Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 19: Một chút thì chạy mất




Mạc Cảnh Tường bước vào phòng của Châu Nhiên, đốt lấy một tuần hương thắp lên vái ba lạy, nơi này không nhanh không chậm tràn ngập mùi trầm và màu khói mờ ảo. Lúc này Mạc Cảnh Tường mới quay lại nhìn Nhiếp Tinh Tinh cười một cách giả tạo, phải, đối với cô ta, cô không cần chân thành làm gì hết. Cô chỉ biết rằng, ngoài đường kia chắc chắn đang có ít nhất hai chiếc xe đang lao thật nhanh đến nơi này:
- Mạc Cảnh Tường cô điên rồi sao? Tôi biết cô hận tôi chuyện video nóng kia của cô, không phải Châu Tuấn Dương đã thay cô gỡ xuống rồi sao, cô làm sao lại còn lôi kéo tôi đến đây làm gì?
- Gỡ xuống sao? Tôi còn chẳng quan tâm đến chuyện nó được gỡ xuống hay không, dù sao người đó vốn không phải là tôi.
- Vậy thì sao, tất cả mọi người đều nhận định là cô.
- Nhiếp Tinh Tinh cô ở đây lâu vậy, đã bao giờ cô bước vào nơi này chưa, chắc chưa đúng không, đây là nơi để tro cốt của Châu Nhiên đấy, cô còn nhớ Châu Nhiên không? Châu Nhiên là em gái của Châu Tuấn Dương, cô ấy dịu dàng, lại là bạn rất thân thiết của chị gái tôi, hai người thường xuyên ra ngoài gặp gỡ, cùng nhau đi chơi, đi mua xắm, thậm chí là cùng nhau đi dự tiệc, thường xuyên chọn những kiểu quần áo tương đồng nhau khiến cho anh trai tôi nhiều lúc cũng nhận nhầm hai người.
- Cô đang nói chuyện gì vậy hả? Chuyện đó là chuyện của bao nhiêu năm rồi, tôi đoán lúc đó cô còn hôi miệng sữa, làm sao lại nhắc lại được chuyện này chứ.
Nhiếp Tinh Tinh miệng nói mạnh nhưng trong thâm tâm đã là nỗi sợ ngày trở lên to lớn rồi, đúng vậy, bởi cô ta vẫn còn nhớ dáng vẻ của hai người đó, khi đó hai người đó luôn là sự nổi trội của vũ trụ, chỉ cần hai người đi đến đâu, ánh mắt những người có mặt đều dồn lên hai người họ, không hề tồn tại bóng dáng của bất kì ai khác, khiến cho hàng tá người ganh tỵ, trong đó cũng có cả cô, cô thực cũng đã từng ganh tỵ với hai người đó.
- Tôi vì sao lại nhắc đến sao, cô có sợ không cô Nhiếp, nhưng tôi thì lại sợ lắm, người ta thường nói những người chết oan, những người chết không siêu thoát được thường sẽ về gặp lại người thân, hoặc gặp lại những người họ mới gặp được lúc chết á, một là để báo người thân đốt thêm cho ít vàng mã, hai là để, báo người mới gặp trước khi chết tìm giúp họ người đã làm hại họ, chị gái tôi cũng vậy nên nói với tôi, ngoài đốt tiền vàng cho chị ấy, đốt cho cả Châu Nhiên nữa, cô ấy vẫn đang đi tìm người phụ nữ lái xe đêm hôm đó.
- Ăn nói xằng bậy.
- Nhiếp Tinh Tinh tôi thấy cô là người hưởng lạc, nhưng tôi lại thấy khí sắc của cô không tốt, đôi mắt thâm quầng biểu hiện thiếu ngủ, tôi đoán chắc cô là người sợ bóng tối, đêm không dám ngủ, vì có người ở bên cạnh cô rồi.
- Mạc Cảnh Tường cô im đi cho tôi, cô còn ăn nói bậy bạ nữa, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi cô.
- Cô dám động đến tôi sao, huống hồ đây lại là nhà Châu tổng, cô dám sao? Tối nói cho cô biết, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ đánh cô tại đây, thậm chí giết cô tại đây tôi cũng phải phanh phui sự thật năm đó.
Nhiếp Tinh Tinh thấy bí mật của mình sắp bại lộ lại nhớ đến những lời Mạc Cảnh Tường nói với thím Vương, bèn nghĩ cách đánh ngã Mạc Cảnh Tường sau đó phải chạy ra khỏi nơi này, chỉ cần cô không ở nơi này, sau này Châu Tuấn Dương có hỏi đến, cô một mực từ chối, Châu Tuấn Dương nhất định sẽ không còn làm khó cô.
