Hôm sau Hạng Khả thức dậy, chờ đợi cậu là bảo mẫu Vương béo với cơn thịnh nộ cuồng phong.
Giới giải trí là một chảo nhuộm khổng lồ, những người chìm nổi trong đó cũng không phải dạng đơn giản. Tuy nhiên Hạng Khả thì khác, cậu chẳng biết gì cả, từ nhỏ đến lớn, Vương béo và cả Tinh Quang Ent đồng lòng vì cậu đắp nặn nên một thế giới vô tư lự. Cuộc sống của cậu không tồn tại sự xấu xa, Hạng Khả lớn lên trong môi trường như vậy, giả như gặp phải một kẻ lòng dạ khó lường, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Cả ngày hôm qua Vương béo nghĩ quàng nghĩ xiên, nếu đến tám giờ chưa thấy tin tức gì của Hạng Khả, thì gã sẽ báo cáo trực tiếp tình hình với Tinh Quang.
May mắn vô cùng, Trình Chinh Yến không phải là người xấu, nói thật chuyện này Vương béo cũng chẳng ngờ tới.
Nhưng! Vương béo không định bỏ qua dễ dàng như thế! Thằng oắt Hạng Khả này dám tắt điện thoại! Không dạy lại khéo hỏng mất!
Lần đầu tiên Hạng Khả bị mắng dữ thế này, ôm đầu vừa ăn mấy cú gõ vừa nước mắt lưng tròng nhận sai, Vương béo không chịu tha cho cậu, chẳng những cứ trợn ngược mắt, mà sáng còn không cho cậu uống sữa việt quất, vị cậu thích nhất nữa.
Sau đó Vương béo ra vẻ tức giận đạp cửa bỏ đi, để lại một Hạng Khả chẳng bất an như gã nghĩ. Ký ức về ngày hôm qua khắc rất sâu, Hạng Khả ngậm ống hút chui vào chăn lăn lộn, việc đầu tiên là thì thầm rì rầm gửi tin Wechat tố khổ với Trình Chinh Yến.
Trình Chinh Yến lập tức đáp lại, tiếng cười lúc sáng sớm nghe hơi khàn khàn:
– Đáng đời, bị mắng là đúng!
Hu hu cái con người này là kiểu đíu gì vậy!
Hạng Khả khoan khoái duỗi thẳng chân trong chăn, miệng hầm hừ oán giận, cơ mà trên mặt thì cười ngọt lịm.
A… Kỳ cục thật đấy! Cậu xoay người nằm úp sấp trên giường, nghe lại giọng cười kia một lần nữa, sau đó xấu hổ vùi mặt vào gối… Đều là mắng, nhưng sao đổi lại là Trình Chinh Yến, thì cậu lại chẳng sợ hãi chút nào, đã thế lại còn mắc cỡ nữa chớ?
A a a thật đáng ghét!
***
Đến trường quay rồi mà Hạng Khả vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, lúc nghỉ liền ôm chăn nhỏ, bon chen đứng cạnh Từ Lượng lén coi Trình Chinh Yến diễn, tập trung cao độ tới nỗi không hề chớp mắt.
Đột nhiên, cậu nhận ra Trình Chinh Yến bảnh thiệt bảnh, trong cái showbiz mỹ nhân như mây này anh vẫn dễ dàng lọt vô tốp đầu luôn rồi. Những comment của đám fan cuồng trên Weibo anh đều chẳng sai, vì sao trước kia mình lại chỉ cười nhạt nhỉ?
Quả nhiên thành kiến khiến con người ta không đủ khách quan.
Hạng Khả im lặng suy nghĩ, đến tận khi nhóm Wechat toàn bạn gái cũ của cậu bật lên cửa sổ tin nhắn.
Quách Giai Kỳ:
– Tực tưng à, cưa gái thế nào rồi?
Lúc này Hạng Khả mới tìm về một góc ký ức, moi móc ra cái kế hoạch bị vứt dúm dó, dường như cậu đã quên khuấy mất chuyện mình định cưa cẩm Cao Đường.
Nhưng các bạn gái cũ đều nhớ, có Quách Giai Kỳ mở đầu, group chat lập tức khí thế ngút trời.
