Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 421: Thật sự tuyệt vời!




Chỉ có Tần Di Di âm thầm siết chặt nắm tay một cách phẫn nộ.
Tần Di Di và Bạch Hạc quen biết nhau ở thời đại học, từ lời nói và hành động thường ngày đến tính cách cũng như chi phí sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn có thể đoán được Bạch Hạc là con nhà giàu.
Vì thế, đầu tiên Tần Di Di tạo mối quan hệ với Bạch Hạc, sau đó làm không ít chuyện để hai người từ không quen biết thành thân mật.
Từ trước đến nay, Bạch Hạc luôn hào phóng, từ khi coi Tần Di Di là bạn tốt, cô ấy luôn rộng lượng với Tần Di Di, thậm chí còn sắp xếp cho cô ta một công ty thực tập sau khi tốt nghiệp.
Sỡ dĩ Tần Di Di có thể tiến vào Giang Giải cũng là nhờ sự giúp đỡ của Bạch Hạc.
Thấy hai người càng ngày càng nói chuyện vui vẻ, Tần Di Di nhẫn nhịn sự bực tức trong lòng, khéo léo cười thản nhiên:
“Chị Giang Nguyệt xinh đẹp như vậy, rất nhiều đàn ông thích chị ấy.”
“Cũng có lý.” Giọng điệu Bạch Hạc vô cùng tự nhiên, che miệng nói:
“Chị Giang quả thật là mỹ nữ số một, tôi là phụ nữ còn nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.”
Giang Nguyệt rất đẹp, bất luận là tướng mạo hay xương cốt đều có một loại vẻ đẹp thuần khiết.
Không quá đơn giản, cũng không quá sắc sảo. . truyen bjyx
Đó là vẻ đẹp khiến người nhìn dễ chịu, bộc lộ từ bên trong đến hình dáng bên ngoài.
Giang Nguyệt cười xua tay, lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, cô quá khen rồi. Những thành tựu của cô trong ngành cũng làm cho tôi không thể theo kịp.”
Cô nói rất hay, kín đáo lại không mất phong độ, tạo ra cảm giác cân xứng tuyệt vời giữa hai người họ.
Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến mức khiến Tần Di Di cảm thấy không thể tin được.
Vì sao hai người họ càng nói chuyện càng thân mật, làm sao để khiến cho hai người này trở mặt thành thù đây?
Cô ta nên tìm một số tin tức thú vị hơn để khiến Bạch Hạc ghét Giang Nguyệt đúng không?
Đúng lúc này, trên bàn đánh bài, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên kêu một tiếng:
“Giang Nguyệt, lại đây.”
“Hả?” Giang Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu lên, cuộc nói chuyện với Bạch Hạc cũng bị gián đoạn trong giây lát.
Khi cô đứng dậy đi tới, người đàn ông cũng đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, cô thay tôi chơi hai ván đi.”
Giang Nguyệt:...
Vẻ mặt của cô vẫn như cũ, cô từ chối một cách thẳng thắn, đưa hai tay ra nói: “Tiêu tổng, tôi không có tiền.”
Đám công tử nhà giàu này không chơi bài như người bình thường, họ chỉ muốn vui vẻ. Nếu thua một ván thì phải thêm vài số không vào cuối.
Nhưng trên người Giang Nguyệt cũng chỉ có có tổng cộng năm mươi ngàn tệ kiếm được từ tay anh vào ngày đến Bắc Thành, đủ hay không không quan trọng, chủ yếu cô tiếc tiền.
“Cô cứ tùy tiện dùng chip của tôi trên bàn.”
Anh thật hào phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.