độc Cô Thiên Diệp nhìn một đám nữ nhân xuất hiện trong viện của mình, nhàn nhã uống trà. Không nói lời nào, cũng không tiếp đón các nàng.
Một lát sau, rốt cuộc các sư tỷ này cũng có người không im lặng được nữa, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Thật đúng là không giáo dưỡng gì, thấy các sư tỷ đến, cũng không biết chào hỏi một chút, quả nhiên là đến từ mặt biên thấp, không tố chất!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người nói chuyện, là một nữ tử mặt em bé mặc váy dài bằng lụa mỏng màu hồng nhạt. Vốn là hình tượng đáng yêu lại bị sự ghen tị trong hai mắt nàng phá hủy.
Nàng đặt ly trà trong tay xuống, nói: "Ngày hôm qua thiếu tông chủ an bài ta ở chỗ này, cũng không nói hôm nay sẽ có người đến thăm ta, lại càng không nói lúc trời chưa sáng sẽ có người đến viện của ta, dùng phương pháp đánh vỡ sân gọi ta thức dậy. Hắn nói với ta, các sư tỷ trong tông môn đều hòa ái dễ gần, nghĩ ta mới tiến vào, nhất định sẽ chiếu cố ta. Ta cũng tin vào lời nói của thiếu tông chủ, nhất thời không liên hệ được các sư tỷ hòa ái dễ gần mà hắn nói tới các ngươi, thật là xin lỗi!"
Những người đó nghe được lời nói châm chọc của nàng, người da mặt mỏng một chút thì hơi ngượng ngùng, nhưng lại càng vui sướng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Thật vậy chăng, thiếu tông chủ thật sự là nói như vậy sao?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nhìn một đám người trong nháy mắt biến thành háo sắc, khẳng định nói: "Hắn chính là nói với ta như vậy! Hắn còn nói, các sư tỷ trong Tông Môn ai cũng xinh đẹp như hoa, người đẹp tâm càng đẹp hơn, thực lực luyện khí cũng mạnh, muốn ta nhìn các ngươi mà học tập thật tốt!" Nói xong nàng lại nhìn nhìn sân nhỏ bị phá hư gần như không còn là sân, cau mày, nói: "Nhưng, buổi sáng hôm nay lúc ta tỉnh dậy chợt nghe được tiếng đùng đùng trong viện, chỉnh đốn xong đi ra liền nhìn thấy sân của ta bị biến thành cái dạng này, không biết là ai làm. Aiz… chẳng lẽ thiếu tông chủ vẫn còn lừa ta sao?"
Các sư tỷ này nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Độc Cô Thiên Diệp, cười nói: "Nhất định là ai đó không cẩn thận vấp phải, mới có thể biến thành như vậy. Ngươi phải nên tin lời thiếu tông chủ nói!"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Ta cũng hiểu được. Nhìn các sư tỷ đều dịu dàng động lòng người, ai sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, đúng không?"
"Đúng. Ánh mắt của tiểu sư muội thật tinh tường!"
"Chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của các nàng, trong lòng không nhịn được mắt trợn trắng, nghĩ tới chuyện Kim Linh Châu, thật sự không có tâm tư ứng phó với những người đần độn này, đột nhiên kêu to một tiếng: "Chao ôi!"
"Làm sao vậy, tiểu sư muội?"
Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp khó xử nhìn các nàng, nói: "Ngày hôm qua lúc thiếu tông chủ rời đi có nói buổi sáng hôm nay sẽ tới tìm ta, hiện tại hẳn là sắp tới rồi. Nếu hắn đến đây, nhìn thấy sân của ta thành cái dạng này, lại nhìn thấy các ngươi ở đây, chỉ sợ..."