Hạng Khả nhớ đến cái bữa đi ăn bò bít tết, cảm thấy hơi hơi mất hứng rồi:
– Tụi anh có đi ăn tối một lần.
– Dấu hiệu tốt! – Mấy nàng gấu cũ có vẻ cao hứng – Khởi đầu tốt coi như thành công một nửa! Phải tăng tốc, rèn sắt khi còn nóng, cưa đổ chị ấy thì từ nay anh không còn FA nữa!
– Tiểu tử thối này tốt số ghê, Cao Đường đã hơn ba mươi rồi, chắc cũng muốn yên ổn, chỉ cần biết nắm cơ hội là hai người sẽ kết hôn được rồi!
– Biết đâu lại ba năm hai đứa! Ố hố hố!
– Con của hai người chắc chắn đẹp lắm đây.
Rõ ràng là trọng tâm câu chuyện tràn ngập vui mừng, nhưng Hạng Khả chỉ nhìn nhìn, không biết vì sao lại cảm thấy mê man, dường như những lời chúc phúc này chẳng hề mang đến hạnh phúc, mà chỉ toàn gánh nặng.
Nhưng yêu đương, hôn nhân, con cái, không phải tất cả đều là những thứ trước kia cậu từng ước ao sao?
Hạng Khả biết vấn đề ở đâu, cậu không trả lời trong nhóm We Chat kia nữa, mệt mỏi vứt di động, thả hồn về hiện thực.
Hôm nay quay một cảnh cực đặc biệt, ngay cả nhân viên của các đoàn khác cũng bớt chút thời gian đến xem. Cao Đường từ phòng trang điểm bước ra, trong chớp mắt tạo nên hàng vạn tiếng trầm trồ… Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, nhìn sang trọng mà vô cùng tao nhã.
Đây là một buổi lễ kết hôn trên màn ảnh, ở trong phim chính là cảnh trong tưởng tượng của nữ phụ, nhưng trong hiện thực, đoàn phim đã phải tỉ mỉ sắp xếp.
Cao Đường ngửa mặt để người ta trang điểm, mái tóc thật dài búi gọn, lộ ra xương quai xanh và bờ bai. Bởi vì đang nhập vai, nên cả người toát vẻ dịu dàng, trái ngược hẳn với thường ngày.
Tựa như một cô dâu đang đón chờ hôn lễ của mình vậy.
Vừa nhắc chuyện kết hôn đã nhìn thấy cảnh này, cứ như Cao Đường thật sự trở thành cô dâu của cậu vậy. Hạng Khả nhìn rất lâu, nhưng cậu phát hiện, trừ sự tán thưởng ca ngợi thuần túy, thì cậu chẳng hề có chút xao động hay chờ mong.
Cậu ngẩn ngơ mất hồn, đến tận khi bị Từ Lượng đi qua xoa đầu trêu chọc:
– Đẹp đến thế cơ à? Mắt cũng chẳng buồn chớp.
Hạng Khả còn chưa kịp giải thích, thì tầm mắt đã chạm phải Trình Chinh Yến xuất hiện tự lúc nào. Cậu chợt sửng sốt trước ánh mắt phức tạp kia, bỗng thấy hoa cài ngực áo của người ta tim như thắt lại.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, Trình Chinh Yến lộ nụ cười mỉm chẳng rõ buồn vui, rồi đi mất.
Hạng Khả nhìn anh từng bước lại gần Cao Đường, giày da, áo vest, bước chân vững vàng.
Cao Đường cười cười, không biết đang nói gì, có lúc lại ngồi xuống để stylish cài khăn voan. Trình Chinh Yến rất trầm mặc, tưởng như anh đang ngẩn người, nhưng đôi lúc lại nói vài câu.
Hạng Khả ngơ ngác, thoạt nhìn, họ thật giống một cặp tình nhân hoàn mỹ.
Ngộ ra điều này trong chớp mắt, một thứ cảm xúc không nói nên lời bao phủ cậu. Hạng Khả tranh thủ thời gian chỉnh lại trang phục.
Cậu biết Cao Đường có thiện cảm với Trình Chinh Yến, giờ phút này nhói đau mãnh liệt, cậu nhìn hai người kia… cảm nhận được một thứ ác ý xa lạ cứ trào ra khỏi cơ thể.
