Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 30:




Điều mà một người học được khi trưởng thành chính là giả ngốc.
Dường như tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó chỉ là một bước nhạc đệm, giữa hai người bọn họ như không có chuyện gì xảy ra.
Thích Thời Tự sẽ không cố ý vạch trần vết sẹo của mình, vốn dĩ hắn chưa bao giờ muốn khiến Hàn Diệp không vui. Mà đối với Hàn Diệp, cảm giác có lỗi đó vẫn giống như rượu đắng đang lên men trong lòng anh, muốn nói xin lỗi với Thích Thời Tự, nhưng lại cảm thấy chuyện mình cần xin lỗi người ta lại quá nhiều, không biết phải nói bao nhiêu câu xin lỗi mới có thể trả được một chút nợ nần cho Thích Thời Tự.
Huống hồ, dường như cả hai đã quen dây dưa không rõ ràng, đã sẵn sàng cùng nhau đi đến hết cuộc đời nhưng lại luôn nhắm mắt làm ngơ trước những mâu thuẫn đang tồn tại.
Bọn họ nhìn thấy vấn đề, nhưng không ai trong số họ quyết định giải quyết nó.
Đại khái là chính bọn họ cũng không tin tình yêu này sẽ kéo dài được bao lâu.
Hàn Diệp nghĩ đến đây, chợt bật ra một tiếng cười nhẹ.
Thật ra vấn đề đều nằm ở anh.
Anh đa nghi nhạy cảm, không quả quyết trong chuyện tình cảm.
Bởi vì cái chết của Thôi Húc mà anh không cách nào xác nhận được tình cảm của mình rốt cuộc là gì, cho nên mới do dự nghi ngờ về tình yêu của mình và Thích Thời Tự.
Anh là một kẻ hèn nhát, năm năm trước anh rất chắc chắn tình yêu của mình, như thể anh đã xác định kiếp này chỉ có một người là Thôi Húc, lầm tưởng đau lòng vì tình yêu đã mất vĩnh viễn, để rồi bây giờ anh càng ngày càng tỉnh táo, nhận ra một màn cẩu huyết này chẳng khác nào trò hề.
Anh không dám thừa nhận mình chưa từng yêu Thôi Húc, dù sao thì thân phận anh hùng của Thôi Húc vẫn sống mãi trong lòng người khác, mà anh, người yêu của Thôi Húc, đã thay lòng đổi dạ sau năm năm trời?
Nghe thật mỉa mai.
Anh cũng là một tên đao phủ.
Mặc dù Ngô Y chỉ nói đến chứng PTSD của Thích Thời Tự, nhưng trong đó có bao nhiêu ''công lao'' của anh, không cần nói ra cũng có thể tùy tiện hiểu.
Thích Thời Tự là một ngôi sao lớn mà mọi người luôn hướng tới, có vô số người hâm mộ gào thét chói tai vì hắn, nhưng hắn lại cảm thấy mình không được yêu mến. Từ đầu tới cuối, tất cả những gì mà Thích Thời Tự muốn là tình yêu của anh, mà anh không đưa cho hắn được gì cả, ngoại trừ những con dao hết lần này tới lần khác.
Có tài đức gì, mà vẫn làm cho Thích Thời Tự yêu anh.
Anh không hiểu động lực nào đã khiến cho Thích Thời Tự vẫn luôn kiên quyết chờ đợi anh, nên anh luôn nghi ngờ, luôn thắc mắc, muốn tìm được câu trả lời, muốn xác nhận đi xác nhận lại xem tình yêu này có thực sự trong sáng và thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi nào như Thích Thời Tự đã thể hiện hay không.
Nhưng mà, cần gì chứ?
Thế giới hối hả với biết bao người đến rồi đi, ai mà không vì lợi ích? Danh tiếng, tiền bạc, quyền lợi... Từng cái một, ai mà không đuổi theo cả đời, ai lại không vì mình mà sống?
Có lẽ cái gọi là cao quý thật sự tồn tại trong đám người, những kẻ liều mạng thắp đuốc lên làm ánh sáng duy nhất, kẻ sẵn sàng ra đi mà không đòi hỏi gì, tiêu hết tiền để nuôi những người xa lạ chưa từng gặp mặt, còn có những người vì chính nghĩa trong lòng mà sẵn sàng lấy máu hiến dâng cho Tổ quốc, những người này, đương nhiên là những người này có tồn tại, bọn họ được gọi là anh hùng, hoặc nếu như vô danh, hoặc nếu được lưu truyền hàng năm, bọn họ vẫn được tán tụng, mà Hàn Diệp anh chỉ là một hạt cát giữa chúng sinh vạn dặm, có tài đức gì mà được gặp một người yêu anh đến thế?
