Hà An Viện nhìn thấy khối ngọc bội kia, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi nói:“Từ đâu mà lấy được?”
“Là mấy người Tiểu Lệ lúc đi múc nước, nói là gặp ma, vẫn nghĩ rằng bọn họ hoa mắt, nhưng trở về vừa nhìn, lại thấy được thứ này, mới thét chói tai!”
Hà An Viện không có hé răng, chỉ nhfin khối ngọc bội kia, chỉ cảm thấy một loại hàn ý, từ trong lòng mình, không hề có điềm báo bốc lên.
“Tiểu thư, cô nói, có thể hay không thật sự là tiểu thiếu gia trở về lấy mạng? Anh ta có thể hay không chết đi lâu như vậy, âm hồn không tiêu tan, quấn quanh bên cạnh chúng ta?” Tiểu Vân kéo tay áo Hà An Viện, nước mắt đã muốn rơi xuống, nhỏ giọng mà lại run run hỏi.
Hà An Viện nghe Tiểu Vân nói xong như vậy, phía sau lưng cũng chợt lạnh đi, cô quay đầu, lại nhìn thấy phía sau ngoại trừ giường lớn, cái gì cũng không có, liền cứng cỏi để cho bản thân mình trấn định lại nói:“Nói bậy! Trên thế giới này vốn dĩ không có ma quỷ! Tiểu nha hoàn đó điên mất rồi, chẳng lẽ cô cũng điên theo sao?!”. Ngôn Tình Sủng
Hà An Viện cắn chặt răng, đứng lên, cô cảm thấy chính mình chết còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ ma sao?
Thiếu tướng chắc chắn sẽ không quay về với cô.
Cô sớm đã chết tâm với anh, hiện tại, chút kinh hách này, có năng lực gây khó dễ cho cô sao?
Hà An Viện nghĩ đến đây, liền cho người chuẩn bị nước ấm cho mình, để Tiểu Vân hầu hạ mình tắm rửa.
Lúc tắm rửa, lòng cô vẫn là có chút lo lắng, chính là Tiểu Vân không nói, cô tất nhiên cũng sẽ không nói.
Tiểu Vân cũng không nhanh nhẹn như trước, đứng lên làm việc, ngón tay cũng có chút run run, không phải quên cái này, thì cũng là quên cái kia.
Hiển nhiên, là thật sự sợ hãi.
Hà An Viện không lên tiếng, chỉ trực tiếp thay đổi áo ngủ, nằm ở trên giường, bắt buộc chính mình phải ngủ.
Kỳ thật, trên thế giới này, chuyện kinh khủng nhất, không phải là bạn muốn chết, mà là......... Bạn có những sợ hãi vô tận, mà sợ hãi này đều mang cái chết đến cho bạn, nhưng bạn lại không biết, nó rốt cuộc khi nào thì phát sinh.
Hà An Viện nhắm mắt lại, vốn định ngủ, nhưng lăn qua lộn lại, lại vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
Vài lần mở mắt, nhìn ngoài phòng trời đêm tối đen như mực, đáy lòng nghĩ, trên thế giới này, thật đúng là có ma sao?
Cũng không biết rốt cuộc qua qua bao lâu, Hà An Viện mới miễn cưỡng ngủ được, lại nghe đến bên tai, có tiếng gió thổi qua, cô nghiêng đầu, lại nhìn thấy cửa sổ không đóng, nhất thời liền lớn tiếng hô một câu:“Tiểu Vân!”