Tình Cạn Người Không Biết

Chương 51:




"Mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào thì tùy, bạn chỉ cần biết mình đang làm gì là tốt rồi. Cuộc sống chính là như vậy, nhờ những chuyện đau lòng đó mà khiến cho chúng ta trưởng thành hơn. Sẽ có một ngày, bạn sẽ biết ơn những bài học đó khiến cho bản thân mình càng hoàn thiện. . . . . .Này, bạn nói cái gì đi chứ?" Tiêu Quỳnh xem mấy bài "cách chữa khỏi thất tình". Đọc nhiều quá đến mức mắt hoa cả lên, chán nản bỏ điện thoại sang một bên, nhìn Trịnh Đinh Đinh không nói một lời, dửng dưng nói: "Thật ra thì thất tình cũng rất bình thường thôi, sẽ không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới. Nhẹ thì hai ba ngày nặng thì hai ba tháng sẽ khỏi thôi. Làm gì có chuyện chia tay sẽ không sống nổi chứ?"
Trịnh Đinh Đinh lẳng lặng nhìn ly nước bị cô hút đang gần cạn chỉ còn lát chanh.
"Bạn yêu, bạn mới kết giao với giáo sư Ninh kia mới không bao lâu mà! Không đến nỗi chia tay với anh ta mà không muốn sống nữa đấy chứ? Hơn nữa, hắn ta có gì hay ho chứ? Không phải lớn lên đẹp trai một chút, vóc người tốt một chút, ngoài mang tước hiệu giáo sư ra còn có gì nữa đây? Mình không tin cậu không thể không có hắn ta được!"
Trịnh Đinh Đinh vẫn không nói gì.
"Bạn nghĩ đến những khuyết điểm của hắn ta mà xem. Kiêu ngạo, lạnh lùng, tự ái quá cao. Nếu không vừa ý thì lập tức trở mặt. Thích tình yêu trong sáng, còn không thích ăn thịt heo. . . . . Cứ cho là bạn và hắn ta có thể ở bên cạnh nhau nhưng bạn chịu được sao?" Tiêu Quỳnh than thở, "Mình nói với bạn rồi, nam nữ sống chung với nhau không đơn giản như vậy đâu. Khi sức hấp dẫn của hai bên từ từ giảm đi mà vẫn phải đối mặt với nhau là việc khó nhất. Bây giờ đã không chịu được, bạn thật sự chắc chắn nếu như giáo sư Ninh đi Mỹ về và hai người kết hôn sẽ không gặp vấn đề gì? Không nhất định nha!"
Trịnh Đinh Đinh bưng cốc nước uống một ngụm, từ từ nuốt xuống tiếp tục nhìn cốc nước.
Tiêu Quỳnh vội vã vẫy tay trước mặt cô: "Này, bạn nói câu gì đi chứ, đừng có trưng bộ dạng sắp chết đến nơi như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh ngước mắt nhìn bạn, "Mình không có gì để nói. Là bạn cưỡng ép mình ra đây để nghe bạn giảng đạo đó chứ!"
"Không phải mình sợ bạn ở nhà mãi sẽ bị bệnh sao? Tự bản thân bạn xem một chút đi. Giáo sư Ninh đã đi Mỹ hai tháng rồi. Hai tháng nay bạn đã thành dạng gì rồi hả? Dùng hình ảnh xác không hồn cũng không quá đáng. Người chị em tốt như mình đây sao có thể trơ mắt nhìn bạn ngày càng tiều tụy, khô héo đi thế được?"
"Làm gì khoa trương như vậy chứ?" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Mình chỉ không có hứng thú ra ngoài thôi!"
"Vậy thì bạn cũng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt chứ! Bạn xem trong hai tháng ngắn ngủi đã gầy mất 6 cân, đây là điều bình thường sao?"
"Chỉ là gần đây mình ăn ít thôi!"
