"Cởi quần áo"- Chờ Quân Dĩ Nguy đem quả dại khó ăn ném hết ra ngoài cửa sổ xong, Tạ Đạo Vi liền mở miệng nói với Quân Dĩ Nguy.
"Làm gì?" Tự nhiên kêu cởi quần áo, khiến Quân Dĩ Nguy còn chưa kịp phản ứng.
"Đuổi cổ." Ngữ khí Tạ Đạo Vi bình đạm không gợn sóng nói.
"Ồ, nhất định phải cởi quần áo mới được sao?" Quân Dĩ Nguy nghĩ đến chuyện phải cởi quần áo trước mặt Tạ Đạo Vi vẫn là cảm thấy rất biệt nữu.
"Không phải cởi quần áo thôi sao, tự dưng làm gì lại ngượng ngùng như vậy?" Tạ Đạo Vi không quan tâm nói, cũng không phải nhất định phải cởi quần áo mới có thể trị, nhưng hiển nhiên cởi quần áo sẽ tiện hơn rất nhiều.
Quân Dĩ Nguy thầm nghĩ Tạ Đạo Vi nói ra thật nhẹ nhàng, nếu là nàng cởi quần áo trước mặt mình, mình cũng không tin nàng có thể thản nhiên như vậy.
"Còn tưởng rằng Quân Dĩ Nguy tướng quân mạnh mẽ thế nào, bất quá cũng chỉ như thế, ngượng ngùng như cô nương khuê phòng. Đối với thầy thuốc mà nói, bất luận thân thể người nào cũng đều giống nhau." Ngữ khí Tạ Đạo Vi có chút khinh thường nói.
"Cởi thì cởi, có cái gì mà đều giống nhau chứ!" Quả nhiên Quân Dĩ Nguy không chịu được chiêu khích tướng của Tạ Đạo Vi phản bác lại. Trong lòng cũng có chút bất mãn, thân thể của mình sao có thể cùng cấp với những người khác đây?
Vì thế Quân Dĩ Nguy bực dọc cởi bỏ áo ngoài của mình, chỉ là khi nàng làm động tác cởi áo, Tạ Đạo Vi cứ nhìn mình chằm chằm, dù tầm mắt Tạ Đạo Vi vẫn thanh lãnh như vậy. Chỉ là bị Tạ Đạo Vi nhìn chằm chằm, Quân Dĩ Nguy theo bản năng vẫn sinh ra cảm giác xấu hổ, bất quá ngoài mặt, nàng vẫn liều chết ra vẻ sỉ diện, bộ dáng không thèm để ý.
"Vậy là được rồi đi?" Rất nhanh, Quân Dĩ Nguy cởi hết, trên người chỉ còn lại yếm và quần lót, Quân Dĩ Nguy cảm giác được Tạ Đạo Vi vẫn chăm chú nhìn mình, da thịt lộ ra bên ngoài bị tầm mắt Tạ Đạo Vi đảo qua, giống như lộ ra một cổ nhiệt ý, làm Quân Dĩ Nguy càng thấy xấu hổ hơn.
Từ sau lần trước, các nàng đã có mấy năm không gặp, hiện giờ Quân Dĩ Nguy đã hơn hai mươi, thân thể đã hoàn toàn trưởng thành, hiện tại Quân Dĩ Nguy đã cao hơn Tạ Đạo Vi một cái đầu. Kỳ thật Quân Dĩ Nguy có bộ dáng cực kỳ liêu nhân, ngực đầy đặn, mông cũng tròn trịa gợi cảm, tay chân lại dài cực kỳ, eo cũng nhỏ, nhưng lại không cho người ta cảm giác nhu nhược, còn khiến người khác nhìn vào có mỹ cảm. Đại khái là Bắc Nguy ăn nhiều thịt, nữ tử Bắc Nguy cũng giống nam tử, cao gầy nhưng đầy đặn, dáng người Quân Dĩ Nguy lại đặc biệt câu nhân, thật là quyến rũ. Giờ khắc này, Quân Dĩ Nguy, đồng thời cũng là thân thể Mạc Nhàn, trong mắt Tạ Đạo Vi, xác thật là không thể cùng cấp với người khác.
Tạ Đạo Vi gật đầu một cái, thân thể đều lộ ra ngoài hết là được.
"Uống hết chén thuốc này đi." Vừa rồi tranh thủ lúc Quân Dĩ Nguy ra ngoài hái quả, Tạ Đạo Vi đã nấu xong một chén thuốc.
Quân Dĩ Nguy nhìn chén thuốc đặc sệt, một mùi vị khó nghe truyền đến, mới nghe đã muốn ói, huống chi là uống vào.
"Nhất định phải uống sao?" Quân Dĩ Nguy cảm giác rõ ràng trước kia mình không sợ trời không sợ đất, nhưng trước mặt Tạ Đạo Vi hình như cái gì cũng sợ hết rồi.
"Nếu ngươi muốn để lại cổ trong cở thể thì có thể không uống." Bộ dáng Tạ Đạo Vi là kiểu ngươi thích uống thì uống không thích thì thôi.
Quân Dĩ Nguy đành phải bóp mũi đem chén thuốc đặc sệt uống vào, thật sự còn khó uống hơn cả ngửi, mới vừa uống vào nàng đã có cảm giác muốn ói, mắc ngẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa đã phun ra. Bất quá cũng may Tạ Đạo Vi kịp thời điểm huyệt vị nào đó trong cơ thể nàng, chén thuốc kia mới không phun ra.
