Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 67: Không cách cùng em đi địa phương kia rồi, Ông cảnh quan




"Ông tiểu thư, đây là nhẫn cô đặt làm, đã theo yêu cầu của cô khắc chữ ở phía trên." Một mình trong phòng khách, Ông Lẫm Nhiên có chút thấp thỏm ngồi trên ghế, tiếp theo nhân viên phục vụ mở chiếc hộp ra, bên trong nằm hai chiếc nhẫn hiện ra ở trước mắt, nàng mới giống như thở phào bình tĩnh xuống.
"Cám ơn anh, chiếc nhẫn làm đến rất đẹp." Đem chiếc nhẫn làm xong tỉ mỉ kiểm tra hết, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới mỹ mãn đứng lên rời khỏi. Đây là nàng ở nữa tháng trước thì đến đặt, quá trình phải tránh khỏi Tư Hướng Nhan, để tránh bị cô phát hiện, còn phải tìm thủ công và vật liệu hạng nhất và cửa hàng bí mật. Đem chiếc nhẫn đặt ở trong lòng, chạy xe trở về Tư gia, Ông Lẫm Nhiên biết, chính mình nhanh như vậy thì làm ra quyết định này xác thực là có chút qua loa, nhưng nàng thật sự rất hy vọng có thể đích thân tặng nhẫn cho Tư Hướng Nhan.
"Tư tỷ, chị thật sự dự định làm như vậy?"
"Ân, anh đem chuyện gần đây chuẩn bị tốt, còn nữa.."
"Nhan Nhan, em trở về rồi."
Dừng xe ở trong nhà xe, Ông Lẫm Nhiên đẩy cửa đi vào nghe thấy Long Vọng một mặt trầm trọng đang cùng Tư Hướng Nhan nói cái gì, sau khi mình trở về lại lập tức dừng lại. Thấy Tư Hướng Nhan đầu cũng không quay uống lấy cafe, chân mày Ông Lẫm Nhiên khẽ nhíu, cười lấy ngồi qua. Sáng nay sau khi nàng dậy thì không thấy được Tư Hướng Nhan, vốn muốn thừa dịp tối qua ôn tồn một chút, lại mất đi cơ hội lớn, ngược lại có chút thất vọng.
"Em đi đâu?" Bị Ông Lẫm Nhiên ôm, Tư Hướng Nhan thuận thế đem cơ thể dựa gần trong ngực nàng, hôn lấy thanh hương nhàn nhạt trên người nàng, trong đầu quanh quẫn tới lui tất cả lời nói của Dương Nhạc sáng nay, con người này, không chỉ là tuyến người của cảnh sát, càng là nội gián của Trình gia phái đến. Thân phận của nàng là giả, ngay cả thân phận cảnh sát của nàng cũng là giả. Là gián điệp hai mặt, mà mục đích cuối cùng, lại chỉ có một, đó chính là loại trừ chính mình, làm tan nát Tư gia.
"Không có đi đâu, chỉ là đi bệnh viện thăm mẹ, rất lâu không đi rồi." vì không để Tư Hướng Nhan phát hiện mình muốn cho chị ấy bất ngờ, Ông Lẫm Nhiên tùy tiện nói dối, đối phương nghe thấy cũng không có nói cái gì, chỉ là hướng Long Vọng ra hiệu, người sau hiểu ý rời khỏi, liền đem không gian triệt để cho Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan hai người.
"Bệnh tình của mẹ em thế nào?" Tư Hướng Nhan cũng không có quên Ông Lẫm Nhiên còn có người mẹ bị bệnh ung thư, trên thực tế, từ buổi trưa hôm nay, cô đã phái thuộc hạ trông chừng bệnh viện rồi
"Vẫn là bệnh già, không có biến xấu thì tốt rồi."
"Vậy bà ấy còn nói em là cảnh sát không?" Nghe được lời nói của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan ra vẻ tùy ý hỏi.​
"Mẹ em là thích nghĩ lung tung, giây trước nói em là cảnh sát, giây sau lại nói em là lão bản công ty, em a, cũng quen rồi" Ông Lẫm Nhiên bất đắc dĩ nói ra, dùng đầu cọ cọ bờ vai của Tư Hướng Nhan. Nàng luôn cảm thấy Tư Hướng Nhan hôm nay kỳ lạ, lại nói không ra không đúng chỗ nào. Nhớ đến tối qua đối phương ở dưới thân mình bộ dạng yếu đuối yêu mị, Ông Lẫm Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Tư Hướng Nhan là đang xấu hổ.
"Nhan Nhan, hôm nay nghỉ ngơi sớm có được không? Em ngày mai muốn dẫn chị đi một nơi."
"Nga? Đi đâu?" Phản ứng của Tư Hướng Nhan rất chậm, đối với lời nói của Ông Lẫm Nhiên cũng đặc biệt mệt mỏi, nhưng thái độ của cô cũng không có để Ông Lẫm Nhiên sợ, trái lại cười đến đặc biệt vui vẻ.
"Em muốn dẫn Nhan Nhan đi một nơi đối với em mà nói rất quan trọng, nơi đó, em muốn đi chung với chị."
"Được."
Có được sự cho phép của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cười đến vui vẻ giống y như đứa trẻ, thấy nàng đứng dậy lên lầu, Tư Hướng Nhan cầm lên cây súng để ở bên sofa giắt ở thắt lưng, cũng đi lên theo.