"Quầng thâm dưới mà là làm sao hả?"
"Buổi tối ngủ hơi muộn một chút. Sáng lại dậy sớm, sau đó cũng không ngủ thêm được!"
". . . . . " Tiêu Quỳnh trợn mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh một cái, "Cho dù bạn nói thế nào đi nữa ai cũng nhìn ra bạn đang nhớ tới người ta, mãi không tìm được lối thoát!"
Trịnh Đinh Đinh tiếp tục lấy ống hút chọc chọc lát chanh.
"Bạn thử nghĩ xem sau này phải làm sao bây giờ? Trước một Trần Tuần khiến bạn mất N năm mới thoát khỏi bóng tối. Hiện tại, giáo sư Ninh này, phải mất bao lâu bạn mới quên được anh ta đây?"
"Cứ thuận theo tự nhiên đi, cứ cố gắng quên đi lại càng nhớ nhiều hơn!" Trịnh Đinh Đinh vừa nói, vừa nhìn sang Tiêu Quỳnh, "Đây không phải là điều thứ ba trong cách chữa bệnh thất tình của Vương Sùng Sùng sao?"
"A, vậy sao? Vừa rồi mình đã đọc cho bạn rồi à, Tại sao mình lại quên mất nhỉ?" Tiêu Quỳnh vội vàng cầm điện thoại di động, xem lại lịch sử.
Trịnh Đinh Đinh có một phút yên ắng.
Kể từ khi chia tay với Ninh Vi Cẩn, cuộc sống của Trịnh Đinh Đinh không còn yên bình nữa. Túc Minh Quyên thường gọi điện tới, giọng điệu sợ cô làm điều gì điên rồ. Trong công ty, Từ Vận và chị Trương cả ngày nói bóng nói gió hỏi cô dạo gần đây tại sao không thấy xe của bác sĩ Ninh đâu nữa? Tiêu Quỳnh thì cứ một tuần sẽ tới tìm cách chữa khỏi bệnh thất tình cho cô. Ngay cả Ninh Vi Tuyền lúc online cũng gửi cho cô những hình ảnh đầy ý nghĩa "Trời cao biển rộng", "Buông tay là giải thoát". . . . .
Tại sao tất cả mọi người đều nhìn ra được cô đang đau khổ? Rõ ràng cô không trưng bộ mặt bi ai, thống khổ. Về điểm này, Trịnh Đinh Đinh nghi ngờ không biết như thế nào.
Tiêu Quỳnh và Trịnh Đinh Đinh rời khỏi quán cà phê. Trịnh Đinh Đinh cứng rắn yêu cầu muốn ở một mình, Tiêu Quỳnh cứ bám đuôi cô một đoạn, cho đến khi cô than thở: "Không cần đi với mình nữa. Mình đã lớn như thế này rồi sao bị lạc được nữa chứ? Mình chỉ muốn an tĩnh đi dạo một lát, bạn cứ về trước đi." Nghe Trịnh Đinh Đinh nói vậy, Tiêu Quỳnh mới yên lặng đi về.
Trịnh Đinh Đinh đi dạo thật lâu, cho đến khi ánh chiều tà le lói, cô mới chuyển hướng đi đến trung tâm thương mai thành phố. Khi đi qua màn hình LED, ánh sáng phản chiếu trên mặt cô, cô dừng bước. Trong não bộ hiện lên buổi tối nào đó, cô và Ninh Vi Cẩn đi ngang qua đây. Ở trước mặt mọi người, bọn họ ôm hôn, còn có hai nữ sinh đứng phía sau chụp ảnh họ.
Lúc ấy, Ninh Vi Cẩn nói một câu, "Tôi không thể chấp nhận em do dự giữa anh và người đàn ông khác!"
. . . . .
