Tình Cạn Người Không Biết

Chương 56:




Ninh Vi Cẩn dẫn Trịnh Đinh Đinh ra khỏi phòng khám đi thẳng đến hành lang.
Lúc Trịnh Đinh Đinh vẫn đang không hiểu gì thì thì Ninh Vi Cẩn đã thả lỏng cổ tay cô, mở miệng: "Em đến khám lại sao? Chỗ nào có vấn đề?"
Trịnh Đinh Đinh bị Ninh Vi Cẩn quay một hồi còn bị nắm tay đau, không giải thích được tại sao vẻ mặt anh lại nghiêm trọng như vậy, tức giận nói: "Anh ở đây làm gì thế hả? Đột nhiên chạy đến làm phiền tôi khám bệnh, còn mang tôi đến đây làm gì?"
Tròng mắt Ninh Vi Cẩn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trịnh Đinh Đinh, máy móc nói như cũ: "Tôi giúp em phẫu thuật, và là người hiểu rõ bệnh trạng của em hơn ai hết. Trên lý thuyết, em nên gặp tôi để khám lại mới đúng!"
". . . . . . " Trịnh Đinh Đinh cứng họng. Một lát sau, mới hỏi vặn lại: "Tôi tới khám bệnh là có quyền chọn bác sĩ khám cho mình. Ai giúp tôi khám khám đều được cả, không phải anh cũng không sao, cũng không ảnh hưởng đến bệnh trạng của tôi!"
Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn lạnh lùng, không chút cảm xúc nói: "Trịnh Đinh Đinh, tôi là bác sĩ, về bệnh tình của em, tôi còn có quyền lên tiếng hơn em nữa!"
Trịnh Đinh Đinh bị những lời nói của Ninh Vi Cẩn chọc giận, cô khoác lại túi lên vai, kìm chế bất mãn trong lòng, kiên nhẫn nói: "Ninh Vi Cẩn, rốt cuộc tại sao anh phải ngăn em khám bênh làm gì?"
"Tôi vừa nói rồi. Tôi phẫu thuật cắt bỏ u xơ cho em. Em nên tìm tôi khám lại mới đúng!"
"Nhưng không phải anh không muốn nhìn thấy tôi sao? Không phải anh chê tôi phiền phức khi bám riết lấy anh sao? Tại sao bây giờ tôi đã từ bỏ. . . . . . bây giờ anh lại kiên trì bắt tôi khám ở chỗ anh làm gì?"
"Việc công mà thôi. Tôi không đến mức lẫn lộn việc công và việc riêng!"
Lồng ngực Trịnh Đinh Đinh khẽ phập phồng, quật cường, cố chấp nhìn chằm chằm Ninh Vi Cẩn. Mấy giây sau, cô bỏ lại một câu, "Tôi không khám nữa!" quay đầu rời đi!
Ninh Vi Cẩn muốn đuổi theo, nhưng điện thoại di động trong túi lại vang lên, là chủ nhiệm Vinh gọi đến. Anh bắt máy nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Trịnh Đinh Đinh đang đi xa dần.
Trịnh Đinh Đinh đi ra khỏi bệnh viện nhưng lồng ngực vẫn tưng tức. Cô xác định bản thân bị Ninh Vi Cẩn chọc tức điên lên rồi. Không phải anh coi tấm lòng của cô như miếng sandwich bị ném vào thùng rác kia sao? Không phải anh đã nói đi nói lại kêu cô đừng quấy rầy cuộc sống của anh nữa sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ngăn cản cô khám bệnh? Lại còn tự ý kéo cô ra ngoài nữa?
Phân biệt chuyện công và chuyện riêng?
Ý là Trịnh Đinh Đinh cô đối với anh mà nói chỉ là một bệnh nhân. Ngoài ra không còn ý nghĩa nào khác. Đã như vậy, cần gì cô cần phải tiếp tục để rồi bị từ chối đây?
Cô cũng không phải là người không có lòng tự trọng. Có thể cố gắng một lần, hai, ba thậm chí bốn lần nhưng đến lần thứ năm cũng không còn dũng khí nữa.