Mạc Cảnh Tường bị Nhiếp Tinh Tinh đánh bất ngờ, cũng có thể tránh được, nhưng thân người cô bị va mạnh vào thành chiếc bàn, khiến cho nửa phần lưng bị va vào đau đớn, nhưng vẫn cố gắng kéo cô ta lại, hai người phụ nữ đánh nhau, đồ đạc trong phòng cũng vỡ không ít, cho đến khi vài ba người bước vào phòng, nhìn thấy hai người phụ nữ này, cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi, khuôn mặt Nhiếp Tinh Tinh thì không sao, chủ yếu là Mạc Cảnh Tường bị đánh, mặt cũng bị cào vài vết, còn có vết va đập, chắc chắn đầu đã va vào đâu, Lý Bách Hàng thấy vậy nhanh chóng đẩy Nhiếp Tinh Tinh ra kéo Mạc Cảnh Tường ngồi dạy, ngồi dựa được vào chiếc ghế cuối phòng.
- Lâu vậy, một chút nữa thì cô ta chạy mất rồi.
- Cảnh Tường, sức của em làm sao đánh lại được cô ta, nhìn lại xem, cô ta chỉ đau cùng lắm sẽ bầm tím, em thì hay rồi, bộ dạng.. - Lý Bách Hàng vừa nói vừa muốn bất lực.
Châu Tuấn Dương nhìn bộ dạng Mạc Cảnh Tường cũng bất lực, vốn nghĩ cô trở về thật tốt, nhưng cô muốn tế người ta trong phòng em gái anh chắc chắn anh sẽ nổi giận. Vậy mà đến hiện tại anh lại nóng mắt vì tình chàng ý thiếp của hai người trước mặt, còn Nhiếp Tinh Tinh thấy anh đến cũng chỉ có thể giả bộ khép lép. Châu Tuấn Dương nắm chặt bàn tay, hai hàm răng nghiến chặt. Nhìn người phụ nữ đầy vết xước sát nhưng anh cũng không quên những lời nói anh mới nghe được những lời ban nãy:
- Mạc Cảnh Tường rốt cuộc hôm nay cô muốn ở đây làm loạn gì thì nhanh chóng lên, tôi không có thời gian để đứng đây nhìn cô đâu.
- Vậy phải hỏi cô Nhiếp đêm năm đó lấy đồ từ chỗ chị gái tôi như nào trước đã?
Châu Tuấn Dương nhìn lại Nhiếp Tinh Tinh đang đứng phía sau lưng, sau đó nhanh chóng kéo tay cô lại đẩy đến phía trước. Anh lúc này bất chợt nhận ra một mùi hương trầm, nhìn lên ban thờ em gái thấy nén hương đang cháy dở liền nhìn về phía người con gái kia. Cô chỉ cười nhẹ nhàng nhìn về phía Nhiếp Tinh Tinh. Cô rút trong chiếc túi ra những bức ảnh cô đã thu thập được từ mười năm trước.
- Mười năm trước cha tôi vốn rất yêu quý Châu Nhiên, thậm chí còn từng hỏi chị ấy là có muốn làm con dâu của ông, năm đó nhà họ Mạc mặc dù không giàu có nhưng vẫn luôn hiểu lễ nghĩa, chưa từng có ý định trèo cao, nếu như Châu Nhiên có điều gì không đồng tình cùng nhà họ Mạc tuyệt đối sẽ không còn có chuyện qua lại giữa Châu Nhiên và chị gái tôi nữa. Nhưng mở đầu bữa tiệc, mọi người đã chung nhau chụp một bức ảnh, bức ảnh đó ba người cùng đứng gần nhau, tay Châu Nhiên nắm tay anh trai tôi rất thân thiết, là cầm bàn tay chứ không phải khoác tay như những bức ảnh trước đó.
- Tôi không biết cô Nhiếp năm đó vì sao lại nhìn về hướng ba người họ. Nhưng khi tôi ngồi xem đi xem l
Ại đoạn trích từ camera của khách sạn tôi lại phát hiện ra một điều rất thú vị. Chị gái tôi không biết lái xe, anh trai tôi lại không rõ tung tích, nhưng chiếc váy khi chị gái tôi mặc, mặc dù cùng họa tiết với váy của cô Nhiếp nhưng lại không hề có phần khoét lưng, bởi vốn dĩ chị gái tôi ăn mặc rất kín đáo, chưa từng mặc váy hai dây chứ đừng nói đến hở lưng.
- Còn cô Nhiếp lại ngược lại, cô ăn mặc phóng khoáng, theo phong cách gợi cảm, nên mọi người khi xem được video kia liền nhận định luôn đó là chị gái tôi, vì cô đi xe nhà họ Mạc. Nhưng cô lại quên mất rằng, ở phía lưng dưới bên trái của cô có một nốt ruồi son rất rõ, dù xem trong video nhưng vẫn nhìn rất rõ nốt ruồi đó. Tôi nghĩ nốt ruồi son đó đến bây giờ cũng vẫn còn, không hề mất đi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.