Bên tai Ninh Vi Cẩn vang lên tiếng ồn, ánh mắt rời khỏi trang sách, nhìn sang Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh đi đến chỗ ngồi của Ninh Vi Cẩn, dừng bước nhìn anh.
Bốn mắt giao nhau, tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn không chút gợn sóng còn mắt Trịnh Đinh Đinh trong veo.
Không để Ninh Vi Cẩn mở miệng. "Có chuyện gì?" Trịnh Đinh Đinh đã nói trước,
từng chữ rõ ràng, mang theo cảm xúc từ tận đáy lòng: "Ninh Vi Cẩn, tạm
biệt!"
Cô nói xong cũng không dừng lại dù chỉ một giây, quay đầu bước đi.
Ninh Vi Cẩn trầm tư một lát, để sách lên bàn. Bước nhanh tới góc phòng, khom lưng nhặt miếng sandwich vừa vứt lên. Xoay mặt sau lại, nhìn thấy một
tờ giấy gắn trên màng nilon. Trên đó viết, "Gửi Ninh Vi Cẩn!". Chữ viết
mảnh khảnh, tinh tế, đúng là của Trịnh Đinh Đinh.
Anh
nhanh chong mở màng nilon, nhìn thấy miếng sandwich kẹp rau xà lách, dưa chuột, cà chua, cùng một chút pho mát. Hoàn toàn không có thịt nào. Rất hợp khẩu vị anh. Anh trừng mắt nhìn một hồi. Sau đó, thản nhiên cắn một miếng, rất mới lạ, mùi vị khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Đây là do Trịnh Đinh Đinh làm. Đã bao lâu rồi anh chưa được ăn món cô làm
rồi? Trong ấn tượng của anh, lần đó là lần anh đến nhà cô sửa bóng đèn.
Cô nấu cho anh một bát mì. Bát mì đó có hương vị gia đình, không khác gì bát mì mẹ Ân Nghi nấu cho anh!
Trịnh Đinh Đinh. Nhắc đến cái tên này khiến Ninh Vi Cẩn không khỏi cau mày. Nếu cô đã có người
yêu, anh cũng để cô tự do rồi. Cô còn bám đuôi anh làm gì nữa?
Nghĩ đến đây, Ninh Vi Cẩn rất muốn vứt miếng sandwich trong tay vào thùng
rác. Nhưng liếc mắt thấy trong đó đầy giấy lộn, vỏ hộp sữa. lon coca,
kẹo cao su, tàn thuốc lá. . . . . Nhìn lại miếng bánh sạch sẽ trong tay, đồ ăn rất hợp khẩu vị ăn. Anh bỏ luôn ý định này.
Mang
theo miếng bánh sandwich trở lại chỗ ngồi. Ninh Vi Cẩn không còn nhớ nội dung của quyển sách đang đọc. Hơi chống tay lên, ánh mắt tập trung nhìn mạng nhện trên vách tường, thần trí tỉnh táo, để mặc hình ảnh Trịnh
Đinh Đinh ngập tràn trong đầu.
*
Trịnh Đinh Đinh quyết định buông tay.
Trải qua thất bại trong mấy ngày nay, cô ý thức được một việc: Ninh Vi Cẩn
sẽ không cho cô cơ hội nữa. Muốn anh trở lại như xưa thì đúng là cô nằm
mơ rồi.
Anh dùng hành động thực tế thể hiện rõ ràng hai
chữ "Chia tay" kia. Anh không để ý đến sự tồn tại của cô, coi cô như
người xa lạ. Thậm chí đồ ăn cô làm cho anh, anh cũng coi như đồ bỏ đi.
Đã đến nước này, Trịnh Đinh Đinh cũng không thể tiếp tục, một là vấn đề về tự ái, hai là cô không cần thiết làm việc vô dụng nữa.
Nếu người kia đã ghét cô đến gần, cô cũng cần gì mà bỏ đi tự trọng đến gần
cầu xin anh nhìn cô lâu thêm một chút, nghe cô nói thêm một câu nữa?