Những người đó vừa nghe lát nữa Giản Ước Chi sẽ tới đây, đều kích động đứng lên, sau khi nghe Độc Cô Thiên Diệp nói xong, sự nhiệt tình của các nàng đều bị dập tắt. Tuy rằng các nàng rất muốn nhìn thấy Giản Ước Chi, nhưng nghĩ tới, nếu như bị Giản Ước Chi biết các nàng phá hủy sân của Độc Cô Thiên Diệp, lấy việc hắn đối xử tốt với Độc Cô Thiên Diệp, vậy hậu quả không phải là các nàng có thể chịu được. Nghĩ vậy, các nàng giật mình một cái, đều nói chính mình còn có chuyện, lần lượt rời khỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn các nàng rời đi, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chưa tới một phút, trong sân của mình lại an tĩnh lại. Đám ngu ngốc này, lúc đi cũng không phát hiện ra Độc Cô Thiên Diệp từ đầu tới cuối đều chưa từng để cho các nàng ngồi!
"Diễm Nhất." Độc Cô Thiên Diệp đối với không trung gọi một tiếng, bóng dáng Diễm Nhất liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Nữ chủ tử, có phân phó gì?" Diễm Nhất hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói.
Vì thuận tiện, một phần của Diễm Tự Quân được phân tán ra đi tìm hiểu tin tức, một phần thì ở bên người Độc Cô Thiên Diệp. Người của Tử Tiêu, công phu ẩn thân đều là hạng nhất, nàng liền không thu bọn họ vào trong Luyện Yêu Hồ.
"Diễm Nhất, ngươi đi tra giúp ta một chút, hôm nay những người này là ai xúi giục qua đây, sau đó phái hai người chú ý chặt chẽ hành động của nàng." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Dạ." Diễm Nhất vừa nói xong lại ẩn thân.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi uống xong trà trong chén, sau đó mới bắt đầu đi thu dọn sân. Còn chưa thu dọn xong, Diễm Nhất đã điều tra sự tình xong.
"Đinh Lị, nha hoàn của Đinh Như? Vì sao nàng phải làm vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì Đinh Như? Hay là vì cái gì khác?" Độc Cô Thiên Diệp cầm cây chổi đứng trong sân, nhạy bén cảm giác được nguyên nhân Đinh Lị nhằm vào mình không đơn giản. Nàng suy tư một hồi, nói: "Ngươi phái người đi thăm dò người tên Đinh Lị này một chút, mặt khác lại chú ý tới động tĩnh bên chỗ Đinh Như một chút."
Không trung truyền đến một trận dao động, sau đó yên ổn trở lại, Độc Cô Thiên Diệp cầm cây chổi tiếp tục quét dọn sân, quét vài thứ kia lại cùng một chỗ, sau đó đánh ra một đạo linh lực hỏa thuộc tính, đốt hết tất cả vài thứ kia.
Đến lúc Giản Ước Chi đi vào sân của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy trong viện không có gì hết, chỉ còn vài cái chân bàn nhưng lại không có hết. Độc Cô Thiên Diệp đang thu dọn ở trong phòng.
"Thiên Diệp, đây là có chuyện gì?" Giản Ước Chi đi vào bên trong, chỉ vào khoảng sân trống rỗng, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, nói: "Không có gì. Như vậy nhìn cũng dễ chịu."
Giản Ước Chi vừa thấy cái dạng này liền biết sau khi hắn rời đi khẳng định có người đến tìm Độc Cô Thiên Diệp gây phiền toái. Thấy Độc Cô Thiên Diệp không muốn nói, hắn cũng không hỏi, đi tới ngồi xuống trên ghế, nói: "Ta giúp ngươi tra được Sa Hồng Phi là ở Đường nào rồi."
Luyện Khí Sư Tông Môn gồm một Tông chủ, mười người trưởng lão, một người trưởng lão phụ trách một Đường.
Độc Cô Thiên Diệp dừng lại công việc trong tay, đi tới ngồi xuống bên cạnh Giản Ước Chi, nói: "Đường nào?"
"Thập." Vẻ mặt Giản Ước Chi áy náy nói ra.