"Nhan Nhan, em muốn chị." Hai người tắm rửa xong, Tư Hướng Nhan mới vừa nằm lên giường, Ông Lẫm Nhiên liền dán lên. Thấy khát vọng trong mắt nàng, nhận thấy được động tác trên tay nàng không thành thật, Tư Hướng Nhan cười rồi cười, nhanh chống lật người qua đè nàng ở dưới thân, cơ hồ là không làm một khắc trì hoãn trực tiếp tiến vào trong thân thể của Ông Lẫm Nhiên.
Xâm chiếm thình lình đến để Ông Lẫm Nhiên có chút không thích ứng, càng nhiều là hơi đau nhói. Nhưng rất nhanh nàng lại bị thế công mãnh liệt của Tư Hướng Nhan khóa chặt, chỉ có thể ý loạn tình mê bị cô từng lần từng lần lên đỉnh, tùy lúc nở rộ.
"Nhan Nhan.. em rất thích chị đối với em như vậy, mỗi một lần chị muốn em, em đều sẽ cảm thấy chị rất yêu em, rất cần em.. ân.. lại phải.. đến rồi."
"Ông Lẫm Nhiên, em có từng nghĩ, có ngày chúng ta sẽ tách ra." thấy Ông Lẫm Nhiên một lần nữa bị chính mình muốn đến tan tành, Tư Hướng Nhan bổng nhiên bóp lấy cầm của nàng, thấp giọng hỏi ra.
"Nhan Nhan sao bổng nhiên hỏi như vậy? Em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ tách ra, nhưng nếu như có ngày đó, em nhất định sẽ không buông chị đi, cho dù chị không cần em, em cũng phải ở bên cạnh chị, chỉ là làm cái bóng cũng được."
"Thật sự làm được sao?"
"Nhan Nhan, chị làm sao.. a.."
Lời chưa nói xong, nhưng thân thể liền lần nữa bị Tư Hướng Nhan xuyên thấu, hai chân bị cô đặt ở trên cổ, nhưng sớm đã mệt đến thắt lưng đau nhứt đến không có trực cảm càng là bị cô cao cao nhấc lên. Thấy Tư Hướng Nhan nhìn về phía mình, ở dưới tầm mắt của chính mình lắp đầy chính mình, dù cho thân thể đã mệt đến cực hạn, Ông Lẫm Nhiên vẫn chủ động vặn vẹo thắt lưng, phối hợp với nhiệt tình của Tư Hướng Nhan.
Cuối cùng, Ông Lẫm Nhiên không biết chính mang làm sao ngủ đi, hoặc giả dùng ngất để hình dung càng thêm thích hợp, cùng với thân thể từng lần từng lần nở rộ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt bổng trở nên đen, thần trí cũng theo khoái cảm bay xa. Mà một cảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt, vẫn cứ là gương mặt của Tư Hướng Nhan lại là.. bình đạm như vậy, không có tình cảm.
Thấy Ông Lẫm Nhiên bị mình muốn đến ngất đi, Tư Hướng Nhan mới dừng lại động tác đòi hỏi, đem hai chân mềm mại của nàng đặt lại trên giường. Thấy đối phương quen thuộc đem thân thể cuộn tròn lại với nhau, theo ý thức tìm kiếm chính mình, Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mang cái gối thuộc về mình đặt trong lòng Ông Lẫm Nhiên. Cho đến khi đối phương lòng đầy thỏa mãn ngủ đi, cô mới đứng dậy rời khỏi.
Đẩy cửa ra xuống lầu lần nữa, một đường đến kho chứa rượu, nhìn theo các loại các dạng rượu bên trong, Tư Hướng Nhan chẳng nói chẳng rằng cười rồi cười, tùy tiện tìm một địa phương ngồi xuống. Cô không phải là người thích uống rượu, vì cô chán ghét cái loại cảm giác thần kinh bị cồn rượu làm mê mụi, nhưng ở thời khắc này, cô lại không thể không ỷ lại thứ này, dùng để chính mình bình tĩnh lại.
Từng chai rượu từ từ thấy đáy, nhưng Tư Hướng Nhan lại cảm thấy ý thức của mình so với chưa uống rượu còn rõ ràng hơn. Khi sắc trời từ từ sáng lên, đến sáng hơn, nghe thấy thanh âm xao động bên ngoài của xe cảnh sát, Tư Hướng Nhan cười cầm ra cây son cất trong túi, kỹ lưỡng bổ trang xong, từ từ đi xuống lầu.
"Đứng yên! Giơ hai tay của cô lên, đặt lên trên đầu. Tư Hướng Nhan tiểu thư, chúng tôi bây giờ nghi ngờ vụ án cô có liên quan với xã hội đen buôn lậu ma túy, mà những việc cô làm uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn quốc gia. Bây giờ bắt cô quy án."
"Nên đến, cuối cùng đến rồi."
Nghe thấy mấy cảnh sát kia nói cái gì, Tư Hướng Nhan biểu hiện không quan tâm, cô xê dịch bước chân, chuẩn bị lên xe, cửa lớn Tư gia lại ở lúc này bị đẩy ra, nhìn theo Ông Lẫm Nhiên hoảng loạn kì quái đầy mặt chạy qua, lại biết cảnh sát cản lại, trong mắt của Tư Hướng Nhan lóe qua mấy tia ảm đạm, rõ ràng cả cơ thể đều đang run rẫy, lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Xin lỗi, hôm nay có thể không cách cùng em đi địa phương kia rồi, Ông cảnh quan."
Hết chap 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.