Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 435:




Khi Giang Nguyệt chạy về đến nhà, những gì cô nhìn thấy là một đống hỗn độn, đồ đạc vương vãi khắp nơi, khuôn mặt của cha cô bê bết máu, dường như ông đã bị đánh.
Ông nằm nghiêng trên vũng máu hỗn độn, hai mắt vẫn mở to kinh hãi, khóe miệng dính vết máu đã khô, giống như đã chết.
Cảnh tượng như vậy giống như một cơn ác mộng trong vô số đêm, ám ảnh Giang Nguyệt không ngừng, khiến cô đau đớn và hối hận.
Đặc biệt là đêm hôm đó, mẹ và em trai xông ra, túm cổ áo Giang Nguyệt miệng không ngừng hỏi tại sao cô không nghe điện thoại, tại sao người bị đánh chết không phải là cô?
Những hình ảnh này xuất hiện trong vô số đêm, làm cho Giang Nguyệt thức dậy với nỗi đau trong cơn ác mộng.
Giang Nguyệt cũng đã tự hỏi mình vô số lần, tại sao người chết không phải là cô?
Nếu lúc đó cộ nhận cuộc điện thoại kia, kịp thời chạy về nhà báo cảnh sát, hoặc là mang theo cha chạy trốn, liệu kết quả có khác rồi không?
Cha cô sẽ không bị đánh đến chết, mẹ cũng không cần phải tái hôn, em trai cũng sẽ không trở thành con bạc không học không nghề như bây giờ, còn bị chính tay cô tống vào tù.
Trong tiềm thức, Giang Nguyệt luôn cảm thấy mình có tội.
Đó là lỗi của chính cô, đã phá hủy toàn bộ gia đình này!
Chu Thành thấy cảm xúc Giang Nguyệt không đúng, lập tức ôn nhu an ủi cô. Nhưng hiển nhiên cảm xúc Giang Nguyệt đã cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, cô không ngừng lấy tay đè hốc mắt, cố gắng kiềm chế, trong đầu đã loạn thành một đoàn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Bác sĩ Chu, tôi thường cảm thấy… nếu như không có tôi, bọn họ có lẽ sẽ sống hạnh phúc hơn...”

Một lúc lâu sau, vẻ mặt Chu Thành mệt mỏi từ trong phòng riêng đi ra, Kiều Cẩn Nhuận đang ngồi chỉnh lý hồ sơ bệnh nhân.
Chu Thành vỗ vỗ vai anh, có chút bất đắc dĩ nói: “Có chút khó giải quyết. Tình trạng của cô ấy so với lúc em gái cậu gặp tai nạn còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Một là tự tay tiến hành phẫu thuật cho đứa em gái đầy máu của mình, hai là chứng kiến cha mình chết thảm trước mắt.
Chu Thành cũng không biết bên nào đáng thương hơn.
Chu Thành cho Giang Nguyệt nửa tiếng đồng hồ để điều chỉnh cảm xúc, nhắm chừng cảm xúc của cô đã gần như khôi phục lại thì mới bảo Kiều Cẩn Nhuận đi vào đưa cho cô một ly nước nóng.
“Cô không sao chứ?” Kiều Cẩn Nhuận gõ cửa hai cái trước rồi mới đi vào, bất quá chỉ đứng ở cửa, không có tiến thêm một bước quấy rầy Giang Nguyệt:
“Có muốn uống chút nước nóng không?”
Giang Nguyệt nghe được động tĩnh, quay đầu lại, lấy mu bàn tay đè hốc mắt, khi hơi thở vững vàng lại mới nghiêng đầu, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng trong đôi mắt kia, ánh sáng trong mắt rõ ràng đã lắng xuống.
Cô ấy đang rất chán nản.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô như vậy thật sự khiến người ta thương hại, đặt ly lên mép bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.