Tuy rằng không phun ra được, nhưng Quân Dĩ Nguy cũng cảm giác miệng mình vừa đắng vừa khô, quá mệt.
"Đi lên giường nằm đi." Lúc này Tạ Đạo Vi lại ném cho nàng một viên kẹo, cũng mở miệng mệnh lệnh nói.
Quân Dĩ Nguy ngoan ngoãn lên giường nàng bện bằng dây mây cực kỳ chắc chắn.
Có lẽ là thuốc có tác dụng, Quân Dĩ Nguy phát hiện dưới da mình giống như có sâu bò lúc nhúc, cũng cảm giác được chúng bò càng lúc càng nhanh, loại cảm giác này khiến da đầu Quân Dĩ Nguy lại tê dại lần nữa.
Lúc này không biết Tạ Đạo Vi lấy từ đâu thanh đao vô cùng tinh tế, cắt lên cơ thể Quân Dĩ Nguy mấy vết, sau đó mấy độc vật bắt đầu bò ra, ban đầu rất nhiều, sau đó cũng ít đi, sau khi bò ra cũng bắt đầu tan biến.
"Vậy là xong rồi sao?" Quân Dĩ Nguy nhìn độc vật không có bò ra nữa, mở miệng hỏi.
Tạ Đạo Vi cũng không trả lời nàng, chỉ rắc một ít thuốc bột lên mấy miệng vết cắt.
Quân Dĩ Nguy cảm giác cực kỳ đau, đau như kim châm, sau đó một khắc, lại bò thêm một loại cổ khác với lúc nãy, là cực kỳ cực kỳ nhỏ.
"Hôm nay tới đây thôi." Sau khi loại cổ nhỏ đó không bò ra nữa, Tạ Đạo Vi lại rắc một ít thuốc lên vết miệng vết cắt, miệng vết cắt nhanh chóng đóng vảy, cũng không để lại sẹo. Mấy loại dễ dàng loại trừ, cùng với mấy loại trí mạng đã đuổi xong rồi, chỉ còn lại vài loại không nguy hiểm đến tính mạng, không cần vội vàng, chờ mai lại tiếp tục, dù sao trên người nàng cũng không mang đủ thuốc, chờ mai trời sáng, lại đi vào rừng hái một ít.
"Còn chưa xong nữa?" Quân Dĩ Nguy cho rằng bò ra nhiều như vậy ra tới, hẳn là cũng hết rồi đi, nghe ý tứ Tạ Đạo Vi còn chưa xong, trong người mình rốt cuộc có bao nhiêu độc vật bò vào rồi? Bất quá chắc chắn Tạ Đạo Vi xác thật không phải hư danh, được nàng trị, cảm giác thân thể so với trước đó ổn hơn nhiều, nhưng đại khái là còn một số độc vật chưa đuổi xong, nên ẩn ẩn vẫn có chút không thoải mái, nhưng cảm giác không thoải mái này cũng có thể không quan tâm đến cũng được.
"Trong cơ thể ngươi vẫn còn ít nhất mười loại cổ nữa." Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy, vừa rồi đại khái chỉ đuổi có một nửa, còn lại một nửa toàn là loại khó đuổi, phải tốn thời gian hơn nhiều.
"Ò." Quân Dĩ Nguy nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó mặc lại quần áo, lại lên giường nằm.
Từ sáng sớm Tạ Đạo Vi đã chiến đấu với Quỷ Bà Bà, sau lại phải trị cho Tạ Dĩ Quân và Quân Dĩ Nguy, cũng có chút mệt mỏi, liền nằm xuống bên cạnh Quân Dĩ Nguy, rồi nhắm hai mắt lại.
Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi nhắm mắt nằm bên người mình, nhìn dung nhan mỹ lệ tinh xảo, có loại cảm giác muốn đem nữ tử trước mắt vào trong ngực, thực tế, nàng xác thật cũng là làm như vậy.
Có thể là thân thể quá mức mệt mỏi, Tạ Đạo Vi cũng không tránh khỏi cái ôm của Quân Dĩ Nguy, mà mặc nàng ôm mình vào lòng ngực.
Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi khó có khi dịu ngoan nằm trong ngực mình như thế, thầm nghĩ nếu thường này nữ nhân này cũng dịu ngoan như vậy thì tốt rồi, ban ngày móng vuốt của nàng vẫn là quá sắc bén, thực sự làm mình không vui. Ôm Tạ Đạo Vi như vậy, lại nghe mùi dược hương nhàn nhạt trên người Tạ Đạo Vi, Quân Dĩ Nguy liền cảm thấy thể xác và tinh thần mình thoải mái hơn nhiều.
Tạ Đạo Vi nằm trong lòng ngực Tạ Đạo Vi, giống như lúc trước ở gần Mạc Nhàn, luôn ngủ đến cực kỳ ngon giấc, một đêm không mộng, cho đến hừng đông, đã rất lâu nàng thật không có ngủ ngon đến như vậy.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi không hề phòng bị ngủ trong ngực mình, cảm giác bản thân giống như được nàng rất tin tưởng, đều này làm cho nàng có loại cảm giác thực sung sướng. Quân Dĩ Nguy nhịn không được trộm hôn lên trán Tạ Đạo Vi, động tác rất nhẹ rất nhẹ, như sợ sẽ đánh thức Tạ Đạo Vi vậy. Nàng nghĩ, nhất định là Mạc Nhàn và Tạ Đạo Vi đã có da thịt chi thân, bởi vì loại cảm giác này, là quen thuộc cực kỳ.
......//.....
Minh Dã: Vẫn rất là ngọt.