Trong đầu Trịnh Đinh Đinh lại hiện lên vẻ mặt vô cảm cùng giọng nói lạnh lùng của Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh hít một hơi thật rồi rồi thở ra, lắc đầu một cái, đuổi bóng dáng anh ra khỏi đầu.
*
Bởi vì bị Ninh Vi Cẩn phá ngang cuộc kiểm tra, Trịnh Đinh Đinh không thể làm gì khác hơn là đổi ngày khác. Sáng thứ năm đến bệnh viện là ca trực của bác sĩ Hà.
Lúc bác sĩ Hà nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh có chút kinh ngạc, khóe môi không nhịn được mà nở nự cười: "Là em sao? Tại sao không tìm giáo sư Ninh mà chạy đến gặp chị làm gì?"
Trịnh Đinh Đinh có chút xấu hổ. Sau khi ngồi xuống, đưa cuốn sổ khám bệnh nói: "Em đến khám lại, tìm bác sĩ nữ có lẽ tốt hơn!"
Bác sĩ Hà nghe hiểu được ý cô, lại nhìn vẻ mặt cô một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Cũng đúng, vậy hôm nay để chị kiểm tra cho em!"
Bác sĩ Hà cẩn thận kiểm tra cho Trịnh Đinh Đinh, rồi ghi đơn để cô đi chụp X quang. Lúc Trịnh Đinh Đinh chuẩn bị rời đi, hỏi vu vơ một câu: "Cãi nhau với giáo sư Ninh sao?"
Trịnh Đinh Đinh sững sờ, lắc đầu một cái: "Em và anh ta không cãi nhau. Chúng em chia tay rồi!"
"Chia tay? Không phải chứ?" Bác sĩ Hà rất kinh ngạc, "Có phải vì chuyện cậu ta đi học chuyên tu không?"
"Không phải! Là chuyện riêng thôi ạ!"
Thấy Trịnh Đinh Đinh không muốn nhiều lời, bác sĩ Hà cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu, thân thiện cười với cô không nói thêm một chữ.
Trịnh Đinh Đinh làm kiểm tra xong, lúc đi xuống lầu hai thì gặp Thư Di Nhiên ở phòng khám đi ra. Lúc đi qua hành lang của phòng khám, khi thấy cô ánh mắt Thư Di Nhiên tức giận, Trịnh Đinh Đinh cũng có chút không thoải mái.
Buổi trưa, bác sĩ Hà mới đến khu nội trú tìm Ninh Vi Cẩn nói chuyện Trịnh Đinh Đinh đến tái khám.
"Cậu và cô gái kia chia tay rồi sao?" Bác sĩ Hà nhỏ giọng xác nhận.
"Ừm." Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt thừa nhận.
Bác sĩ Hà than thở: "Ai, thật đáng tiếc. Một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện như vậy tại sao nói chia tay là chia tay luôn đây? Không phải vì chuyện câu đi học chuyên tu chứ?"
"Không có liên quan đến việc đi học chuyên tu. Chúng em chia tay vì nguyên nhân khác!"
"Nói thật, chuyến đi chuyên tu này cũng đặt áp lực lớn. Có thể gặp một người thích cậu, hiểu cậu, ủng hộ cậu thì cũng nên quý trọng người ta. Đừng nên vì một chút hiểu lầm mà đã chia tay rồi!" Bác sĩ Hà quan sát vẻ mặt Ninh Vi Cẩn, sâu xa nói, "Hơn nữa, tuổi cậu cũng không còn nhỏ, cũng nên suy nghĩ vấn đề cá nhân đi. Đừng vì coi trọng sự nghiệp quá mà không để ý những chuyện khác. Công việc và tình cảm đều quan trọng như nhau. Thiếu một cái cũng không hạnh phúc. Sự nghiệp cho dù thành công hơn nữa nhưng về nhà lại cô độc lủi thủi một mình, không có người nói chuyện thì cảm giác đó cũng không dễ chịu đâu!"
Ninh Vi Cẩn im lặng một chút, sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Hôm nay cô ấy chụp phim vậy chậm nhất là mai có kết quả!"
Bác sĩ Hà ngẩn ra rồi cười một tiếng: "Đúng như vậy, đợi khi nào có kết quả tôi sẽ nói cho cậu!"
Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái: "Cảm ơn!"
Thứ sáu, Trịnh Đinh Đinh thuận lợi lấy được báo cáo xét nghiệm. Kết quả cho thấy, cô không có dấu hiệu gì khách thường khiến cô thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại báo kết quả cho Tiêu Quỳnh. Tiêu Quỳnh cũng cảm thấy vui thay cho cô còn hỏi lúc đến bệnh viện cô có chạm mặt Ninh Vi Cẩn hay không?
"Không có!" Trịnh Đinh Đinh nói như chém đinh chặt sắt nói rồi còn bổ sung thêm một câu, "Tao cũng đâu muốn gặp anh ấy nữa!"
"Đừng lừa mình dối người nữa! Nếu thật sự không muốn gặp anh ta thì tại sao mày vẫn đến bệnh viện đó mà khám hả?"
"Tao chỉ thấy đến đây thuận tiện hơn thôi. Ở đây có lưu lại hồ sơ bệnh án của tao, chỉ cần khám lại là được. Nếu như đổi sang bệnh viện khác có khi lại phải khám và xét nghiệm thêm vài lần nữa!"
Trịnh Đinh Đinh vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Tiêu Quỳnh, đến khi cúp máy mới phát hiện mình đi nhầm chỗ. Vậy mà cô lại đến hành lang khu nội trú. Phía trước mặt là một hồ sen, làn gió khẽ lay động nụ hoa đang chớm nở.
Phong cảnh không tệ, Trịnh Đinh Đinh đứng tại chỗ tận hưởng không khí trong lành.
Một giây sau, một giọng nói không vui vang lên: "Lại là cô!"
Ba từ ngắn ngủi nhưng chứa đầy sự không kiên nhẫn và chán ghét.
Trịnh Đinh Đinh xoay người. Quả nhiên, đứng trước mặt cô là Thư Di Nhiên mặc áo blouse trắng, đeo đồ trang sức trang nhã, búi tóc tinh xảo.
Dưới ánh mặt trời, Thư Di Nhiên đút tay vào túi, đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Đinh Đinh.
"Rốt cuộc, cô đến bệnh viện là để khám hay tìm Ninh Vi Cẩn hả?"
"Xin hỏi việc tôi đến bệnh viên làm gì có liên quan gì đến cô chứ?" Trịnh Đinh Đinh cau mày!
Thư Di Nhiên xì một tiếng cực kỳ khinh miệt, giọng nói lạnh lùng, cay nghiệt: "Tội chưa từng gặp một bệnh nhân nữ nào như cô cả. Suốt ngày giả vờ bị bệnh để bám riết lấy bác sĩ nam. Có phải ở bên ngoài cô không quen được người đàn ông nào hay không? Cô có biết chính vì hành động của cô sẽ mang lại tiếng xấu cho anh ấy sao? Nếu như ở phòng khám của anh ấy, bệnh nhân nữ nào đếu khám cũng hoa si giống như cô, theo đuổi mãi không chịu tha. Vậy thì công việc của anh ấy sẽ sao đây?"
"Cô có tư cách gì nói những lời này với tôi?" Trịnh Đinh Đinh nói trúng tim đen: "Cô coi mình có liên quan gì với Ninh Vi Cẩn chứ?"
Một câu nói đâm trúng chỗ yếu của Thư Di Nhiên, cô ta không suy nghĩ, lập tức phản bác: "Ít nhất, từ hồi đại học tôi đã biết anh ấy rồi. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn làm bạn với anh ấy, ủng hộ, hiểu anh ấy. Chỉ có tôi biết rõ anh ấy cần gì. Cái gì mới quan trọng nhất với anh ấy! Thế còn cô là cái thá gì?"
Câu cuối cùng của Thư Di Nhiên vang lên, cảm thấy khô cả cổ họng. Cô xoay mặt, điều chỉnh cảm xúc. Một lát sau, ánh mắt lại nhìn Trịnh Đinh Đinh, "Tôi hi vọng cô đừng quấy rầy anh ấy nữa. Điều này không liên quan đến tình cảm cá nhân của tôi. Tôi chỉ không muốn anh ấy bị cô làm hại. Tôi nhớ đã nói với cô rồi. Sự tồn tại của cô chỉ khiến anh ấy không giống như bình thường. Căn bản cô không xứng với anh ấy, nếu đã vậy thì cần gì si tâm vọng tưởng đây?"