Cả buổi sáng, cảm xúc của Hạng Khả không tốt, mệt mỏi rúc trong cái ghế của Từ Lượng, Từ Lượng lo lắng sờ trán cậu hai lần, cuối cùng đành tặng luôn cái ghế đạo diễn cho cậu.
Vương béo vốn muốn dỗi thêm một thời gian, giờ này cũng không tức nữa, ngồi bên cạnh bóc quýt cho cậu ăn.
Hạng Khả lắc đầu tỏ vẻ không đói bụng, Vương béo cuống quýt đến độ hỏi han liến thoắng, lại tự trách mình sáng nay không nên nổi giận làm cậu sợ.
Hạng Khả bị bị dỗ đến nỗi hốc mắt cay xè, tủi thân trong lòng tuôn trào, không cách nào ngừng nổi.
Cảnh quay dài đằng đẵng cuối cùng cũng chấm dứt, hành khúc hôn lễ không hề gián đoạn lúc nào cũng đã kết thúc, Hạng Khả dùng dằng kéo dài thời gian trở về, mới vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy hình ảnh Trình Chinh Yến và Cao Đường đang nói chuyện.
Lúc này đây ngay cả chính bản thân cậu cũng không rõ nổi lửa giận của mình đang nhắm vào ai.
Quách Giai Kỳ phát We Chat giục cậu chớp cơ hội ở bên Cao Đường, Hạng Khả không hứng đọc, cũng không muốn nghe theo, nhưng mà một lát sau Cao Đường lại chủ động xách váy tới gần:
– Hạng Khả, lần trước cảm ơn em mời chị ăn cơm, chờ chị thay quần áo, lần này để chị mời em nha.
Hạng Khả không lộ vẻ gì, nhìn cô, lần này không phải giả làm mỹ thiếu niên lạnh lùng, mà thực sự là cười không nổi.
Cao Đường vốn quen thấy cậu im lặng, nên không cảm thấy có gì khác lạ, cứ thế về thay quần áo.
Hạng Khả ngồi tại chỗ, một lát sau Trình Chinh Yến cũng tới, hai người trầm mặc đối diện hồi lâu. Trình Chinh Yến gượng cười vươn tay vỗ vỗ đầu cậu.
– Sao hả, giờ đã thấy vui chưa?
Hạng Khả không hiểu vì sao Trình Chinh Yến lại hỏi thế, cậu tuyệt đối không vui, cậu đang tức giận đến mức sắp nổ tung rồi.
Trình Chinh Yến chẳng hề có sức sống, hỏi xong những lời này, ngây ra như phỗng rồi ủ rũ bỏ đi.
***
Bữa tối với Cao Đường vô cùng trầm lắng, Hạng Khả gần như không ăn nổi cái gì, vừa uống nước vừa ngồi ngẩn ra.
Trong group chat, hội bạn gái cũ lại hỏi liên tục, Hạng Khả phiền muộn rep lại:
– Tụi anh đang ăn cơm.
Quách Giai Kỳ có vẻ phấn khởi:
– Tục tưng làm ăn hiệu quả ghê nha! Nói được là được luôn!
Lâm Mễ cũng cảm thán:
– Không ngờ Hạng Khả cũng biết chủ động đấy, ngày xưa em cưa anh, lần nào hẹn hò cũng là em đề nghị.
Lời này vừa ra, dẫn theo hưởng ứng nhiệt liệt, vì thế đề tài biến thành bóc phốt thời gian yêu đương với Hạng Khả trước đây. Chẳng qua dù là bóc phốt công khai, nhưng mọi người đều hy vọng Hạng Khả sẽ tìm được hạnh phúc. Lâm Mễ vừa mới bực tức mà giờ đã nói:
– Nhưng mà vui thật nha, Khả Khả có thể đến với người mình thích, trước kia tao cứ tưởng trái tim anh ấy sẽ chẳng loạn nhịp vì ai cả.
Hạng Khả đang uống nước, đọc được dòng này bỗng dưng hoảng hốt.
