Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 68: Chị quên em rồi, thì đừng nhớ lại nữa



Một tiếng bốp thanh thúy, tiếp đó đèn của phòng thẩm vấn cũng sáng lên. Vì lâu dài không thấy sáng, hai mắt bị chói đến có chút phát đau. Nhưng Tư Hướng Nhan lại cũng không cách giơ tay che một cái. Suy cho cùng cô lúc này.. là một phạm nhân rồi.

"Ha ha, không ngờ được Tư đại tiểu thư cũng có hôm nay, ta là ngày ngóng đêm trông mới đợi được." Cùng với hai mắt từ từ thích ứng với tia sáng, Tư Hướng Nhan nhìn rõ được người đến, đó là một nam nhân mặc chế phục cảnh sát, chức vụ chắc là tổ trưởng một đội, biểu tình trên mặt hắn vặn vẹo thần kì, ánh mắt nhìn mình giống như đang nhìn kẻ thù. Chẳng qua, Tư Hướng Nhan cho rằng kẻ thù của bản thân cô rất nhiều, càng sẽ không nhớ được loại nhân vật nhỏ này.

"Tại sao không nói chuyện? Ta đang hỏi cô, ahihi trả lời cho lão tử a!" Thấy Tư Hướng Nhan vẫn như cũ mặt không biểu tình nhìn mặt bàn, Phương Dương chợt đỏ mắt, hắn nhanh bước đi lên trước, nắm lấy đầu của đối phương điều khiển cho cô nhìn chính mình.

"Ta không nói chuyện với người không quan trọng." Chuyện đã như thế, Tư Hướng Nhan biết, chính mình tất nhiên là ở thời điểm không biết nào đó chọc phải tên gia hỏa này, bây giờ đến thời điểm trả rồi.

"Giỏi, giỏi cho một người không quan trọng, Tư Hướng Nhan, không ngờ cô bây giờ gặp nạn còn cuồng vọng như vậy. Nếu cô không nhớ, ta thì nói cho cô biết ta là ai, bạn gái của ta cũng là cảnh sát, chính là bị người của Tư gia các người hại chết. Hiện tại cô rơi vào trong tay ta, ta muốn để cô biết, cái gì gọi là trả nợ!"

Phương Dương càng nói càng kích động, tay nắm lấy tóc của Tư Hướng Nhan càng dùng sức. Bổng nhiên, hắn nhấc mạnh chân đạp một cái, liền đem Tư Hướng Nhan bị còng ở trên ghế đạp ngã xuống đất, kế tiếp một cước lại một cước rơi trên người cô, sức lực của Phương Dương rất lớn, dùng lực đạo mười phần. Cảm thấy phổi bị hắn hung hăng đạp trúng, Tư Hướng Nhan có loại cảm giác hô hấp khó khăn, lại thủy chung không hừ ra một tiếng.

"ahihi là chết sao? Lão tử để cô nói chuyện! Có có nói không!" Tư Hướng Nhan luôn mím chặt cánh môi, thản nhiên nhìn chính minh. Loại biểu tình hờ hững kia và ánh mắt miệt thị để cô nhìn lên thì như nữ hoàng cao cao tại thượng, mà chính mình chỉ là một con kiến. Bị ánh mắt như vậy chọc giận, Phương Dương móc ra cảnh côn trong người, hung hăng đậ̣p ở trên đầu của Tư Hướng Nhan.

Va chạm kịch liệt dẫn đến lỗ tai trong nháy mắt bị điếc, Tư Hướng Nhan hơi lắc lắc đầu, vô lực phản kháng mấy cái đau đớn rơi trên người, trái lại cười ra. Tuy sớm thì nghĩ đến ở địa bàng của người khác sẽ gặp loại chuyện này, nhưng mà bị đánh như vậy vẫn là lần đầu trong cuộc sống của cô. Nghĩ đến khi chính mình bị dẫn đi Ông Lẫm Nhiên bộ dạng sốt ruột còn có ánh mắt hơi sương, tại sao phải như vậy chứ, rõ ràng cũng bị mình chọc thủng rồi còn muốn tiếp tục đóng kịch nữa? Hay là thật sự sợ rồi chứ?