Trịnh Đinh Đinh ngồi xuống một chiếc ghế đá, yên lặng nhìn màn hình trước mắt. Ngồi tĩnh tâm, cô nghiêm túc nghĩ đến một chuyện: Rốt cuộc, cô cần bao lâu mới có thể quên Ninh Vi Cẩn đây?
Có chút khác biệt khi quên Trần Tuần. Lần này, là cô cố tình muốn quên Ninh Vi Cẩn. Bởi vì, nếu không quên anh, trong lòng cô rất khó chịu.
Rõ ràng chưa quen biết Ninh Vi Cẩn được bao lâu vậy, rõ ràng chỉ có thể chấp nhận thỏa hiệp kết thúc đoạn quan hệ ngắn ngủi này, rõ ràng. . . . . mọi việc xảy ra khác xa với dự tính của cô.
Căn bản cô không có cách nào quên được. Chỉ cần nghĩ đến ba chữ Ninh Vi Cẩn, nó giống như càng lúc càng khắc sâu vào tâm trí cô.
Mới đầu, sẽ nghĩ rằng hai người họ không thích hợp. Anh kiêu ngạo, lạnh lùng, lòng tự ái rất cao. Chỉ một câu không hợp ý đã tỏa ra khí lạnh, muốn tình yêu thuần khiết. . . . . Giờ phút này cô lại cảm thấy rất ấm áp. Điều quan trọng là cô dự cảm tương lai cô sẽ không gặp lại một người đàn ông nào giống như Ninh Vi Cẩn nữa. Cho dù có hợp với cô, hiểu cô, bao dung cô đi chăng nữa vẫn không phải Ninh Vi Cẩn.
Vừa nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy không hạnh phúc rồi.
Khi bạn cảm thấy người đó không có chút nào phù hợp với bạn. Từ đầu đến cuối vẫn không tìm được điểm chung nào, nhưng bạn vẫn muốn ở bên cạnh người đó, cảm thấy khuyết điểm của anh thật đáng yêu. Thậm chí, bạn muốn cùng già đi với người đó. Như vậy, tình cảm của bạn với người đàn ông này không cần phải nói cũng biết, là không có người nào có thể thay thế được!
Người khác không biết rằng Ninh Vi Cẩn sẽ có nguyên tắc trong tình yêu của anh. Lúc nào nên làm gì, lúc nào thì không nên làm cái gì. Tất cả đã thành quy củ, anh thực hiện một cách nghiêm túc.
Người khác sẽ không biết lúc cô ăn cơm, uống nước, hay làm bất cứ việc gì thì Ninh Vi Cẩn vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cô khiến cô không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Người khác không biết Ninh Vi Cẩn sẽ lái xe đến công ty đón cô. Thỉnh thoảng nói vài câu sến một chút, giúp cô lấy chút thể diện trước mặt đồng nghiệp.
Người khác không biết, sáng sớm Ninh Vi Cẩn sẽ có mặt ở nhà trọ cô mang theo một phần điểm tâm nóng hổi. Hay lúc cô tan làm, chưa kịp than đói đã đưa một túi bánh hạt dẻ nóng hổi.
Người khác cũng không biết rằng lúc cô ngủ, Ninh Vi Cẩn sẽ tăng nhiệt độ trong xe, mở những bản nhạc nhẹ nhàng giúp cô ngủ ngon, đợi cô tự tỉnh dậy.
Người khác càng không biết rằng, lúc cô bị bệnh Ninh Vi Cẩn chạy tới nhà cô, giúp cô nấu cháo, dỗ cô ngủ.
Người khác cũng không biết Ninh Vi Cẩn ở trước mặt tình địch trực tiếp nói cho người ta, "Anh không có tự cách trở thành tình địch của tôi. Về sau đừng quấy rầy người phụ nữ của tôi nữa!"
Người khác không biết Ninh Vi Cẩn nói với cô: "Anh không đáng để em tin tưởng thể sao?"
Ai còn có thể đơn giản, thuần túy, thẳng thắn, có nguyên tắc hơn Ninh Vi Cẩn nữa đây?
