Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 426: Đây là Giang Nguyệt sao?




Khi đoàn người ra khỏi Tân Hải, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng Giang Nguyệt đâu, ánh mắt anh tối sầm lại.
Sau khi Đoàn Dật Bác và Trần Tư Kỳ rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế đưa Tần Di Di về trước, sau đó đưa Bạch Hạc trở lại nhà họ Bạch.
Dọc đường, Bạch Hạc do dự muốn nói rồi lại thôi.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Bạch Hạc lấy một tờ giấy ghi chú từ trong túi ra, viết lên đó một dãy số rồi đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“Anh họ, đây là số điện thoại của chị Ngu Vãn.”
“Cuộc sống hôn nhân của chị ấy không hạnh phúc, hơn nữa chị ấy vẫn luôn chờ anh đi tìm chị ấy.” Bạch Hạc nuốt nước miếng:
“Nếu như có thể...”
Không đợi cô ấy dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên đã gấp tờ giấy ghi chú trong tay với vẻ mặt vô cùng thờ ơ, xé nó ra rồi tiện tay vứt đi:
“Anh không có thời gian.”
Người bình thường sao có thể ngay cả thời gian một cuộc điện thoại cũng không có?
Chỉ có thể là không muốn liên lạc mà thôi.
“Anh họ...”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng đầu, chống khuỷu tay lên mép cửa sổ xe đang mở:
“Bạch Hạc, nếu Di Di biết em tác hợp cho anh và một người khác, cô ấy sẽ có tâm trạng như thế nào?” . Đam Mỹ Cổ Đại
Sắc mặt Bạch Hạc nhất thời khẽ biến.
Cô ấy coi Tần Di Di là bạn tốt. Nhưng ở đáy lòng, cô ấy cảm thấy chỉ có Ngu Vãn mới xứng ở bên cạnh anh họ mình nhất.
Câu hỏi lúc này khiến trong lòng Bạch Hạc dao động rất lớn.
“Mau về nhà đi, dì đang chờ em.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên cởi cúc cổ áo, giọng điệu hời hợt.
Đến khi Bạch Hạc xuống xe, Tiêu Kỳ Nhiên nhéo mi tâm, hít sâu một hơi.
Anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Giang Nguyệt.
Không ai nghe máy.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, lại hít một hơi thật sâu nữa, mất kiên nhẫn dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, lại gọi thêm một cuộc nữa.
Vẫn không có người nghe máy.
Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của người đàn ông lúc này u ám đến đáng sợ, chân mày cau chặt, không khỏi nắm chặt điện thoại.
“Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế nhận thấy sự lạnh lẽo ở hàng ghế sau, mạnh dạn hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ.
Anh suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt lạnh lùng: “Lập tức phái người tìm kiếm tung tích của Giang Nguyệt, tôi muốn biết vị trí của cô ấy nhanh chóng nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.