Vẫn may, người bị khi dễ cũng chỉ là mình, nếu là đối thành Ông Lẫm Nhiên con người mỏng manh như Ông Lẫm Nhiên kia, không chừng sẽ khóc nhè chứ. Nhưng.. chính mình nên ghét em ấy, tại sao ở thời điểm này còn bận tâm em ấy? Tư Hướng Nhan, cô cũng quá vô dụng rồi.

"Đủ rồi! Tổ trưởng Phương, đánh nữa cô ấy sẽ chết, mau dừng tay, tôi đi gọi bác sĩ đến." Trong hốt hoảng, Tư Hướng Nhan nghe thấy có người vào, cơ hồ điên cuồng kéo Phương Dương đi. Tư Hướng Nhan cũng không biết bản thân bị thương ở đâu, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều chết lặng rồi, đặc biệt là đại não, một mảng hỗn loạn, nhìn không rõ sự vật. Không qua bao lâu, có mấy người mặc áo blue đi vào.

"Tư tiểu thư, cô còn nhớ được cô là ai không? Ánh mắt chuyển động theo ánh sáng, bảo trì hô hấp bình ổn." Được bác sĩ đỡ lên, Tư Hướng Nhan làm theo chỉ thị của người đó, thấy đối phương điều chỉnh thuốc gì muốn tiêm cho mình, Tư Hướng Nhan biết đó là gì, vội vàng lắc đầu ngăn lại. "Đừng sợ, đây không phải thuốc độc, chỉ là thuốc tê mà thôi, vết thương trên người cô cần được xử lý."

"Không sao đâu, trực tiếp xử lý thì được rồi, ta luôn không thích cảm giác trên người mất đi khống chế." Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng nói ra, thần trí ở thời khắc này mới phục hồi tỉnh táo. Liếc thấy máu tươi thuận theo trán của mình chảy xuống, từng mảng sàn nhà xung quanh đều nhuộm đến đỏ bừng. Cô hơi híp mắt nhìn Phương Dương đứng ở trước cửa, khơi lên khóe miệng khinh bỉ. Xem ra họ cũng không có quyền lợi giết mình, hoặc là nói, tạm thời vẫn sẽ không ra tay.

"Đội trưởng Phương, xử lý xong rồi, nhưng Tư tiểu thư hiện tại cơ thể rất yếu, hy vọng anh bình tĩnh một chút."

"Được, làm phiền anh rồi, bác sĩ Trương." Thấy bác sĩ và hộ sĩ đi xa, Phương Dương lại lần nữa đi trở lại, chỉ là lúc này bên người đã nhiều thêm hai người mặc cảnh phục, thấy hắn từ trên cao nhìn xuống mình, Tư Hướng Nhan đem thân thể dựa ở trên ghế, bình tĩnh đối mặt với hắn.

"Tư Hướng Nhan, ta không thể không thừa nhận, cô là một nữ nhân rất gan dạ, chẳng qua, tất cả của cô cũng dừng ở đây. Buổi chiều hôm nay sẽ có người bắt cô đến nhà giam trấn X, chúng tôi sẽ không thẫm vấn cô, cũng sẽ không cho cô có bất kì cơ hội nào biện bạch. Tuy án này của cô còn sẽ ra tòa, nhưng cảnh sát sớm thì tìm xong thế thân để đối phó cô. Bây giờ cô chính là một con chó bị nhốt, kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh."

"Thì ra cảnh sát cũng thích dùng thủ đoạn đen xử lý một số chuyện." nghe thấy lời của Phương Dương, Tư Hướng Nhan đã làm rõ là xảy ra chuyện gì. Bọn họ tất nhiên đã liên thủ với một thế lực hắc đạo khác có thể kiềm chế Tư gia, lấy danh nghĩa cảnh sát bắt bớ mình, kỳ thực là bắt cóc. Sau đó tìm thế thân coi như nhận tội ở tòa án, đem chính mình chân chính xử lý đi. Không cần đoán cũng biết, thế lực hắc đạo kia chính là Trình gia, mà nguyên nhân họ sở dĩ có thể vẫn không giết mình mà là đem mình đưa đến giám ngục, cũng muốn biết Trình Luân giở trò quỷ gì.