Vốn dĩ anh là một người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng. Ninh Vi Tuyền đã nói
với cô từ sớm, đối với một phụ nữ không có cảm giác, anh sẽ không chút
lưu luyến, cũng không mập mờ. Là cô tự mình đa tình, cho rằng sâu trong
nội tâm anh, cô có vị trí khác. Mà chuyện xảy ra ngày hôm nay đã cho cô
thấy, cô và những người phụ nữ khác không có gì khác nhau cả.
Trịnh Đinh Đinh thẫn thờ bật laptop, mở trang nhật ký cá nhân, chậm rãi viết:
"Mình không có lòng tin, cũng không muốn kiên trì nữa. Sự chán ghét của anh
ấy đã vượt quá sự tưởng tượng của mình rồi. Hiểu được điều này, mình cảm thấy mình nên buông tay thôi. Dù sao, trên thế giới này, không có
chuyện khi chia tay nhau mà không sống nổi cả. . . . . "
Ngón tay Trịnh Đinh Đinh hơi dừng lại, ngưng mắt nhìn đoạn nhật ký vừa viết. Bên ngực cảm thấy đau đau.
Cuộc sống sau này của cô sẽ không có Ninh Vi Cẩn, không có Ninh Vi Cẩn nữa,Ninh Vi Cẩn . . . . .
Cô có thể lừa được người khác chứ không lừa được bản thân. Lúc này đây cô
có bao nhiêu khó chịu thì chỉ bản thân cô hiểu rõ nhất.
Sau đó, Trịnh Đinh Đinh không tiếp tục theo đuổi Ninh Vi Cẩn nữa mà nộp hồ
sơ xin việc đi khắp nơi. Lúc rảnh thì cô gắng làm mấy đồ thủ công, rồi
chụp ảnh up lên "Manh Manh Đát!"
Không ngờ, túi móc khóa
hình trái tim của Trịnh Đinh Đinh bán không tệ. Cả Cả một tuần cô đều có đơn đặt hàng. Cô bận rộn giao hàng, rồi bận rộn làm đồ thủ công. Ngay
cả thời gian dành cho bản thân cũng bị rút ngắn lại. Chủ nhật, lúc bà
Túc Minh Quyên đến nhà trọ đưa đồ, cũng phải ngồi lại giúp cô thêu.
"Dạo gần đây cuộc sống của con như thế nào? Có quen bạn mới không?" Túc Minh Quyên thử dò xét.
Chuông cửa vang lên, Trịnh Đinh Đinh lập tức nhảy xuống ghế salon, đi mở cửa
cho nhân viên chuyển phát nhanh, ngay cả dẹp cũng không đi.
"Sao con không trả lời câu hỏi của mẹ chứ?" Túc Minh Quyên trợn to hai mắt.
"Không có ạ! Con không có thời gian!" Trịnh Đinh Đinh cúp điện thoại trước. Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đến.
Túc Minh Quyên thở dài, trong lòng bà hiểu rõ. Kể từ lúc chia tay giáo sư
Ninh kia, Trịnh Đinh Đinh không hề cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, lần này
tình cảm còn sâu nặng hơn cả Trần Tuần rất nhiều.
Lúc
nhân viên chuyển phát nhanh đi lên, dáng vẻ cũng không tồi. Túc Minh
Quyên cười nói với Trịnh Đinh Đinh: "Cậu bé này cũng rất đẹp trai nha,
nụ cười rất ngọt đó~!"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu qua loa.
"Con xem, chỉ cần con nguyện ý mở cửa, có rất nhiều đàn ông đẹp trai, tốt bụng. Không cần phải cố chấp như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh làm như không nghe ám hiệu trong lời Túc Minh Quyên, tiếp tục ngồi xuống máy tính, bận rộn làm việc.
Túc Minh Quyên thở dài.
Ở một nơi khác, một khoảng thời gian không bị Trịnh Đinh Đinh "Quấy rầy"
cuộc sống của Ninh Vi Cẩn vẫn theo nguyên tắc như vậy, nhưng lại cảm
giác có chút khác thường.