Đệ Thập Đường, bởi vì nguyên nhân lúc trước do tiểu sư muội kia, Thập trưởng lão ý kiến rất lớn với Giản Ước Chi. Hắn muốn đi thám thính tin tức gì đó còn khó khăn hơn nhiều đi tới Đường khác.
Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được, nàng nghĩ nghĩ hỏi: "Ngươi có thể phân ta đến Đệ Thập Đường được không? Ngươi đã không tiện, ta đây tự mình đi. Cũng miễn cho ngươi tiếp xúc với Thập trưởng lão, gây ra chuyện khiến mình không vui."
"Phân ngươi đi Đệ Thập Đường không thành vấn đề. Nhưng mọi người trong Tông Môn đều biết ngươi đi cùng ta vào đây, khẳng định lão gia hỏa kia cũng biết. Ngươi đi Đệ Thập Đường, ta sợ hắn sẽ làm khó dễ ngươi." Giản Ước Chi lo lắng nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì."
Cuối cùng Giản Ước Chi cũng đồng ý, đi tìm Giản Phong Hành, phân Độc Cô Thiên Diệp đến Đệ Thập Đường. Vì thế Độc Cô Thiên Diệp ở trong viện này một đêm liền chuyển tới khu ở của Đệ Thập Đường.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp đi trình diện, Giản Ước Chi không đi cùng với nàng, Giản Phong Hành phái thị vệ của mình tới mang nàng đi qua. Một đường đi vào phía sau Tông Môn, đi được tương đối thì đến một địa phương rất hẻo lánh, người nọ mang nàng đến cuối một ngọn núi rồi rẽ, đến trước thạch động.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn bốn phía, phát hiện ra một chỗ phía dưới vách núi đen, cuộc sống nơi này thế nhưng lại chính là lấy sơn động để ở, mặc kệ nam nữ, đều là ở thạch động!
Thị vệ canh giữ ở cửa động đi vào bẩm báo một chút, đi ra đón hai người Độc Cô Thiên Diệp vào.
Độc Cô Thiên Diệp vào sơn động, nhìn thấy bên trong giường đá có một nữ nhân yêu diễm đang ngồi, đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, hai mắt như rắn, nhìn chòng chọc làm cho người ta sợ hãi.
"Bái kiến Thập trưởng lão!" Thị vệ hành lễ với Thập trưởng lão, nói: "Đây là Độc Cô Thiên Diệp, được phân đến Đệ Thập Đường, Phong Tông chủ lệnh ta dẫn nàng qua đây. Tông chủ còn chờ thuộc hạ trở về phục mệnh, thuộc hạ cáo từ."
Thị vệ kia nói xong liền xoay người rời đi, nhìn ra được địa vị của hắn có vẻ cao, ít nhất không thể kém hơn các trưởng lão chỗ nào cả. Từ đầu tới đuôi Thập trưởng lão cũng không nói một câu nào.
Thập Cơ thấy Giản Phong Hành phái người này đến liền hiểu được ý tứ của hắn, hắn đang nói cho nàng biết là không thể giết Độc Cô Thiên Diệp, còn cái khác thì tùy tiện nàng!
"Ngươi chính là Độc Cô Thiên Diệp? Là muội muội Giản Ước Chi nhận ở bên ngoài?" Thập Cơ mở miệng hỏi. Nàng không chỉ có bề ngoài yêu diễm, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ êm tai, một người như vậy rất khó nghĩ nàng là một Luyện Khí Sư!
Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Thập Cơ, nói: "Hồi Thập trưởng lão, chính là Thiên Diệp."
Thập Cơ chuyển động, nằm nghiêng trên giường đá, nói: "Vì sao ngươi muốn tới Đệ Thập Đường của ta?"
