Tiểu Tỷ Bất Hung

Chương 142



Ngày kế, Tạ Đạo Vi dậy rất sớm, nàng dậy xong đã đi lên rừng hái thuốc.

Quân Dĩ Nguy nhàn rỗi không có việc làm, cũng muốn đi theo, bất quá Tạ Đạo Vi không cho nàng đi theo.

"Tạ Dĩ Quân chút nữa sẽ tỉnh lại, ngươi ở lại chăm sóc hắn đi." Tạ Đạo Vi dặn dò Quân Dĩ Nguy.

Tuy rằng Quân Dĩ Nguy không muốn, nhưng vẫn không thể không ở lại nhà gỗ chăm sóc cho tiểu tử kia.

Khi Quân Dĩ Nguy nướng già rừng ăn sáng, Tạ Dĩ Quân bị mùi hương gà nướng làm cho bừng tỉnh. Tạ Dĩ Quân phát hiện mình nằm trên giường, chứ không phải nằm trong lu độc, thân thể mình hình như cũng không còn trùng độc lúc nhúc, nó nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy được lão thái bà đáng sợ kia, nó chỉ nghe được một mùi thơm thịt nướng ngào ngạt. Tạ Dĩ Quân lập tức bò khỏi giường, chạy ra ngoài nhà gỗ, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang nướng gà bên ngoài.

"Là ngươi đã cứu ta phải không?" Tạ Dĩ Quân hỏi, tầm mắt nó nhìn chằm chằm vào thịt nướng đã vàng ơm, từ khi nó bị Quỷ Bà Bà bắt đến đây, đã có rất nhiều ngày không được ăn uống tử tế, mỗi ngày đề bị lão thái bà đáng sợ kia ép buộc ăn một số thứ ghê tởm mà thôi.

"Nếu không thì ai?" Quân Dĩ Nguy không trả lời hỏi ngược lại, nàng đã nướng gà được một lúc lâu, cảm thấy đã được rồi, liền chuẩn bị ăn.

Tạ Dĩ Quân đi đến chỗ Quân Dĩ Nguy xong, mới chú ý đến nữ tử trẻ tuổi này rất giống cha, Tạ Dĩ Quân nhớ đến mình còn có một tỷ tỷ ở Bắc Nguy.

"Ngươi là một tỷ tỷ khác của ta, là Mạc Nhàn tỷ tỷ đúng không?" Tạ Dĩ Quân có chút vui mừng hỏi.

"Quân Dĩ Nguy." Quân Dĩ Nguy liếc mắt nhìn Tạ Dĩ Quân một cái, trước đó không có nhìn đứa nhóc này, lúc này mới chú ý đến, đẹp trai trắng trẻo, bất quá lại không giống mình và Tạ Đạo Vi.

"Ta biết, ngươi có tên gọi khác là Quân Dĩ Nguy." Xác định người trước mắt thực đúng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với mình, Tạ Dĩ Quân càng thêm vui vẻ.

Quân Dĩ Nguy đối với đệ đệ tự nhiên thân thuộc này cũng không có cảm giác gì quá lớn, cho nên cũng không muốn quan tâm đến, chỉ lo ăn thịt của mình.

"Tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta một phần đùi gà sao? Đã rất lâu rồi ta không có ăn cái gì." Tạ Dĩ Quân nuốt nước miếng một chút, chủ động xin Quân Dĩ Nguy, bởi vì nó thực sự quá đói bụng.

Quân Dĩ Nguy lại liếc mắt nhìn Tạ Dĩ Quân một cái, đùi gà chỉ có hai cái, mình ăn còn không đủ, vì sao phải cấp cho đệ đệ đâu ra này, bất quá xem nó là con nít, có thể cho ăn một chút thịt, vì thế Quân Dĩ Nguy xé một phần thịt dưới ức gà mà mình không thích nhất đưa cho Tạ Dĩ Quân.

Tạ Dĩ Quân thấy Quân Dĩ Nguy không đưa đùi gà mình mê nhất cho mình, có chút mất mát, nhưng có so với không còn tốt hơn, cho nên nó lập tức liền nhận lấy. Cũng không biết là vì nhiều ngày không có ăn cơm, hay là do Quân Dĩ Nguy nướng thịt ăn quá ngon mà Tạ Dĩ Quân cảm thấy đây là thịt gà ngon nhất mà nó từng được ăn. Ăn ngấu nghiên, không đến vài cái đã ăn xong thịt gà trong tay rồi.

"Tỷ tỷ, có thể cho ta một ít nữa không?" Tạ Dĩ Quân đưa mắt trông mong nhìn Quân Dĩ Nguy hỏi, hắn còn chưa có ăn no.

