Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 18: Cố chấp như nhau



Trở lại quán cà phê cô nhìn thấy Lý Bách Hàng đang ngồi ở vị trí quen thuộc của cô, khi anh nhìn thấy cô liền đứng dậy gật đầu chào hỏi rồi hướng tay về chiếc ghế bên cạnh, tỏ ý muốn mời cô ngồi cùng, cô biết chuyện anh đã tìm đến nơi này chắc chắn đã biết chuyện li hôn của cô cùng Châu Tuấn Dương:

- Cô không định nói sự thật với Dương sao? Như vậy chỉ e cậu ấy sẽ hận cô.

- Bách Hàng, em gọi anh như vậy được không? - Cô nhìn sang anh thấy anh gật đầu thì mỉm cười nói tiếp. - Nhà họ Mạc vì muốn giữ lại chút mặt mũi nên không nói ra sự thật, điều này đối với em mà nói là tôn trọng người có công nuôi dưỡng đối với em. Em sẽ không dùng luật pháp để đưa ra ánh sáng những người đã làm hại chị ấy được, nhưng điều em có thể dùng luật pháp để giúp nhà họ Mạc, đó chính là tìm ra người đã lái xe đi năm ấy. Có lẽ mười năm rồi điều tra cũng khó, hơn nữa, chỉ sợ nhà họ Châu cũng không muốn điều tra. Còn chuyện nữa đó là em tìm được nhật kí của chị gái, cùng với rất nhiều chi phiếu, em đã kiểm tra và đổi những tấm chi phiếu này ra thành tiền mặt, những người làm điều xấu với chị gái em tự ắt thấy mười năm mới có người dùng đến chi phiếu này, tự tâm sẽ thấy có ma. Vậy nên em chỉ muốn dọa bọn họ một chút, kiểu chừng như gặp ma là được.

- Anh chỉ là không nghĩ rằng em lại ương bướng cứng đầu như vậy, nhất quyết muốn dời đi vậy sao?

- Phải, em muốn dời đi, nếu như em gặp anh ấy trước khi em bước chân vào nhà họ Mạc, vậy thì thật tốt, nếu em sinh sớm hơn vài năm, tự chủ được cuộc đời của mình, gặp được anh ấy khi không có thù oán, vậy lại càng tốt hơn nữa.

- Cảnh Tường, em yêu cậu ấy rồi, là yêu rồi sao?

- Anh Bách Hàng, yêu hay không yêu nó chỉ là một ranh giới rất nhỏ, đôi lúc là si mê, nhưng cũng đôi lúc là ngu si, bởi vậy, để em hoàn thành những việc em đang làm đã, vậy em mới toại nguyện được. Hơn nữa, cuộc sống của em, đến bản thân em còn không biết mình còn muốn sống đến bao giờ nữa cơ.

- Anh thấy cả hai người đều là có tình cảm với nhau, chỉ là đều cố chấp như nhau.

- Anh ấy có tình cảm với em sao? Vậy mà em không biết đấy.

Mạc Cảnh Tường cười một nụ cười gượng gạo, phải chuyện này cô hoàn toàn là không biết, hoặc có thể tình yêu của anh và cô còn một bức tường cao, chưa đập vỡ được liền là chấp niệm đối với nhau. Mà đến chính cô còn chẳng hiểu được rằng hai người vì đâu mà có thể vì nhau rung động được nữa. Lý Bách Hàng cũng nhìn được nhiều tâm tư ẩn giấu của cô, hiện tại cô không nơi ở, không công việc, đối với cô mà nói, sống được qua ngày vậy còn đối với những điều cô đang ấp ủ thì quả thực là quá nhiều điều, quá nhiều việc đổ dồn lên lưng một người phụ nữ.

Lý Bách Hàng nhìn bóng lưng của cô, anh vốn dĩ cũng muốn chạm đến, nhưng anh biết cô ấy đã rung động với người kia thì anh có lẽ chỉ có thể là người đứng sau, giúp đỡ, làm điểm tựa để cô mãi mãi không rơi xuống trong vô thức. Bỗng nhiên Mạc Cảnh Tường lên tiếng hỏi Lý Bách Hàng:

- Anh Bách Hàng, em có thể uống rượu được không?