Trịnh Đinh Đinh đang muốn vặn lại, ánh mắt lướt qua bả vai Thư Di Nhiên dừng lại trên người Ninh Vi Cẩn.
Hình như cảm thấy cái gì, Thư Di Nhiên nhanh chóng xoay người, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ngay đằng sau.
Dưới ánh mặt trời chói lóa, Thư Di Nhiên không thể nhìn ra cảm xúc trong mắt Ninh Vi Cẩn. Nhịp tim cô ta đập mạnh nhưng không mở miệng nói gì. Dù sao những lời cô nói, anh cũng nghe thấy rồi. Cô ta cũng không muốn rút lại.
"Cô cũng biết tôi cần gì? Cái gì quan trọng với tôi nhất sao?" Giọng nói của Ninh Vi Cẩn không chút xúc động mà cực kỳ lạnh nhạt, "Không đúng, từ lâu rồi tôi vẫn luôn hỏi bản thân mình cần gì, cái gì mới là quan trọng với tôi nhất. Mà một người không hề có quan hệ gì với tôi tại sao lại biết được?"
Cả người Thư Di Nhiên cứng đờ, bàn tay để trong túi áo run rẩy. Cô ta cố gắng cắn môi, kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
"Bác sĩ Thư, chúng ta ngoài việc học cùng trường, làm cùng bệnh viện thì không có bất cứ quan hệ gì." Ninh Vi Cẩn nói tiếp, "Cô không có một chút tư cách can thiệp đến chuyện cá nhân của tôi. Bao gồm việc tôi thích ai, ở cùng với người nào. Tất cả những điều đó đều do tôi lựa chọn, chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô chứ?"
Thư Di Nhiên buông cánh môi, hết sức nhẹ nhàng nói: "Anh nhất định phải nhục mạ em ở trước mặt cô ta như vậy sao?"
"Đây là nhục mạ ư? Tôi cũng chỉ nói thật mà thôi. Còn cô ấy —" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn rời khỏi Thư Di Nhiên nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh, lạnh nhạt nói: "Sao cô biết được là cô ấy si tâm vọng tưởng hả?"
Thư Di Nhiên cảm thấy tai đau đớn, không dám nhìn bóng dáng cao to của Ninh Vi Cẩn, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của anh.
"Cô không có quyền bắt cô ấy phải làm cái này cái kia. Nói đúng hơn, trong mắt tôi, căn bản cô không thể bằng cô ấy!"
Giọng nói Ninh Vi Cẩn rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một điều cực kỳ hiển nhiên, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Thư Di Nhiên. Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh.
Thư Di Nhiên cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực, chân cũng nhũn ra. Nếu không phải nhờ tự ái quá cao mới khiến cô ta có thể đứng vững chứ không cô ta đã ngã quỵ rồi.
"Thì ra, nhiều năm như vậy chỉ đổi lại kết quả như thế mà thôi!" Cô ta đột nhiên cười lạnh, "Thậm chí, em không bằng cả một bệnh nhân nữ nữa!"
"Đây là chuyện của cô, đừng nói với tôi!" Ninh Vi Cẩn vừa dứt lời, đi qua cô ta, đứng trước mặt Trịnh Đinh Đinh, mở miệng "Đi theo anh!"
Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn đến hành lang. Thư Di Nhiên thẫn thờ đứng im tại chỗ, tròng mắt nhìn những gợn sóng trong ao sen, cũng giống hệt trái tim tan nát của cô ta lúc này.
Ninh Vi Cẩn ra khỏi khu nội trú đến gần hành lang khu khám bệnh dừng lại ở một góc yên tĩnh, xoay người hỏi Trịnh Đinh Đinh: "Kết quả xét nghiệm của em đâu? Đưa tôi xem!"