Quân Dĩ Nguy không tình nguyện bẻ đầu gà và cổ gà đưa cho Tạ Dĩ Quân, sau khi đưa xong, liền nhanh chóng gặm hết phần thịt gà trong tay mình, sợ Tạ Dĩ Quân lại xin nữa.

"Tỷ tỷ, là ngươi đánh bại lão thái bà lợi hại kia sao?" Ăn gà xong, Quân Dĩ Nguy không có việc gì làm nằm trên giường lớn, Tạ Dĩ Quân nằm trên giường nhỏ gần đó, tò mò hỏi.

Quân Dĩ Nguy không phản ứng hắn, chỉ cảm thấy tiểu quỷ này thật quá lảm nhảm, từ khi tỉnh lại luôn bắt đầu nói không ngừng, phiền chết người, nếu nó không phải là đệ đệ của Tạ Đạo Vi, nàng đã muốn đem tiểu quỷ này ném vào đầm lầy.

"Cha nói tỷ tỷ là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, vậy nhất định là tỷ tỷ cực kỳ lợi hại." Vẻ mặt Tạ Dĩ Quân ngưỡng mộ nhìn Quân Dĩ Nguy nói.

Quân Dĩ Nguy tiếp tục nhắm mắt, không quan tâm đến Tạ Dĩ Quân, thầm nghĩ nếu tiểu quỷ này lại nói nhiều nữa, nàng sẽ điểm á nguyệt của nó.

"Cha nói, tỷ tỷ không thích ở Bắc Nguy, bảo ta sau này lớn lên phải chăm chỉ học võ, thì có thể thay tỷ tỷ ở lại Bắc Nguy, tỷ tỷ có thể về Nam Triệu. Kỳ thật ta cũng không muốn đi Bắc Nguy, nhưng cha nói ta phải đi, còn nói ta là nam nhi, Bắc Nguy là nơi nam nhi phải đi....." Tạ Dĩ Quân tiếp tục nói.

Sau khi mất trí nhớ, đối với chuyện đi hay ở Bắc Nguy, Quân Dĩ Nguy cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nghe ý tứ của Tạ Dĩ Quân, Mạc Nhàn không muốn ở Bắc Nguy, sỡ dĩ Mạc Nhàn không muốn ở Bắc Nguy đại khái chắc có quan hệ với Tạ Đạo Vi đi. Quân Dĩ Nguy nghĩ nghĩ cũng hiểu rõ, Tạ Đạo Vi không có khả năng rời Nam Triệu, Mạc Nhàn chắc chắn không muốn rời xa Tạ Đạo Vi. Đối với chức vị gia chủ Bắc Nguy bản thân nàng xác thật cũng không thèm để ý, cho nên Bắc Nguy có mình hay không cũng không quan trọng, nếu có thể thay Tạ Dĩ Quân thì thay đi, chỉ cần võ công Tạ Dĩ Quân không tồi, có đủ tư cách thay mình là được rồi.

"Ngươi phải học võ chỗ ta?" Quân Dĩ Nguy nhướng mày hỏi Tạ Dĩ Quân.

"Vâng." Tạ Dĩ Quân gật đầu, trước kia đối với võ học nó cũng không để ý đến, nhưng lần này bị lão thái bà đáng sợ bắt đi, nó rất sợ hãi, hy vọng mình cũng có thể lợi hại giống như Quân Dĩ Nguy.

"Được rồi, ta sẽ dạy ngươi tập võ." Quân Dĩ Nguy thầm nghĩ, vừa lúc mình nhàm chán, sẽ dạy tiểu tử này Quân Tử Kiếm, chỉ hy vọng tiểu tử này không nên quá ngu ngốc.

Một canh giờ sau,

"Sao ngươi lại ngu ngốc như heo vậy, chiêu thức đơn giản như vậy, dạy bao nhiêu lần, ngươi còn không biết, không, heo còn thông minh hơn ngươi....." Quân Dĩ Nguy bị Tạ Dĩ Quân chọc đến tức điên rồi, quả thật hận không thể đem đứa ngốc này bóp chết cho xong.

Tạ Dĩ Quân hối hận đến ruột cũng xanh lại luôn, trên người bị Quân Dĩ Nguy dùng cành cây quật đến bầm tím, đau lại không dám khóc, còn bị mắng xối xả. Rõ ràng cha nói tuy rằng mình tập võ không thể so với Quân Dĩ Nguy, nhưng tư chất tổng thể vẫn là không tồi mà. Nhưng dưới việc Quân Dĩ Nguy liên tục đả kích, Tạ Dĩ Quân cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, mình thực sự có đúng là ngu xuẩn hay không.