Lúc anh đến phòng gym, sẽ không vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh mặc một bộ thể thao bó sát màu hồng đào,
tết tóc đuôi ngựa đang chạy bộ nữa. Lúc anh rời khỏi bệnh viện, sẽ không vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh mặc quần áo thoải mái đứng ở trạm xe bus ăn kem nữa. Lúc anh đến "Không chỉ là hiệu sách" sẽ không vô tình gặp
Trịnh Đinh Đinh mang túi vải, tai đeo MP3. Lúc anh lái xe về chung cư
Thiên Thủy sẽ không vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh đang khom người buộc lại dây giày mà kì thực đang nhìn lén anh.
Theo thường lệ,
khi không có Trịnh Đinh Đinh, đáng lẽ Ninh Vi Cẩn lại có thể khôi phục
tâm trạng không màng thế sự mà chuyên tâm làm việc. Nhưng tận đáy lòng
lại có cảm giác bất thường, thậm chí còn có chút khó chịu.
Lúc đang họp mà anh mất hồn những hai lần, sau khi bị chủ nhiệm Vinh phê
bình đích danh, Ninh Vi Cẩn lấy bút viết lên sổ ba chữ Trịnh Đinh Đinh.
Lúc nghỉ trưa, Thư Di Nhiên đến khoa ngoại tìm Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn
đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân, cất phim chụp X quang vào trong túi hồ sơ trả lại cho họ. Người nhà bệnh nhân nói tiếng cảm ơn với anh, rồi rời khỏi phòng khám. Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ninh Vi
Cẩn.
"Học trưởng Ninh!" Thư Di Nhiên mỉm cười đi tới, "Em có chuyện muốn nói với anh!"
"Chuyện gì?"
"Ba mẹ em muốn mời anh đến nhà ăn một bữa cơm!"
Ninh Vi Cẩn ngước mắt, lạnh nhạt nhìn qua Thư Di Nhiên, sau đó thản nhiên từ chối: "Tôi không có thời gian!"
Thư Di Nhiên trầm mặc một lát, khóe môi lại nở nụ cười: "Anh vẫn có ngày
nghỉ mà! Tìm một ngày nào đó đến nhà em có được không? Ba mẹ em vẫn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn anh đã chăm sóc em lúc đi học chuyên tu!"
"Chăm sóc cô lúc đi học chuyên tu sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại, "Sao tôi lại không nhớ có chuyện này!"
Nụ cười Thư Di Nhiên trở nên lạnh cứng, hai tay để trong túi áo blouse
trắng khẽ siết thành nắm đấm, nhẹ nhàng nói: "Anh không cần suy nghĩ
nhiều như vậy! Chúng ta từ đồng học đến đồng nghiệp, rồi cả khoảng thời
gian đi học chuyên tu, dù chỉ là tình cảm đồng bào, em mời anh một bữa
cơm cũng rất bình thường. Anh không cần từ chối như vậy chứ?"
"Không cần thiết!" Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, vươn tay lấy một hồ sơ bệnh án đọc.
Thư Di Nhiên thấy anh không nhìn cô ta, đáy lòng như đưa đám. Cô ta miễn
cưỡng gật đầu một cái: "Vậy chuyện này nói sau! Luôn có cơ hội mà!"
Thư Di Nhiên nói xong rồi xoay người, muốn đi ra khỏi phòng làm việc, bên
tai lại truyền đến một âm thanh lạnh lùng: "Không có sau này!"
Bước chân cô ta hơi chậm lại.
Ninh Vi Cẩn cầm bút, sửa sang lại chút bệnh án, tròng mắt thản nhiên mà nói
tiếp: "Thư Di Nhiên, tôi không hề có chút hứng thú nào với cô. Trước
kia, hiện tại và sau này, tôi đều không thích cô. . . . . Nếu như cô
tiếp tục lãng phí thời gian trên người tôi, sẽ chỉ khiến tôi càng thấy
chán ghét mà thôi!"