"Bởi vì thiếu tông chủ nói là do ta dựa vào quan hệ để vào, đến Đệ Thập Đường, cách trung tâm Tông Môn xa một chút, muốn cho ta khiêm tốn một chút. Hơn nữa Thập trưởng lão dẫn dắt Đệ Thập Đường là người có kỹ thuật luyện khí là cao nhất, muốn để ta ở chỗ này có thể học thêm được nhiều kiến thức và tài nghệ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Thập Cơ cười cười, nói: "Ngươi lại vẫn có thể nói ra. Ngươi biết ân oán giữa ta và Giản Ước Chi mà còn dám đến Đệ Thập Đường của ta, thật là có dũng khí! Ngươi cũng biết Đệ Thập Đường của ta trừ luyện khí ra, còn có nhiệm vụ gì sao?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, trả lời nói: "Thiếu tông chủ nói, Tông Môn có một cấm địa, do Đệ Thập Đường canh giữ."
"Xem ra ngươi tới nơi này lại có thể hiểu rõ như vậy. Ngươi đã biết, vậy ngươi đi canh giữ đại môn cấm địa đi." Thập Cơ nói xong hướng ra phía ngoài gọi một tiếng, thủ vệ tiến vào, nàng để hắn mang Độc Cô Thiên Diệp đi xuống.
"Giản Ước Chi, ngươi nói xem, ta nên đối phó với muội muội ngươi thế nào đây?" Sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời đi, Thập Cơ lẩm bẩm.
Thủ vệ dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi tới trước một thạch động, giao nàng cho người bên trong đi ra ngoài.
"Ta là Thạch Cô Cô, tất cả của ngươi liền do ta phụ trách. Phía sau cùng chỗ này có một thạch thất tốt nhất chính là của ngươi. Mặt khác từ ngày mai trở đi, ngươi liền thay thế đội người tuần tra đi dò xét canh giữ cấm địa. Chờ ngươi có thời gian lại đến học tập luyện khí. Ngoài ra ngươi phải chú ý, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào cấm địa, một khi có người đi vào, trừ hắn sẽ mất mạng ra, ngươi cũng sẽ mất mạng! Biết chưa?"
"Đã biết." Độc Cô Thiên Diệp hồi đáp, nhìn Thạch Cô Cô phất tay, theo hướng nàng vừa mới chỉ đi về phía gian thạch thất cuối cùng kia.
Tuy rằng nàng biết bởi vì quan hệ giữa Giản Ước Chi và Đệ Thập Đường, nàng sẽ không có được đãi ngộ tốt gì, nhưng nhìn thấy gian kia chỉ có thể chứa được một chiếc giường đá, trên tường lại đầy mạng nhện, còn nữa ngay cả thạch thất cũng không có cửa, nàng cảm thấy mình vẫn là xem nhẹ cừu hận của Thập Cơ đối với Giản Ước Chi. Cũng may là nàng cũng không phải thật sự muốn tới nơi này học luyện khí, bằng không thì để nàng đi tuần tra đại môn cấm địa, chính là nàng đến chết cũng không có ngày ngốc đầu dậy!
Nàng thu dọn thạch thất một chút, quét dọn sạch sẽ toàn bộ mạng nhện và tro bụi, trải trên giường đá một cái nệm thật dày, sau đó đi tìm hai tấm ván gỗ làm cửa, trước khi trời tối dù thế nào cũng phải thu dọn cho xong.
Sau khi thu dọn toàn bộ xong, Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường, nhìn tảng đá trên đỉnh đầu suy nghĩ. Mỗi ngày mình phải đi tuần tra cấm địa, phải làm sao mới có thể biết được tin tức của Sa Hồng Phi đây? Đệ Thập Đường đề phòng nàng như thế, nàng làm sao mới có thể lấy được tin tức hữu dụng? Hơn nữa hiện tại đang ở dưới mắt của Ngu Hành, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ bị hắn phát hiện, nghe nói hắn có tứ đại mãnh thú thượng cổ, mỗi một con đều rất lợi hại. Hiện tại nếu không phải là Tử Tiêu giúp nàng chuyển đi tầm mắt của Ngu Hành thì phỏng chừng hắn đã sớm phát hiện ra mình rồi. Cho nên tìm được Kim Linh Châu và Hắc Ám Linh Châu đã là lửa sém lông mày! (lửa sém lông mày ~ vô cùng cấp bách, ví với những việc cấp bách trước mắt)
Nghĩ đến Tử Tiêu, Độc Cô Thiên Diệp lộ ra nụ cười ngọt ngào, làm cho Diễm Tự Quân ẩn nấp ở bốn phía đều cảm giác được hạnh phúc trong mắt nàng. Nàng sờ sờ vòng tay tử ngọc trên tay, thản nhiên gọi "Tiêu...", sau đó ngủ say.