- Tuyệt đối không, rượu nhẹ cũng đủ để em đau thấu tâm can rồi, đừng nghĩ đến rượu.

Hai người lại rơi vào im lặng, vậy nếu những người kia cô không tìm cách tiếp cận được, vậy cô chỉ đành xoáy vào điểm cô có thể làm được, cô chỉ có thể nhờ Lý Bách Hàng tìm cho cô video chị gái lái xe đi vào mười năm trước, sau đó tìm một chỗ có thể tá túc được, bởi cho dù sao đi chăng nữa, cô cũng không thể lãng phí số tiền kia mà ở khách sạn lâu dài được.

Nhưng Lý Bách Hàng không đồng ý để cô thuê phòng ở, liền đưa cô đến một căn phòng nhỏ ở khu chung cư gần bệnh viện nơi anh làm, căn chung cư này tiện nghi đầy đủ, chỉ là hơi nhỏ một chút, bởi anh dùng nơi này làm phòng nghỉ riêng mỗi khi công việc bận rộn. Ban đầu Mạc Cảnh Tường không muốn phiền đến anh, chỉ là anh nói nhất định anh sẽ giúp cô tìm ra người đã gây tai nạn năm đó rồi đổ lỗi cho nhà họ Mạc, điều đó với cô là quan trọng nhất lúc này. Cô đành miễn cưỡng chấp nhận ở lại, đợi sau khi hoàn thành việc lại sẽ tạm biệt rồi dời đi.

Mạc Cảnh Tường ở trong căn phòng Lý Bách Hàng chuẩn bị cho một thời gian cuối cùng cũng có thể tìm được chứng cứ. Thì ra lâu nay mọi người đã bị che mắt như vậy, vậy thì cô không còn gì để trông mong nữa rồi, sự thật này với cô là quan trọng, nhà họ Mạc cũng quan trọng, cuối cùng chị gái cô lại là người đau khổ nhất. Đau khổ đó, cô quyết tâm trả lại bằng được.

Vài ngày sau, khi cô đã chuẩn bị được đầy đủ chứng cứ, cô liền lấy lý do mời Nhiếp Tinh Tinh đến biệt thự nhà họ Châu, liên quan đến chuyện Mạc Cảnh Tường đến nơi này, Nhiếp Tinh Tinh trong lòng ngập tràn nóng vội bèn chạy đến, thấy cô đã đã đứng trong vườn, Nhiếp Tinh Tinh không ngần ngại chạy vào, muốn kéo cô ta ra khỏi nơi này.

Mà cô ta đâu biết, nơi này dễ vào khó ra. Mạc Cảnh Tường chỉ cười một nụ cười lạnh lẽo sau đó nói với thím Vương, gọi điện cho Châu Tuấn Dương nói với anh ta tôi muốn tế sống người trong phòng thờ của Châu Nhiên, thím giúp tôi gọi cả bác sỹ Lý đến nhé. Thím Vương nghe xong mơ hồ không thể hiểu, nhưng nghe đến bác sỹ Lý cũng hiểu được sẽ có đụng độ ở nơi này, bèn nhanh chóng gọi điện đến, không thể chậm trễ, trước khi hai người phụ nữ phá nát căn phòng cấm kị của Châu Tuấn Dương.

Mạc Cảnh Tường biết Châu Tuấn Dương có thói quen không khóa căn phòng của Châu Nhiên, bởi nơi này chỉ cần anh không cho phép chắc chắn sẽ không có người tự tiện dám bước chân vào, vậy mà hôm nay cô chủ từ đâu về nói vài câu khó hiểu sau đó chạy thật nhanh đến căn phòng đó. Nhiếp Tinh Tinh chỉ có thể chạy thật nhanh theo Mạc Cảnh Tường muốn kéo cô ta dời khỏi nơi này, nhưng bản chất là, giày cao gót làm sao có thể nhanh bằng một đôi giày đế bằng dễ di chuyển được.