"Tư tiểu thư nói như vậy không đúng rồi, chúng tôi làm việc đa số vẫn là quang minh lỗi lạc, không giống như loại người ra tay tàn độc như các người. Nhưng đối với cô, chúng tôi thực sự không cần thủ đoạn bình thường gì. Tôi rất chờ đợi bộ dạng Tư gia xuống dốc, mà tôi cũng không phải nhất định muốn cô chết. Chung quy, người chỉ có sống mới có thể hiểu được đau khổ chưa từng nếm trãi qua."

Nghe Phương Dương nói xong, nhìn hắn đẩy cửa rời khỏi, Tư Hướng Nhan nhẹ nhàng đem một bên trán không bị thương kia dựa ở trên bàn, bất đắc dĩ cười lên. Mấy lời vừa rồi kia, ngược lại là có câu rất đúng, chỉ có sống, mới có thể hiểu được đau khổ chưa trãi qua. Nếu như chính mình ở năm đó trong tai nạn giao thông cùng ba mẹ chết đi, cũng không giống hiện tại mệt như vậy đâu.

Tự nhiên, cũng sẽ không gặp được Ông Lẫm Nhiên rồi.

"Vị tiểu thư này, phía trước là nhà ở tư nhân, người nhàn chớ gây nhiễu." một chiếc xe đến trước biệt thự của Trình gia, lại bị bảo vệ cản lại. Nhưng mà, người chạy xe hiển nhiên không muốn dừng lại, thấy họ cản mình, Ông Lẫm Nhiên lười đến phí nhiều miệng lưỡi, một chân đạp xuống chân ga, liền lướt qua họ, đụng ra cửa chắn gỗ, chạy hướng Trình gia.

Từ khi Tư Hướng Nhan bị bắt đi đến bây giờ, đã qua cả 5 tiếng đồng hồ. Thời gian này, Ông Lẫm Nhiên được cảnh sát dẫn đi, họ nói với nàng nàng đã khôi phục thân phận cảnh sát, nói cho nàng biết Tư gia đã sa lưới, cũng cứu được Lạc Dương bị nhốt. Nghe mấy người đó chúc mừng mình, nói mình lập được một công lao rất lớn. Nhưng mà, Ông Lẫm Nhiên căn bản cái gì cũng không biết, thì chỉ có thể mở mắt nhìn Tư Hướng Nhan ở trước mặt mình bị bắt đi.

Kinh hoảng trong lòng để Ông Lẫm Nhiên không cách bình tĩnh, cơ hồ là dùng thời gian một buổi trưa mới bình tĩnh lại. Phản ứng đầu tiên của nàng là đến Trình gia, nàng biết tất cả chuyện này tất nhiên là Trình gia ở sau lưng giở trò, nếu không cảnh sát cũng sẽ không ở giữa đêm thì dám động đến Tư gia. Vì chứng minh cách nghĩ của mình, Ông Lẫm Nhiên xuống xe, không quản sự ngăn cản của bảo vệ khác đẩy cửa mà vào.

Dẫu cho địa phương này, đã từng là ác mộng của nàng.

"Ha, ta tưởng là ai, thì ra là ngươi à. Làm việc không tệ, nhưng mà còn có chút chuyện sau này muốn ngươi xử lý, ngươi.."

"Là ngươi làm đúng hay không? Tư Hướng Nhan sở dĩ ở giữa đêm bị cảnh sát bắt đi, đều là ngươi làm. Tại sao vậy, không phải bàn xong rồi đợi ta chuẩn bị xong mới tiến hành sao?" Ông Lẫm Nhiên không muốn nghe lời nhảm của Trình Luân, nôn nóng đánh gãy hắn.