Tạ Đạo Vi ra ngoài hái thuốc hơn hai canh giờ mới về, thấy Quân Dĩ Nguy đang dạy Tạ Dĩ Quân tập võ, chẳng những cực kỳ nghiêm khắc, còn tức giận đến đỏ mặt, dùng ngôn ngữ ác độc công kích tâm lý yếu ớt của Tạ Dĩ Quân. Thấy một màn như vậy, Tạ Đạo Vi cảm thấy rất quen thuộc, bất quá nàng công kích Mạc Nhàn chủ yếu ở chuyện vẻ ngoài và tham ăn của Mạc Nhàn, còn chuyện thiên phú tập võ, Mạc Nhàn xác thật không có chỗ nào để bắt bẻ.

Tạ Đạo Vi có chút thương hại Tạ Dĩ Quân, trừ phi có một Mạc Nhàn lúc nhỏ trước mặt Quân Dĩ Nguy, bằng không ai cũng đều sẽ bị Quân Dĩ Nguy ghét bỏ chết đi.

Lúc này Tạ Dĩ Quân nhìn thấy một tỷ tỷ khác của mình, giống như gặp được cứu tinh, quả thực là vui mừng mà muốn khóc, tuy rằng tỷ tỷ gia chủ này thường ngày cũng tương đối lạnh nhạt, nhưng ít nhất là sẽ không ngược đãi mình, cho nên giờ phút này Tạ Dĩ Quân nhìn thấy Tạ Đạo Vi lại thấy cảm giác thân thiết chưa từng có.

"Tỷ tỷ....." Tạ Dĩ Quân khóc lóc hô to, chạy về phía Tạ Đạo Vi, thầm nghĩ mình không bao giờ lại tập võ chỗ Quân Dĩ Nguy nữa, thật là đáng sợ.

Quân Dĩ Nguy vừa thấy Tạ Đạo Vi cõng giỏ tre nhở trở về, trong mắt cũng chỉ có Tạ Đạo Vi, vừa rồi tức giận vì dạy Tạ Dĩ Quân không được lập tức bị nàng bỏ qua sau lưng.

"Sao trễ như vậy mới trở về?" Quân Dĩ Nguy nhìn thời gian, thì ra đã trưa rồi.

"Dược liệu cũng không ở gần nhau, tất nhiên phải tốn chút công sức." Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, cũng đem giỏ tre trên lưng thả xuống, lấy ra mấy quả dại thuận tai bẻ lúc hái thuốc, cho Tạ Dĩ Quân mấy trái, dư lại mấy trái cho Quân Dĩ Nguy.

Quân Dĩ Nguy tiếp nhận quả dại Tạ Đạo Vi đưa, rõ ràng chỉ là mấy quả dại nhỏ xíu, nhưng trong lòng nàng rất vui vẻ, nàng cắn một cái, mười phần mọng nước, lại còn cực kỳ ngọt, so với quả dại mình bẻ hôm qua thực sự là hoàn toàn đối lập.

"Hôm qua trời quá tối, nếu không ta cũng sẽ bẻ được trái ngọt." Quân Dĩ Nguy nói với Tạ Đạo Vi.

Tạ Đạo Vi không quan tâm nàng, trực tiếp đi vào nhà bắt đầu làm thuốc, Quân Dĩ Nguy rất tự nhiên đi theo phía sau Tạ Đạo Vi. Tạ Dĩ Quân cũng chuẩn bị vào nhà, lại bị Quân Dĩ Nguy ngăn ở ngoài cửa.

"Ngươi tiếp tục luyện tập kiếm pháp ta dạy ngươi vừa rồi, nếu không học được không được đi vào, nếu không ta quất chết ngươi!" Quân Dĩ Nguy đe dọa Tạ Dĩ Quân nói.

Tạ Dĩ Quân mếu máo, không tình nguyện trở lại nơi lúc nãy luyện kiếm, cũng may Quân Dĩ Nguy ở trong nhà, có thể nhẹ nhàng một chút rồi. Bất quá một khắc sau, Tạ Dĩ Quân liền phát hiện mình đã sai mười phần.

"Lực không đúng, luyện lại!" Thanh âm Quân Dĩ Nguy truyền đến cùng viên đá nhỏ, đánh trúng đùi Tạ Dĩ Quân.

Tạ Dĩ Quân vuốt vuốt đùi bị đánh đau, yên lặng rơi lệ, biết thế, nó đã không đòi học võ rồi.

.......//.....

Mạc Nhàn: Mình cũng biến thành sư phụ nghiêm khắc như tỷ tỷ rồi.

Đệ đệ: Các ngươi là tình thú, có thể buông tha ta hay không?