Cửu Thiên Huyền Giới, vừa mới tiễn Hắc Tử đi, Tử Tiêu đột nhiên cảm giác vòng tay trên tay nóng lên, biết chắc chắn là nàng nhớ mình, mệt nhọc liên tục mấy ngày, hắn cảm thấy mỏi mệt cũng trở thành hư không, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Tiểu Diệp Nhi..."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thạch Cô Cô liền đến gõ cửa động của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đã chỉnh đốn ngay ngắn, nói: "Hiện tại đi theo ta, đi báo danh đội tuần tra."
Độc Cô Thiên Diệp đi theo Thạch Cô Cô, tiếp tục đi về phía sau núi, bay qua mấy đỉnh núi, đi tới trước một viện thì dừng lại. Ở Luyện Khí Sư Tông Môn không cho phép phi hành, lúc bọn họ tới nơi, mặt trời đã mọc lên rồi.
Thạch Cô Cô giao Độc Cô Thiên Diệp vào trong tay đội trưởng đội tuần tra, nói một câu: "Đây là muội muội mà thiếu tông chủ nhận ở bên ngoài, gọi là Độc Cô Thiên Diệp, phân đến Đệ Thập Đường chúng ta, Thập trưởng lão nói để nàng đến ở chỗ này của ngươi trước, học hỏi kinh nghiệm."
Đội trưởng tuần tra hiểu rõ ý tứ của Thạch Cô Cô, sau khi tiễn nàng đi rồi nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Vừa lúc Tiểu Lâm Tử phải đi thay ca, ngươi đi cùng hắn đi, sau này ngươi ở cùng một tiểu đội với hắn."
Lúc này có một nam tử dáng người khôi ngô mặt mũi thật thà phúc hậu từ trong phòng đi ra, đội trưởng tuần tra gọi hắn qua, nói: "Tiểu Lâm Tử, đây là Độc Cô Thiên Diệp, sau này nàng ở cùng một tiểu đội với ngươi. Nàng là người mới, ngươi phải dẫn dắt nàng thật tốt. Biết chưa?"
Tiểu Lâm Tử cười nói: "Đã biết, lão đại! Ha ha, ta có người cộng tác rồi! Thiên Diệp đúng không, hiện tại đúng lúc ta phải đi, ngươi đi cùng với ta đi."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi cùng với Tiểu Lâm Tử. Trước kia Tiểu Lâm Tử đều là tuần tra một mình, hơn nữa một lần chính là mấy ngày, không ai nói chuyện với hắn, hiện tại có Độc Cô Thiên Diệp, hắn giống như nói rất nhiều, lại vẫn là nói liên tục. Tuy rằng có chút buồn bực, nhưng cũng để nàng đạt được không ít tin tức.
Đi gần một giờ, hai người tới đại môn cấm địa. Nơi này cực kỳ trống trải, bốn phía đều là đất bằng, ở giữa có một ngọn núi nổi lên, nếu như có người tới gần nơi này, rất dễ dàng bị phát hiện ra.
Cấm địa của Luyện Khí Sư Tông Môn rất khác với cấm địa ở địa phương khác, người khác đều là cố gắng hết sức để khiêm tốn không dễ bị trông thấy, nơi này không chỉ có không khiêm tốn, ngược lại còn làm một tấm bia đá thật lớn, phía trên viết hai chữ cấm địa thật to. Sau đó là tường vây kéo dài vươn về hai bên, cao vút lên mây, vây xung quanh cấm địa.