"Nga? Đợi ngươi chuẩn bị xong, ta muốn biết, chuyện này chuẩn bị cần bao lâu, Ông Lẫm Nhiên, đừng cho rằng ta không biết sự việc của ngươi và Tư Hướng Nhan. Ta muốn nói cho ngươi biết, nhất cử nhất động của ngươi, quan hệ của ngươi và Tư Hướng Nhan đều được ta nhìn trong mắt. Bây giờ ngươi cư nhiên còn có mặt chạy qua đây hỏi ta tại sao, gan ngươi rất to." Trình Luân vừa nói, bổng nhiên xoay người qua, thấy hắn đến gần mình, Ông Lẫm Nhiên cũng không dự định lùi ra sau, trái lại nghênh đón.

"Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm gì chị ấy? Trình gia đã đủ cường đại, ngươi còn muốn cái gì, Trình Luân, ngươi.."

"Căm miệng! Chuyện của ta, còn không đến lượt ngươi đến tùy tiện xoi mói! Ông Lẫm Nhiên, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Đừng quên ngươi năm đó là làm sao xin ta giữ lại ngươi, làm sao quỳ ở trước mặt ta cầu xin ta cứu mẹ ngươi, còn có một điểm quan trọng nhất, ngươi đừng quên, ngươi là con gái của ta."

"Không quên, ta sẽ không quên những điều đó, càng sẽ không quên máu trên người ta có bao nhiêu dơ. Nếu như không phải vì mẹ ta, ngươi cho rằng, ta sẽ giúp ngươi hại chị ấy sao?"

"Nực cười, hoàn toàn cực kỳ nực cười, cho nên hôm nay ngươi đến chính là muốn nói cho ta biết, ngươi có bao nhiêu yêu nữ nhân Tư Hướng Nhan kia? Ta thẳng thắng nói với ngươi, con gái của ta rất nhiều, mà ngươi, nhiều nhất chẳng qua là món đồ chơi ta ở bên ngoài lượm về mà thôi. Lần trước ở trong rừng ngươi làm hư chuyện lớn của ta ta không giết ngươi đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi tốt nhất thành thật chút, nếu không bệnh của mẹ ngươi, ta không dám bảo đảm có tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại không."

"Ngươi muốn ta làm cái gì." Nghe thấy lời của Trình Luân, Ông Lẫm Nhiên thấp giọng nói ra, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, bổng nhiên cảm thấy chính mình vẫn giống như lúc trước vô dụng như vậy, nàng bảo vệ không được bất cứ người nào.

"Bây giờ ngươi là thái độ cầu xin người? Là đang nói chuyện với cha của mìình? Ta khi nào từng nói, ta cho phép ngươi ở trước mặt ta đứng?"

"Trình tiên sinh, người còn muốn ta, làm cái gì." Đầu gối nặng nề chạm trên đất, dường như chỉ có dùng đau đớn mới có thể giải trừ một chút áy náy và chán ghét trong lòng. Thấy trên mặt đất phản chiếu bộ dạng vô năng của mình, Ông Lẫm Nhiên cắn lấy đầu lưỡi tràn đầy mùi máu tanh, đem đầu dán trên đất.

"Tốt, đây mới là thái độ của ngươi ở trước mặt ta nên có, sau này ngươi phải nhớ rõ. Ta muốn ngươi đến ngục giam nhốt Tư Hướng Nhan, giết cô ta. Đương nhiên, là ở Tư gia sau khi triệt để chơi xong, rồi giải quyết cô ta."

"Ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, chuyện này phái người khác chắc càng dễ dàng thành công."

"Nói không sai, nhưng ta chợt cảm thấy, bộ dạng ngươi đau khổ để người làm cha ta đây có thể khó có được một chút xíu lòng đồng tình, sau khi làm xong chuyện, ta sẽ tìm bác sĩ tốt nhất khám bệnh cho mẹ ngươi, bà ta không phải luôn hy vọng có thể vào Trình gia sao? Ta cũng sẽ rầm rầm rộ rộ đón bà ta trở về."

"Ta biết rồi."