Câu chuyện phiếm lại tiếp tục, Quách Giai Kỳ cũng nói:
– Đúng ròy, rốt cuộc anh ấy cũng trưởng thành, hẳn là sẽ biết được cái cảm giác căng thẳng khi đứng trước người mình thích, giống chụy em mềnh ngày xưa ấy. Ngày xưa tao thích anh ý kinh khủng.
– Ờ đấy, cứ nhìn thấy anh ấy là ngoác miệng ra cười, ngay cả lúc nhắn tin cũng cười như con ngáo.
– Ở bên nhau thì làm gì cũng thấy hạnh phúc, dù cho chỉ đi dạo thôi cũng được. Trước giờ tao chưa nói ai biết, cơ mà ngày xưa tao thích ngắm anh ấy ăn bánh ngọt cực!
– Giờ nhớ lại, ngày xưa lúc tao đối mặt với anh ấy thôi cũng đã xấu hổ rồi ý, thế mà chả lần nào anh ấy có phản ứng.
– Đúng là một thằng nhóc khốn nạn!
***
Cao Đường bất đắc dĩ mà uống cà phê, cô không tài nào hiểu được vì sao ban nãy Trình Chinh Yến lại nhờ cô mời Hạng Khả đi ăn. Nhìn Hạng Khả như đang lạc trong cõi thần tiên thế này, chẳng giống như đang đi ăn cơm với mình chút nào cả!
Hai người đẹp trai nhất đoàn làm phim, một người mời thế nào cũng không đi, một mời mời thì đi nhưng cứ ngồi ngẩn ngơ.
Cao Đường thầm ai oán, trong đoàn lần này chả có ai biết thương hoa tiếc ngọc gì sất. Soạt một tiếng, mỹ thiếu niên lạnh lùng ngồi đối diện chợt đứng vụt dậy, chạy ra phía ngoài.
Đi được vài bước, cậu đột nhiên hoàn hồn, xoay người lộ ra vẻ mặt vô cùng hổ thẹn, nhìn Cao Đường đang ngạc nhiên đến tái mét mặt mày…
– Chị Cao… Xin lỗi, gần đây em làm lãng phí thời gian của chị rồi.
Cao Đường lần đầu tiên thấy mỹ thiếu niên lạnh lùng lộ ra biểu cảm trước mặt mình, vừa mừng vừa lo nhưng không hiểu ý cậu, đành sững sờ gật đầu:
– Không… Không sao mà…
Hạng Khả như trút được gánh nặng, xoay người rời đi chẳng chút lưu luyến.
Tới cổng, cậu chợt ngước nhìn không trung, rút điện thoại ra gọi một cú.
Trong văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất Tinh Quang Ent, Trịnh Phùng Xuân đang làm tăng ca, cầm lấy di động, cái giọng dạy dỗ người khác trong cuộc họp vừa rồi ngay lập tức biến thành gió xuân dịu dàng:
– Ô kìa? Hạng Khả?
– Sếp Trịnh! – Giọng Hạng Khả hừng hực khí thế chiến đấu.
Trịnh Phùng Xuân lắc đầu cười cười:
– Chú đây, làm sao?
Hạng Khả hít sâu hai hơi, lần đầu gióng trống nâng cao sỹ khí:
– Cháu thích Trình Chinh Yến! Cháu muốn theo đuổi anh ấy! Cháu theo đuổi anh ấy được không?
Trịnh Phùng Xuân:
– …???
Trình… Trình Chinh Yến
Trịnh Phùng Xuân lấy di động xuống dán mắt nhìn lại tên người gọi đến ở trên màn hình, giành giật từng giây từng phút khôi phục bộ não như vừa bị côn đập vào:
– … Khả Khả…
Lời trấn an còn chưa kịp thốt ra, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói ngọt lịm của Hạng Khả, cứ như bọc thêm một lớp mật:
– Sếp Trịnh, chú Trịnh, cháu cực kì thích anh ấy! Cháu rất thích Trình Chinh Yến! Ôi! Sao giờ cháu mới nhận ra chứ! Bây giờ cháu đang vui lắm ấy!
Tay trái cầm bút của Trịnh Phùng Xuân khẽ run lên, thậm chí ông có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hoạt bát ngập tràn sức sống của cậu.