"Đây chính là chỗ chúng ta phải tuần tra, thật ra mỗi ngày cũng không có nhiều việc, chính là đi tuần tra một vòng dọc theo tường vây này. Phải biết tự tiện xông vào cấm địa là chết, cho nên bình thường nơi này cũng không có người đến . Hơn nữa bởi vì địa thế chung quanh trống trải, không có chỗ để ẩn núp, có người đến cũng không có chỗ ẩn thân, cho nên thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể lén lút làm biếng gì gì đó." Tiểu Lâm Tử giảng giải cho Độc Cô Thiên Diệp.
Sau đó Tiểu Lâm Tử lấy một cái còi ra thổi một cái, chỉ chốc lát sau có hai người đi tới, quen thuộc chào hỏi với Tiểu Lâm Tử, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, đùa giỡn nói: "Tiểu Lâm Tử, ngươi thật sự là không ít diễm phúc, sau này tuần tra còn có mỹ nữ đi cùng ngươi. Ngươi cần phải chú ý một chút, đừng tuần tra đến trên giường luôn đó! Ha ha ha!"
Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng, nhìn bọn họ liền muốn nổi giận, Tiểu Lâm Tử lập tức đứng ngăn trở ở phía trước nàng, nói với hai người: "Nàng chính là muội muội mà thiếu tông chủ nhận, các ngươi nói như vậy cẩn thận bị thiếu tông chủ biết, đến lúc đó các ngươi hối hận cũng không kịp! Được rồi, chúng ta tới thay ca cho các ngươi, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi."
Hai người kia vừa nghe Tiểu Lâm Tử nói như vậy, hậm hức nhún nhún vai, rời khỏi cấm địa.
Tiểu Lâm Tử xoay người nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Bọn họ chính là cái dạng này, ngươi đừng để ý."
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Vì sao bọn họ là hai người tuần tra, ngươi chỉ có một mình?"
Tiểu Lâm Tử khờ khạo sờ sờ đầu, nói: "Trước kia ta cũng là hai người, sau đó người cộng tác của ta đi rồi, bọn họ lại không ai nguyện ý ở cùng một tổ với ta, vì thế cũng chỉ có một mình ta."
"Ngươi cộng tác trước kia đâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ban đầu người cộng tác với ta là Sa Hồng Phi, sau đó lại nghe nói hắn phản bội Tông Môn, chạy trốn, lúc tìm trở về chỉ có một thi thể mà thôi. Người cộng tác thứ hai đến đây không lâu bởi vì sai lầm mà xông vào cấm địa, bị xử tử rồi. Người cộng tác thứ ba đi tuần tra với ta một năm, sau đó lại chết oan chết uổng. Vì thế mọi người đều cảm thấy ta là người không rõ ràng, không ai nguyện ý ở cùng với ta." Tiểu Lâm Tử nói, trong lời nói khó nén được sự cô đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.
Độc Cô Thiên Diệp nghe được cái tên Sa Hồng Phi, ánh mắt chợt lóe, nói: "Thật ra cái tên Sa Hồng Phi ta từng nghe thiếu tông chủ nhắc tới, nói mấy trăm năm trước hắn là thiên tài khó có được. Hắn cũng từng đi tuần tra cấm địa sao?"
Tiểu Lâm Tử và Độc Cô Thiên Diệp đi tuần tra dọc theo tường vây cấm địa, Tiểu Lâm Tử nói về chuyện lúc mình vừa mới đến đội tuần tra: "Khi đó ta vừa mới đến Tông Môn, bởi vì không hiểu quy củ, không có phân ưu đãi cho người, bị phân đến Đệ Thập Đường, lại bởi vì thiên phú cũng không xuất chúng, bị phân đến đội tuần tra. Ở lại chính là mấy trăm năm.