Hốc mắt Thư Di Nhiên đỏ lên, bàn tay
siết chặt, móng cắm vào lòng bàn tay. Đau đớn này giống như lòng cô vậy. Xấu hổ, phẫn hận, không cam lòng, cũng không buông tay được. . . . .
Tất cả đều đau. . . . . Cô ta mãnh liệt hít mũi một cái, ngón tay xoa
xoa khóe mắt ướt, sống lưng thẳng tắp, bước nhanh ra khỏi cửa phòng khoa ngoại. Trở về phòng làm việc của mình, cô ta đi vào nhà vệ sinh, khóa
cửa, mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, sau đó khóc to thành tiếng.
Đi học chuyên tu với Ninh Vi Cẩn gần một năm, chuyện cô ta dự liệu không
hề xảy ra. Thậm chí ngay cả cơ hội tiếp cận anh cũng không có. Cho du
anh có mệt mỏi, cô đơn như thế nào, chỉ cần cô ta đến gần anh lại mang
vẻ phòng bị và lạnh lẽo, hoàn toàn không cho cô một chút khe hở nào.
Nhiều năm thầm mến anh như vậy đến tận bây giờ cũng không có kết quả. Cho dù
cô gái Trịnh Đinh Đinh kia có rời đi, Thư Di Nhiên cô ta cũng không có
cơ hội tiếp cận Ninh Vi Cẩn.
Điều bi ai nhất chính là,
cho dù cô biết rõ thái độ của Ninh Vi Cẩn, nhưng vẫn không kiềm chế được mà sùng bái, mê luyến anh. Thậm chí, bởi vì anh mà cũng không thèm để
những tên đàn ông khác vào mắt.
*
Mấy ngày liên tục đẩy nhanh tốc độ và giao hàng khiến Trịnh Đinh Đinh cảm thấy
mệt mỏi. Tối hôm đó, cô trằn trọc trở mình, thật vất vả mới ngủ được
nhưng lại cảm thấy đau mà tỉnh lại. Cô mở mắt, xoay người, nằm ngang
trên giường, đưa tay cẩn thận sờ ngực trái. Cảm giác đau căng trướng
khiến cô nhíu mày.
Bởi vì đã phẫu thuật, Trịnh Đinh Đinh đối với việc này cảnh giác rất cao, trong đầu hiện lên hai chữ "tái phát!"
Trịnh Đinh Đinh có chút kinh hãi, nghĩ thầm không biết tại sao cô lại xui xẻ
như vậy! Hơn một năm lại tái phát, tỷ lệ này đâu có cao chứ?
Cô cảm thấy có lẽ bản thân quá đa nghi rồi, chỉ hơi căng đau mà thôi.
Không có nghĩa gì cả, xoay người, tiếp tục nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nửa phút sau cô lại mở mắt ra, thở dài thườn thượt một hơi. Quyết định sẽ đi kiểm tra lại một lần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Đinh Đinh chạy tới bệnh viện nhân dân số I, đến phòng khám khoa vú.
Bởi vì biết thứ ba không phải là ngày Ninh Vi Cẩn khám bệnh nên Trịnh Đinh Đinh đặc biệt chọn ngày này.
Khi cô đăng ký xong, liền lên phòng khám trên tầng hai. Không để ý tới sau lưng có một bóng dáng thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi.
Trực ca đêm, vừa mổ xong, Ninh Vi Cẩn xuống phòng thuốc lấy ít thuốc dẫn cho bệnh nhân. Trên đường trở lại phòng khám ngoài ý muốn anh nhìn thấy
Trịnh Đinh Đinh đang xếp hàng đăng ký khám.
Mấy ngày không gặp dường như cô hơi gầy một chút, bênh sao? Trịnh Đinh Đinh cau mày, tròng mắt hơi kinh ngạc một chút.
Sáng thứ ba, có rất nhiều người đến khoa vú khám bệnh. Trịnh Đinh Đinh ngồi chờ, nhàn nhã lướt web.
Đợi rất lâu, nữ bệnh nhân đến trước Trịnh Đinh Đinh đi ra. Trịnh Đinh Đinh nhét điện thoại vào túi, rồi đi vào.
