Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha

Chương 37: Hào phóng một chút




Cố Ngạo Thiên chấn động một khắc, trong tâm nghĩ đến việc mà cô nói.
Lòng chợt dao động mạnh mẽ...
Âm trầm một lúc cuối cùng hắn cũng nói ra
"Tôi nuôi cô cả đời"
Hắn không biết tương lai ra sao nhưng hiện tại hắn muốn giữ cô ở lại bên mình.
Đến khi cơ thể cô không còn ấm nóng, đến khi trái tim cô không còn nhịp đập, đến khi nhân gian không còn luân hồi....
Đời đời kiếp kiếp, hắn, khiến cô, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, là người của hắn.
Lần này là Di Ái sửng sốt, cả cơ thể cứng lại trong giây phút hắn bên tai cô cất lên tiếng nói trầm ấm.
Vốn tưởng hắn sẽ trả lời là không, vì một món đồ chơi như cô thì ắt sẽ có hạn sử dụng.
Như đến khi hắn chán ngán, như đến khi cô không còn đẹp xinh...
Mà nếu hắn làm thật thì sao, hắn sẽ mãi mãi kìm hãm cô?
Có lẽ, một câu này của hắn chẳng có ý tứ gì, chỉ đơn giản là muốn cô không được đi học. . truyện tiên hiệp hay
"Nhưng tôi vẫn muốn đi học..."
Cố Ngạo Thiên mặt có chút tối lại, xem ra cô rất quyết tâm về vấn đề này.
"Một món bánh chưa đủ, lấy lòng thì cô cũng phải lấy lòng cho hào phóng thêm một chút! Tôi cũng không phải là một đứa trẻ 3 tuổi một chút bánh ngọt liền có thể khiến tôi thỏa mãn"
Di Ái trong lòng phát ra khởi sắc, hắn nói như vậy có nghĩ là cô chỉ cần đủ thành ý hắn sẽ cho cô đi học phải không?
Quay đầu nhìn lại cô liềm thấy hắn khí chất như vương giả lại giống như đang chờ mong điều gì ở cô làm cô có chút cuống.
Chưa từng chủ động lấy lòng nam nhân, cô liền không quen.
Có cảm giác căng thẳng trong lòng.
Nhưng cô phải nhanh nhanh làm việc, chẳng may hắn đổi ý không muốn cho cô cơ hội nữa thì biết làm sao đây.
Cố lấy dũng khí, cô ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mộng ngại ngùng đặt ở trên má hắn hôn một cái.
Đây là lần đầu cô hôn người khác thật tránh không được e thẹn, mặt cô sớm đã đỏ ửng, hai cái má trắng nõn liền như được phết lên sơn đỏ.
Đáng yêu như thỏ con.
Bộ dạng xấu hổ này lọt vào mắt Cố Ngạo Thiên làm hắn vui lòng, đưa tay đặt bên eo cô đỡ lấy, khiến cô ngửa ra đằng sau mặt đối mặt với hắn.
"Vẫn chưa đủ..."
Vừa dứt lời môi của hắn đã đặt trên môi cô, không ngừng hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng như làn sóng nhu mì rồi dần dần lại biến thành dữ dội như cơn nước cuốn.
Cuốn lấy hơi thở thơm tho của cô, mật ngọt của cô.
Không biết có phải là do lúc nãy hắn dùng qua bánh ngọt hay không nhưng lúc này giữa hai người lại mơ hồ cảm thấy nụ hôn này thật ngọt, ngọt đến nổi khiến hắn điên cuồng.
Thẳng đến khi hắn trên môi cô thỏa mãn xong toàn thân cô đã như cọng bún yểu xều nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn.
Hắn tà mị đưa ra một ngón tay thon gọn, nhẹ lướt qua môi sưng đỏ như cánh hoa hồng của cô, bá đạo tuyên bố.
"Nơi này của cô sau này chỉ có thể để tôi dùng, có biết chưa?"
Di Ái không có trả lời hắn chỉ lẳng lặng gật đầu một cái.
Mà cái này lại thành công lấy lòng được hắn.
"Rất ngoan, ngày mai tôi sẽ chọn cho cô một ngôi trường thật tốt để nhập học"
Cô nghe thấy liền vui vẻ trên môi nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn cảm kích.
"Cảm ơn anh"
"Nhưng phải về nhà trước 6 giờ, tối đến còn phải phục vụ tôi, để tôi phát hiện cô về trễ hơn lập tức không cho cô đi học nữa"
"Ừm"
Trong lòng cô trùng xuống đôi chút, hắn nói phải trở về phục vụ hắn, cách nói này như lời nhắc nhở cô vậy.
Nhưng mà không sao, hắn cho cô đến trường là cô đã rất vui rồi. Điều kiện cao hơn một tí cô vẫn sẽ chấp nhận.
Nhưng rồi cái điều kiện cao hơn này thực nhanh đã tới.
Cô khiếp đãm phát hiện một chuyện, hắn hình như "lên" rồi.
Ngước mắt nhìn, cô liền thấy được bộ mặt không mấy thiện ý của hắn.
Hắn có chút bất man nhíu mày, kiên định của hắn trước gì vẫn rất tốt chỉ có cô gái này hết lần này hết lần khác dễ dàng khơi dậy hắn.
Giống như lần này một nụ hôn, một mùi thơm trên người cô đã khiến hắn mạnh mẽ trỗi dậy.
Không chút nề hà hắn liền ôm cô hướng lên lầu mà đi.
"Anh... đừng"
Biết ý định của hắn Di Ái liền giãy giụa, tay chân loạn xọa đưa lên xuống.
Chẳng qua cái này cơ bản là vô dụng với hắn, hắn vẫn cứ đi bên môi nói chuyện.
"Yên, nếu không tôi liền đổi ý định"
Một câu răng đe liền khiến cô nằm yên.
Khó khăn lắm mới được hắn đồng ý cô không thể để hắn đổi ý vào phút chót được.
Chỉ có điều đôi mắt hạnh to tròn vẫn trân trân nhìn đóng bánh trên bàn.
Có chút bất lực.
Hắn vẫn chưa ăn được bao nhiêu, đã chuyển qua "ăn" cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.