Còn nhớ lúc ta đến chính là cùng một tổ với Sa Hồng Phi, thiên phú của hắn hơn người, có phải sẽ lọt vào sự ghen tị hãm hại của người khác không, lần đó chính là vì hắn canh giữ thần khí mà bị trộm, phạt hắn tới nơi này tuần tra mười năm. Lúc ta đến hắn đã ở lại chỗ này sáu năm, bốn năm sau là ta và hắn cùng nhau.
Con người của Sa Hồng Phi vô cùng hảo, cũng không bởi vì thiên phú của mình tốt, cấp bậc luyện khí cao cũng không khinh thường người mới như ta. Ngược lại lúc chúng ta đi tuần tra lại giảng giải cho ta không ít kiến thức luyện khí. Tuy là thời gian chúng ta ở cùng nhau chỉ có bốn năm, nhưng với ta mà nói hắn lại vừa là sư phó vừa là bạn. Sau đó thời gian hắn bị xử phạt đã hết, liền trở lại trong Đường. Sau đó lại nghe nói hắn phản bội sư môn, mang theo bảo vật Tông Môn đào tẩu. Sau nữa, chính là nghe nói tìm được hắn về, nhưng chỉ là một thi thể lạnh như băng.
Đến bây giờ ta còn nhớ rõ lời lúc hắn rời khỏi đội tuần tra từng nói với ta, 'Nếu không thì an phận tuần tra, đừng có bất cứ lòng hiếu kỳ nào, nếu không liền nhanh chóng rời khỏi đội tuần tra, thậm chí là rời khỏi Tông Môn. Có như vậy, mới có thể sống càng lâu...'
Lúc ấy ta không hiểu rõ ý tứ của hắn, sau đó lại thấy một vài người trong đội tuần tra mất tích một cách khó hiểu, hoặc là bởi vì một vài tội danh mà bắt đi, ta liền biết, ở lại trong đội tuần tra này cũng không tốt. Ta cũng từng nghĩ tới rời khỏi đây, nhưng Tông Môn này là tiến vào dễ mà đi ra ngoài thì khó, vì thế ta chỉ có thể nhớ kỹ lời lúc trước hắn nói với ta, an phận tuần tra tường vây bên ngoài này, chưa bao giờ suy nghĩ bên trong là cái gì, cứ như vậy, ngược lại ta là người ở lại đội tuần tra lâu nhất ..."
Độc Cô Thiên Diệp đi tuần tra cùng Tiểu Lâm Tử, nghe hắn nói chuyện của mình. Nàng không nghĩ tới vừa đến nơi đây liền nghe được tin tức của Sa Hồng Phi, tuy rằng không biết tin tức này có hữu dụng thế nào không, nhưng lại làm cho nàng nhạy cảm nhận ra được một ít quan trọng gì đó.
Vì không để Tiểu Lâm Tử đề phòng, Độc Cô Thiên Diệp cũng không cố ý hỏi đến chuyện của Sa Hồng Phi nữa, chỉ thỉnh thoảng dẫn dắt một chút, Tiểu Lâm Tử liền nói một chút chuyện bí mật cho nàng biết.
Trừ chuyện Sa Hồng Phi ra, Độc Cô Thiên Diệp còn nắm được tin tức khác mà hắn nói. Nhưng tin tức có vẻ lộn xộn, nàng cần phải sắp xếp lại những tin tức đó thật tốt một chút.
Có lẽ trước kia Tiểu Lâm Tử có vẻ thành thật, cho nên thời gian hắn tuần tra là dài nhất, trước sau cộng lại tới cả nửa tháng. Cũng may là phụ cận cấm địa có một phòng nghỉ ngời dành cho đội tuần tra, Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Lâm Tử có thể đổi ca nhau để nghỉ ngơi.
"Trước kia lúc không ngươi, một mình ta phải không ngủ không nghỉ đi tuần tra hơn mười ngày." Tiểu Lâm Tử cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn cấm địa, nói: "Ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ta đi tuần tra trước. Chờ ngươi nghỉ ngơi xong rồi lại đến thay ta."