Không có. . . . .
. . . . .
Mưa rơi từng giọt tí tách, Trịnh Đinh Đinh lấy ô từ trong túi xách, che lên đầu, tiếp tục ngồi lặng suy tư.
Có lúc, muốn quên đi lại cứ nhớ mãi không thôi. . . . .
Tình yêu và nỗi nhớ không phải như ung thư vú, chỉ cần lấy dao là có thể cắt bỏ sạch sẻ. Nó cần bao lâu mới có thể hết đây?
Lần này, Trịnh Đinh Đinh không có chút lòng tin nào.
Tiếng mưa che giấu mọi âm thanh bên ngoài, đáy lòng Trịnh Đinh Đinh cảm thấy trống trải và cô đơn không cùng. Một lúc sau, cô mới chậm rãi đứng dậy, che ô đi đến trạm xe bus.
*
"Đinh Đinh, cuối tuần này giáo sư Ninh về rồi. Chị là người đầu tiên em thông báo đó!"
8h42’ thứ sáu, góc phải màn hình biểu tưởng QQ nháy sáng. Trịnh Đinh Đinh bỏ dở công việc, vừa mở ra nhìn là tin tức của Ninh Vi Tuyền.
Trịnh Đinh Đinh im lặng thật lâu, ước chừng ba phút sau mới trả lời "A"
Ninh Vi Tuyền cũng không nói gì. Chỉ gửi lại cô một biểu tượng. :)
Không cần nói gì cả.
Gần một năm nay, thỉnh thoảng Ninh Vi Tuyền sẽ nói cho Trịnh Đinh Đinh biết chút chuyện của Ninh Vi Cẩn. Trịnh Đinh Đinh biết trong lúc học ở Newyork, dường như 24 tiếng hàng ngày anh dành cho công việc và học tập. Ngay cả thời gian cá nhân cũng không có.
Trịnh Đinh Đinh chỉ hỏi qua Ninh Vi Tuyền một lần: "Anh ấy có ăn quen đồ ăn ở đó không?"
Ninh Vi Tuyền trả lời lại: "Ở gần chỗ anh hai có một siêu thị lớn. Trong đó có bán gạo, mì, rau dưa, thịt cá. Anh ấy mua về rồi tự nấu!"
Trừ lần đó, Trịnh Đinh Đinh cũng không hỏi nhiều. Bởi vì cô đã biết được một tin từ Ninh Vi Tuyền là Thư Di Nhiên cũng cố gặng chạy xuất đi học chuyên tu, cùng Ninh Vi Cẩn sang học chuyên tu ở ngoại khoa. Thậm chí, còn ở cùng một ký túc xa, tầng trên tầng dưới đi lại rất gần. Trong tiềm thức cô không muốn đối mặt với kết quả có thể xảy ra này.
Giống như Tiêu Quỳnh nói: "Bọn họ cô nam quả nữ ở nơi đất khách quê người rất dễ phóng ra tia lửa, sinh ra tình cảm không nên có. Bạn yêu, mình khuyên bạn nên chuẩn bị tâm lý đi. Có lẽ đến một lúc nào đó, bạn sẽ nghe được tin bọn họ cưới nhau thậm chí là nữ bác sĩ kia mang thai. Thật đó, mình không dọa bạn đâu, chuyện như vậy nhiều không đếm xuể!"
. . . . . .
Ngay cả Ninh Vi Cẩn trở về cũng không liên quan đến cô nữa. Trịnh Đinh Đinh như nhận ra điều gì, tiếp tục khâu nốt mắt cho con búp bê trong tay. Cuối cùng dùng bút huỳnh quang thoa má hồng. Một con búp bê đáng yêu đã thành hình. Cô chụp ảnh, post lên trang web.
Làm xong tất cả, Trịnh Đinh Đinh lên giường ngủ, nhưng cả đêm không thể chợp mắt.