Hạng Khả vừa chạy như bay về khách sạn, hỏi qua điện thoại:
– Sếp Trịnh sếp Trịnh, cháu có thể theo đuổi anh ấy không? Cháu tỏ tình với anh ấy nhá?
Thường thì nghệ sĩ yêu đương phải báo cáo với công ty, những đối tượng không hợp, hoặc là rất khác người thì…
– Được không được không được không được không được không?!
Hạng Khả vui vẻ tựa chú chim sẻ sổ lồng đang đạp nước, bay loạn đến nỗi lông vũ dính cả vào mũi Trịnh Phùng Xuân.
Hồi lâu sau, Hạng Khả thấy trong ống nghe là một tiếng thở dài thật dài, giọng điệu Trịnh Phùng Xuân mang theo chút bất đắc dĩ…
– Nếu thích đến mức ấy rồi thì… Được!
***
Trình Chinh Yến đang nằm ngẩn ngơ trong phòng, không biết suy nghĩ bản thân đạt tới cảnh giới huyền diệu nào nữa. Trước khi rời phim trường, anh nhờ Cao Đường mời Hạng Khả ăn tối, chắc là Hạng Khả vui lắm.
Thấy Cao Đường mặc váy cưới mà cậu đã đờ đẫn vầy cơ mà.
Trình Chinh Yến giơ kịch bản lên, không yên lòng mà lật giở… Kết thúc của “Hồ Thanh Thủy” không có hậu, mối tình tay ba lằng nhằng chẳng ai nhường bước, sau cùng rạn nứt không ai thành đôi.
Trình Chinh Yến phì cười, cảm thấy chẳng ổn chút nào hết. Anh quay đầu nhìn đăm đăm ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, đoạn cào cào tóc ngồi dậy.
Tiếng đập cửa bỗng vang lên không báo trước, giống một hồi trống mềm nhẹ đang nhảy nhót, Trình Chinh Yến sững sờ một lúc mới ra mở cửa:
– Ai đấy?
Cửa mở, lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng vì chạy.
Hạng Khả vòng tay giấu cái gì đó sau lưng, thở dốc từng hồi, đôi mắt trong suốt căng thẳng nhìn Trình Chinh Yến:
– Là em! Trình Chinh Yến, anh có rảnh không?
Trình Chinh Yến trợn tròn mắt, nhìn ra phía sau Hạng Khả. Không thấy bóng dáng Cao Đường.
– Cậu và Cao Đường không…
– Có rảnh không? Trình Chinh Yến, anh có rảnh không? – Hạng Khả đứng ở đó, bướng bỉnh cắt lời anh.
– … – Trình Chinh Yến hôm nay rất mệt, nhưng riêng với cậu thì hết cách thiệt, nên đành gật đầu:
– Ừ, có.
– Tuị mình tập diễn đi! – Soạt một tiếng, Hạng Khả lấy kịch bản ra từ phía sau lưng – Chúng mình cùng tập nào.
Trình Chinh Yến vô thức cầm lấy kịch bản, cúi đầu giở ra xem, trên mặt lộ ra sự bất đắc dĩ. Anh không biết vì sao Hạng Khả lại hớn hở như thế, nhưng rõ ràng hôm nay trông cậu rất khác thường…
Khoan đã.
Ánh mắt anh dừng trên trang sách Hạng Khả mở ra… Màn bốn, cảnh tuyết đêm, ôm hôn.
Trong lòng nổi lên suy đoán khó tin, anh chầm chậm ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hạng Khả.
– Màn này, cảnh này, mình diễn rồi mà…
Hạng Khả lại lắc đầu:
– Chỉ một đối một mà thôi!
Trình Chinh Yến đứng ngay đơ, vài giây sau mới hỏi:
– Cao Đường đâu?
– Không có chị ấy. – Hạng Khả tiến lên một bước, thở gấp – Sau này không có chị ấy nữa, chỉ có hai người chúng ta, có được không anh?
Con tim rộn ràng nhịp đập, dồn dập mạnh mẽ, cảm giác hít thở không thông. Trình Chinh Yến trông thấy hình bóng của anh phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, giây phút này anh ngỡ như một giấc mơ.
Anh nghe giọng mình vang lên rõ ràng bên tai…
– Được.
(Hoàn chính văn)