"Thủ đoạn sạch sẽ một chút, ta sẽ không giúp ngươi xử lý phiền phức."

"Vâng."

Nói với Trình Luân xong, Ông Lẫm Nhiên động động cơ thể cứng nhắc, đứng lên rời khỏi. Nàng ngồi lên xe của mình, một đường chạy trở về Tư gia. Nhưng chỗ đó đã bị cảnh sát niêm phong, bản thân căn bản không cách trở về. Sờ lấy chiếc nhẫn được mình đeo trên cổ, Ông Lẫm Nhiên thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành như vậy, nàng chỉ là muốn bảo vệ hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình mà thôi, lại.. cái gì cũng làm không được.

"Nhan Nhan, em nên làm sao, mới có thể.."

"Ngươi cư nhiên còn dám trở về chỗ này?" đứng ở trước biệt thự, Ông Lẫm Nhiên lăng lăng nhìn theo căn nhà không sức sống, thì ở lúc này, thân thể bổng nhiên bị người ấn ngã ở trên đất, nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn Chung Cẩn Lan ý lạnh cả mặt, lại có mấy phần yên tâm. Chỉ cần người của Tư gia còn ở đây, Tư Hướng Nhan thì được cứu.

"Lan tỷ."

"Đừng kêu ta như vậy, Ông cảnh quan, một tiếng tỷ này của ngươi, ta thật sự nhận không nổi. Ta khi đó thật sự không nên để Tư Tư tiếp nhận ngươi, nếu không cô ấy bây giờ cũng sẽ không rơi đến bước đường như vậy. Cô ấy rõ ràng đã bị thương qua một lần, ngươi căn bản không biết cô ấy cần dũng khí bao lớn mới có thể tiếp nhận ngươi, nhưng ngươi lại cần trái tim cô ấy, rồi lại đem trái tim của cô ấy quăng ở trên đất nghiền nát, ngươi thật đáng chết."

"Phải, tôi thật sự rất kém cõi, tôi cũng biết rõ tôi khi đó không nên đến gần chị ấy. Nhưng tôi nhớ chị ấy nhớ lâu như vậy rồi, nhớ đến cả thế giới của tôi đều là chị ấy, tôi thật sự không cách khống chế chính mình. Tôi muốn cứu chị ấy, cho dù muốn tôi chết cũng không sao. Trình Luân phái tôi đi giết chị ấy, tôi biết chuyện này chẳng qua là sự ngụy trang của hắn, hắn nhất định còn có cách khác, Nhan Nhan chị ấy rất nguy hiểm."

"Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết, Ông Lẫm Nhiên, bất luận ngươi bây giờ chơi trò gì, không người nào sẽ tin tưởng ngươi nữa. Chuyện của Tư Tư, người Tư gia chúng ta tự nhiên sẽ xử lý. Còn người nợ cô ấy, sau khi sự việc kết thúc, cho dù Tư Tư không đòi lại, ta cũng sẽ không buông tha người từng tổn hại cô ấy. Giống như loại người lừa gạt tình cảm như ngươi, súc sinh cũng không bằng."

Cơ thể kiệt sức bị ném ở trên đất, Ông Lẫm Nhiên kinh ngạc nhìn Chung Cẩn Lan chạy xe rời khỏi, lại không có ý tứ đứng lên. Đúng, tất cả họ nói đều đúng. Chính mình vốn dĩ thì không có giá trị gì, là sự tồn tại của Tư Hướng Nhan mới để nàng trở nên có giá trị. Mà bây giờ chuyện cuối cùng nàng có thể làm, chính là đầy đủ lợi dụng giá trị này, để Tư Hướng Nhan bình an vô sự.

"NhanNhan, chị có trách em hay không vậy? Em luôn luôn làm cái bóng của chị núp ở bên cạnh chị lâu như vậy rồi, nhưng em thì sắp vô dụng rồi, cũng nhất định bị chị chán ghét rồi. Như vậy cũng tốt, chị quên em rồi, thì đừng nhớ lại nữa."

Hết chương 68​