Hôm sau là chủ nhật, Trịnh Đinh Đinh rời giường từ rất sớm, thay quần áo thể thao, ngồi xe bus đi leo núi.
Năm ngoái, vì có khoảng thời gian cô sụt cân nghiêm trọng, bị Túc Minh Quyên cứng rắt yêu cầu, Trịnh Đinh Đinh bắt đầu ăn uống và tập thể dục. Ngoài việc hàng ngày uống canh do Túc Minh Quyên nấu, mỗi tuần cô đều tham gia hoạt động gì đó. Ví dụ như leo núi, chạy bộ, đạp xe cũng dần xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Trà Sơn là ngọn núi quanh co những vài cây số, núi non hiểm trở, không khí trong xanh, rất thích hợp cho việc dã ngoại.
Bình thường, Trịnh Đinh Đinh chỉ mang một ba lô nhỏ, một bình nước, quần áo thoải mái mà đến. Đi từ bậc đá đầu tiền, chậm rãi leo lên. Lên đến đỉnh là hơn ba tiếng.
Hai bên đường đều là cây trà, che khuất cả bầu trời, không khí nhẹ nhàng, khoan khoái mà mát lạnh còn mang theo chút hương thơm của quả dại khiến cho tâm tình người ta được buông lỏng. Vô thức, Trịnh Đinh Đinh đã đi được hơn hai tiếng, ngoài trừ khát nước cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cô dừng bước, mở nắp bình uống nước, thuận tiên lấy giấy ướt lau mặt.
Xung quanh văng vẳng tiếng ve kêu, chim hót.
Trịnh Đinh Đinh chậm rãi nhắm mắt lại, lắng tai nghe tiếng lá rơi, tiếng chim hót bên tai, khiến cả trái tim an tĩnh lại. Mở mắt ra lần nữa, trên gương mặt cực kỳ thoải mái, tràn trề sức lực thấm vào ruột gan.
Cô đứng tại chỗ làm mấy động tác vận động. Sau đó chuẩn bị tiếp tục leo lên. Tròng mắt lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Khi đối phương chậm rãi đến gần, cô đã nhìn rõ mặt người đó, chậm rãi gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Sau khi phẫu thuật, Trần Tuần nằm trên giường tròn nửa năm. Sau đó, bắt đầu vào quá trình trị liệu. Anh ta bỏ mặc công việc, dường như cũng kết thúc tất cả các quan hệ xã giao. Nhiệm vụ mỗi ngày chính là điều dưỡng cơ thể, đọc sách, nghe nhạc, còn cả luyện thư pháp.
Chỗ ở của anh ta bây giờ rất gần Trà Sơn. Thỉnh thoảng, lúc thời tiết tốt một chút sẽ một mình đến đây dạo, chỉ là tốc độ cực kỳ chậm.
Không ngở, ở chỗ này có thể gặp Trịnh Đinh Đinh.
Kể tử chia tay ở thành phố Y, anh ta cũng không gặp lại Trịnh Đinh Đinh.
"Đinh Đinh!". Trần Tuần dùng tốc độ chậm rãi đi tới trước mặt cô, chủ động mở miệng, giống như đang nói chuyện nhà, "Em thường tới đây sao?"
"Ừ, không khí ở đây không tệ, không khí trong lành, thích hợp cho việc tản bộ!"
Trần Tuần mỉm cười, "Anh cũng cảm thấy chỗ này rất tốt!"
"Sức khỏe anh hồi phục sao rồi?"
"Vẫn thế, không tốt cũng không xấu. Chỉ còn cách phải chậm rãi đi thôi, không thể vội được. Dù sao gấp gáp cũng không giải quyết được gì." Ý cười của Trần Tuần không giảm, "Bây giờ anh cũng quen với cuộc sống chậm như hiện tại rồi!"