Tiểu Lâm Tử gật đầu đồng ý, Độc Cô Thiên Diệp liền đi tuần tra một mình. Chỉ có mình nàng đi tuần tra trên đường, tường cao cách trở, nàng nhìn không thấy cảnh tượng bên trong, không biết bên trong là bộ dáng gì nữa. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, bên trong có đáp án nàng muốn. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nàng có thể đi vào.
Không lâu sau, Tiểu Lâm Tử liền đến thay Độc Cô Thiên Diệp. Nhìn thấy tốc độ của Tiểu Lâm Tử nhanh như vậy, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Sao mgươi không nghỉ ngơi nhiều một chút?"
Tiểu Lâm Tử cười ngây ngô, nói: "Ta đã quen rồi, nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi thì đều giống nhau. Ngươi mới đến, chắc chắn không quen, với lại nữ hài tử vốn là nên được chiếu cố hơn."
Thấy Tiểu Lâm Tử nói như thế, Độc Cô Thiên Diệp cũng không trì hoãn nữa, trở về nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi, sau đó hai người lại trao đổi. Đến lúc hai người không mệt thì đi tuần tra cùng nhau, nói chuyện phiếm giết thời gian.
Qua vài ngày, có người tới thay ca với hai người bọn họ, bọn họ liền đi trở về. Trở về lúc báo danh cho đội trưởng tuần tra, nàng mới biết được người trong đội tuần tra nhất định phải ở lại trong đội, bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh. Mà trong toàn bộ lâu chỉ có một nữ nhân là nàng!. Xin‎ hã𝘆‎ đọc‎ tг𝘶𝘆ện‎ tại‎ ﹢‎ tгùmtг𝘶𝘆‎ ện﹒𝘝n‎ ﹢
Mọi người bị phân đến đội tuần tra không phải là thứ gì tốt, mọi người ở lại chỗ này lâu như vậy, rất ít khi nhìn thấy nữ nhân, hiện tại thật vất vả mới có một nữ nhân đến đây, trong đội giống như nổ tung, không ít người ân cần, rình coi, để ý đùa giỡn, làm cho Độc Cô Thiên Diệp phiền không chịu được. Cuối cùng Giản Ước Chi lại đây mắng bọn họ một trận xong thì mới yên tĩnh được một chút, nhưng vẫn có rất nhiều người không e ngại hắn, tiếp tục quấy rầy Độc Cô Thiên Diệp.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là người đùa giỡn Độc Cô Thiên Diệp, trên người đều sẽ xuất hiện bệnh trạng khác nhau, nếu không phải toàn thân ngứa ngáy không ngừng, nếu không thì chính là lở loét chảy mủ, ghê tởm không thôi. Bọn họ hoài nghi là Độc Cô Thiên Diệp làm, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, bọn họ cũng không thể làm Độc Cô Thiên Diệp thế nào, dù sao nàng là muội muội mà thiếu tông chủ nhận.
Thời gian thoáng một cái liền qua mấy tháng, Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ tất cả địa phương xung quanh cấm địa, đội tuần tra cũng không có ai dám đến quấy rầy nàng, lúc nàng và Tiểu Lâm Tử trực, hai người bọn họ đi tuần tra cùng nhau, lúc không trực thì nghỉ ngơi tu luyện. Vào ban đêm sẽ lặng lẽ đi ra ngoài, đi điều tra những địa phương khác trong Đệ Thập Đường, nhưng không thu hoạch gì.
Hôm nay lúc Độc Cô Thiên Diệp đang ở trong phòng nghiên cứu phương pháp luyện khí, Tiểu Lâm Tử xông vào, vội vàng nói: "Thiên Diệp, theo ta ra ngoài, mau lên."
Độc Cô Thiên Diệp gấp sách lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu Lâm Tử kéo nàng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa giải thích: "Thiên Tôn đại nhân tới, tất cả người trong đội tuần tra phải đi tới trước cấm địa đợi lệnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.