Trịnh Đinh Đinh đưa túi hồ sơ trong túi xách cho Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn cầm lấy, sau khi lấy kết quả xét nghiệm của cô, nghiêm túc xem một lúc.
"Không có vấn đề gì!" Thái độ Trịnh Đinh Đinh cực kỳ lạnh nhạt, "Có thể trả cho tôi chưa?"
Ninh Vi Cẩn trả lại hồ sơ cho cô, giọng nói chuyện nghiệp không chút tình cảm nào: "Ngực em cảm thấy đau nhói rất có thể bởi vì sinh hoạt không có quy luật, luôn bị áp lực khiến cho máu khó tuần hoàn. Thần kinh mỏi mệt cũng có thể tư thế ngủ của em không đúng. Lúc hít sâu hay ho sẽ cảm thấy đau tức!"
"Anh nói xong rồi chứ?" Trịnh Đinh Đinh cất đồ, liếc anh một cái, "Tôi đi đây!"
"Trịnh Đinh Đinh!"
Trịnh Đinh Đinh vểnh tai lên nghe.
Giọng nói Ninh Vi Cẩn chậm rãi, nói rõ từng chữ: "Rốt cuộc, em vẫn luôn bám theo tôi, là vì lý do gì? Chỉ vì giải thích lần đó tại sao em lại lựa chọn ở bên cạnh vị học trưởng kia thôi sao?"
"Đúng, tôi muốn giải thích rõ với anh. Đây là một trong những nguyên nhân! Còn có. . . . . . " Trịnh Đinh Đinh thẳng thắn, "Ninh Vi Cẩn, tôi không tin anh không hiểu tại sao tôi cứ phải theo sau mông anh, khiến anh đi tới đâu cũng chạm mặt tôi là vì lý do gì! Tôi cũng không tin anh không hiểu một cô gái tự làm bữa trưa cho một người đàn ông là có ý gì!"
Trong đôi mắt Ninh Vi Cẩn lóe lên tia sáng nhưng bị anh che dấu rất tốt, anh tất nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn muốn dồn ép cô: "Là có ý gì?"
Trịnh Đinh Đinh hít thở thật sâu, ảnh hưởng đến thân kinh ở ngực, đau đến cau mày, thẹn quá hóa giận: "Anh nói xem một cô gái cứ theo đuôi một người đàn ông, hết lần này đến lần khác đi lấy lòng người là có ý gì? Ninh Vi Cẩn, chắc chắn anh hiểu rõ, tại sao lại giả vờ không hiểu? Được, anh không hiểu, tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi giống như một con ốc sên không có tự ái, không có liêm sỉ muốn tiếp cận anh. Hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt anh, muốn nói chuyện với anh. Thậm chí, còn dậy sớm để làm sandwich chay cho anh ăn. Tại sao tôi phải chịu đựng khổ sở như vậy chứ? Ngoại trừ nguyên nhân đơn giản, tất cả mọi người đều hiểu là tôi yêu anh ra còn gì nữa?"
"Em yêu anh?" Ninh Vi Cẩn chỉ quan tâm đến ba chứ xa lạ này. Tròng mắt đen thoáng qua tia kinh ngạc không thể tin, trầm giọng nói: "Em lặp lại lần nữa!"
Trịnh Đinh Đinh nói chuyện vì cảm xúc lên xuống, ngực cảm thấy đau nhói. Cô cố gắng khắc chế cảm giác đau đớn, tức giận nói: "Tôi nói nhầm! Lỡ miệng thôi. Tôi đang định sửa lại! Ninh Vi Cẩn, tôi chán ghét anh. Chán ghét con người tự cao tự đại, lạnh lùng, luôn thích làm theo ý mình. Tất cả những gì thuộc về anh tôi đều ghét! Tôi không muốn gặp anh nữa!"
Trịnh Đinh Đinh nói xong, lập tức bước đi cũng không xoay người nhìn, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe đẩy. Thật may là Ninh Vi Cẩn kịp thời giữ cổ tay cô, kéo cô về, tránh khỏi nguy hiểm.
Đợi xe đẩy thuốc đi khỏi, Trịnh Đinh Đinh bất tri bất giác cả người cô gần như dán vào lồng ngực ấm áp của Ninh Vi Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.