"Thỉnh thoảng sống chậm lại cũng tốt, ít nhất có thể dừng bước ngắm nhìn phong cảnh xung quanh!"
"Em nói đúng!" Trần Tuần dừng lại một chút, thử dò xét, "Em và bác sĩ Ninh kia có còn liên lạc không?"
Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, giọng nói không nghe được là vui hay buồn: "Không có!"
Trong mắt Trần Tuần có cảm xúc rất phức tạp, bởi vì chơi với Tiêu Quỳnh nên Đại Miêu biết được nguyên nhân mà Trịnh Đinh Đinh và Ninh Vi Cẩn chia tay. Sau khi Đại Miêu nói cho anh ta biết, anh ta không có chút cảm thấy vui sướng hay may mắn nào mà chỉ cảm thấy áy nay. Vốn dĩ, anh ta định gọi điện cho Trịnh Đinh Đinh biểu đạt sự áy náy nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không gọi.
Nếu không phải ban đầu anh ta cố chấp muốn dùng cách này để tạm biệt tình yêu với Trịnh Đinh Đinh, anh ta sẽ không đến thành phố Y. Như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy thì Trịnh Đinh Đinh cũng không bởi vì anh ta mà làm chậm trễ hạnh phúc cả đời cô.
Đây không phải ý muốn của anh, nhưng lại không thoát khỏi liên quan đến anh.
Như vậy, anh ta chỉ có thể dùng cách thức "Không quấy rầy" với Trịnh Đinh Đinh coi như bù đắp cho cô.
Cuộc gặp gỡ vô tình hôm này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, lúc này nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh, Trần Tuần vẫn cảm thấy tim đập thình thịch nhưng phải cố gắng áp chế cảm xúc chân thật của mình xuống, nói: "Xin lỗi em! Bởi vì anh mà khiến em và bác sĩ Ninh hiểu lầm nhau!"
"Cũng không hẳn vậy! Nói cho cùng, chuyện chia tay là vấn đề giữa em và anh ấy!"
Trần Tuần như có điều suy nghĩ, khẽ thở dài: "Đinh Đinh, lúc trước là anh thật lòng nói lời chúc phúc với em. Anh hi vọng em được hạnh phúc. Nhưng không ngờ, anh vẫn ích kỉ phá hư hạnh phúc của em. Đối với chuyện lần này, anh không biết bù đắp như thế nào cả. Có lẽ, làm nhiều sẽ dễ làm sai cho nên anh chỉ còn cách giữ im lặng, không quấy rầy cuộc sống của em nữa. Chắc đây là cách tốt nhất!"
Trịnh Đinh Đinh không lắc cũng chẳng gật đầu, im lặng nhìn anh ta. Một lát sau, nói đơn giản: "Hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại!"
Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng bước qua Trần Tuần.
Trần Tuần nhìn bóng lưng cô, ánh mắt dần đần tốt lại. Khi anh ta bước vào giai đoạn làm vật lý trí liệu được mấy ngày thì anh ta biết được một sự thật từ miệng Tiêu Quỳnh. Thì ra, từ năm lớp mười, Trịnh Đinh Đinh đã có tình cảm với anh. Tình cảm đơn phương sâu đậm này kéo dài gần mười năm.
Rốt cuộc anh vẫn không nhận ra tạo nên kết cục bây giờ phải tiếc nuối không nguôi.
Anh ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì để vãn hồi chuyện này nữa. Anh chỉ nhớ Trịnh Đinh Đinh đã kéo anh từ Quỷ môn quan về mà thôi. Anh sẽ vinh vĩnh viễn cảm ơn cô, ghi nhớ cô, giữ mãi tình cảm đặc biết trong lòng với cô. Nhưng quan trọng hơn hết là anh không cho phép mình lại tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của cô nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta đã sớm không còn tư cách đso rồi. Mà trong lòng cô cũng không còn chỗ cho anh nữa.
Anh ta thở dài một cái, quay lưng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.