Người khám bệnh là một bác sĩ nam mới, họ Đinh, chừng 40 tuổi, khuôn mặt mập
mạp, hòa ái hiền lành, nhìn qua khiến người ta cảm giác yên tâm.
Trịnh Đinh Đinh nói với ông tình trạng của mình.
Bác sĩ Đinh mở cuốn sổ khám bệnh của Trịnh Đinh Đinh, ôn hòa nói: "A, hóa
ra tháng tư năm ngoái cô đã tiểu phẫu ở bệnh viện chúng tôi sao? Cũng
một năm rưỡi rồi!"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Bác sĩ Đinh hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi cặn kẽ Trịnh Đinh Đinh về cảm
giác đau. Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc trả lời. Bác sĩ Đinh "Ừ" một tiếng, đứng dậy, lịch sự nói: "Vậy tôi giúp cô kiểm tra một chút!"
Trịnh Đinh Đinh đứng dậy đi theo, vừa định bước theo bác sĩ Đinh vào trong
phòng thì vang lên tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó một giọng nói
quen thuộc đến đáng sợ: "Bác sĩ Đinh, xin chờ một chút!"
Trịnh Đinh Đinh quay đầu, Ninh Vi Cẩn mặc một bộ blouse trắng đi vào phòng
làm việc, ánh mắt lướt qua cô, chỉ cách cô trong gang tấc.
"A, bác sĩ Ninh sao? Có chuyện gì không?" Bác sĩ Đinh mỉm cười hỏi.
Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh, mở miệng hỏi theo công thức: "Tới tái khám sao?"
Trịnh Đinh Đinh không hiểu chuyện gì, ngại vì đang ở nơi công cộng, cô lạnh nhạt "Ừ" một tiếng coi như trả lời Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn nhìn sang bác sĩ Đinh, giọng nói khách khí mà xa cách: "Là như
vậy, ban đầu là do tôi phẫu thuật cho cô ấy. Sau đó cũng tới chỗ tôi
khám lại. Sau một khoảng thời gian đến khi tôi đi học chuyên tu. Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua thấy cooa áy, nghĩ rằng có thể cô ấy không biết
tôi đã học chuyên tu xong đã quay về bệnh viên, mới khám ở bác sĩ khác!"
Bác sĩ Đinh ngẩn ra, sau đó thái độ thân thiện: "Thì ra là như vậy, vừa rồi tôi cũng xem sổ khám bệnh của cô ấy, cũng nhìn thấy là cậu làm tiểu
phẫu. Ừ, nếu như vậy thì cậu tự kiểm tra lại thì tốt hơn!"
"Được rồi, không quấy rầy bác sĩ Đinh nữa!" Ninh Vi Cẩn nói xong, không cho
Trịnh Đinh Đinh phản ứng hay thời gian tiêu hóa kịp, trực tiếp giữ cổ
tay cô, dẫn cô đến phòng làm việc của anh, thái độ không chút công kích
nào, "Em đi theo tôi!"
Trịnh Đinh Đinh: ". . . . . ."
Theo bản năng, cô hơi giãy người một chút nhưng cũng vô ích. Ninh Vi Cẩn nắm tay cô rất chặt, cô không tránh được, không thể làm gì khác là ngoan
ngoãn đi theo anh ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Tác giả có lời muối nói: Trọng điểm của chương này là: ╭(╯^╰)╮
1. Giáo sư Ninh nhặt sandwich từ trong thùng rác về, còn ăn nữa? (Đáng đời)
2. Sau thái độ "Vờ tha để bắt thật" quá độ, đã ép Đinh Đinh bỏ đi, giáo sư Ninh cảm thấy trống rỗng? (Đáng đời!)
3. Thư Di Nhiên đau khổ, khóc rống lên (Đáng đời luôn!)
4. Giáo sư Ninh không thể chấp nhận được ngoài trừ anh lại có người khác dòm
ngó, đụng chạm đến chỗ riêng tư của Đinh Đinh nên phải chạy tới, dùng
thủ đoạn ti tiện giành bệnh nhân!