Đòi hỏi một tình yêu trong sáng có phải là quá buồn cười hay không?
Tình yêu của Thích Thời Tự dành cho anh chứa đựng lời nói dối, sự dối gạt và có cả cảm giác hoảng sợ. Đôi khi nhìn vào con ngươi co rúc của Thích Thời Tự, anh luôn tự hỏi liệu sự cẩn trọng trong đó có phải là tình yêu hay không.
Có rất nhiều người nói tình yêu là không thể kiểm soát được muốn gần gũi, là dùng mọi cách của mình để xác nhận đối phương có yêu mình hay không, yêu nhiều hay không nhiều.
Thích Thời Tự có yêu anh không? Hay hắn chỉ yêu Hàn Diệp đã biến mất trong đền thờ từ lâu.
Tựa như anh, cố chấp với đôi mắt kia nhiều năm về trước, sau một buổi trưa liền rung động kể từ khi sống lại.
Thích Thời Tự có yêu anh không?
Hàn Diệp không cười nổi, vấn đề này quá đau khổ. Cả đời anh kiêu ngạo đã quen, luôn dự tính xong hết thảy từ trước.
Tin rằng đối phương yêu anh sâu sắc hơn chính bản thân mình, tin mình là duy nhất không thể thiếu của đối phương.
Sự thật là như vậy sao?
Hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên Hàn Diệp sinh ra một chút không tự tin, nhưng lại không nhịn được cười — anh và Thích Thời Tự giống nhau biết bao, anh sợ mình không so nổi với tàn ảnh mà Thích Thời Tự luôn yêu quý, mà Thích Thời Tự luôn cho rằng Thôi Húc là một phần cơ thể không thể thay thế đối với anh.
Trong lúc nhất thời, lại không nói ra được ai đáng thương hơn ai.
Anh ấn đốt ngón tay lên vòm miệng, cố gắng hết sức để đè xuống cảm giác lạc lõng của mình.
Anh không tìm được câu trả lời.
Thích Thời Tự có yêu anh không? Yêu anh của hiện tại, hay là Hàn Diệp đã từng tồn tại không biết ở một khoảnh khắc nào trong quá khứ?
Thế nên anh điên cuồng lục soát bằng chứng, bằng chứng mà anh muốn chứng minh rằng Thích Thời Tự đã rung động vì anh.
Anh vẫn luôn đáng khinh, giống như tất cả những nhà tư bản khác.
Các nhà tư bản bỏ qua các hệ thống và quy tắc, dùng máu của con người để thu lấy lợi nhuận.
Mà anh thì đang điên cuồng tìm bằng chứng, như thể chỉ cần anh chứng minh được Thích Thời Tự không yêu anh nhiều như vậy, hoặc tìm ra được một khuyết điểm nào đó thì anh mới có thể yên tâm thoải mái ở bên cạnh Thích Thời Tự, chỉ khi như vậy thì anh mới tìm được sự tương xứng kỳ lạ tồn tại bên trong nội tâm mình.
Thích Thời Tự vẫn là không hiểu anh.
Không biết nội tâm của anh bẩn thỉu đến vậy, nhơ nhớp đến mức phải kéo tiên nữ bị trục xuất khỏi tế đàn chia cho thiên hạ xem để nhìn nhận sự bình đẳng trong tình yêu.
Chính là như thế.
Nhưng nó lại chính là như thế.
Đó là lý do tại sao Thích Thời Tự có thể duy trì quyền lợi được đề ra trên hợp đồng, lấy thái độ của anh làm những gì mình cần, ở bên cạnh anh mà không thể hiện tình yêu trong suốt ba năm. harry potter fanfic
Bởi vì Thích Thời Tự biết, Hàn Diệp ghét nhất là phiền phức.
Anh phí hết tâm tư muốn đào ra chân tướng, có lẽ vì anh nghiêng về tìm một cái lý do, một lý do có thể tách ra với Thích Thời Tự.
Anh vẫn luôn trốn tránh, cái loại tình cảm sâu nặng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, anh không gánh nổi.
Thế nên anh mới hỏi Ngô Y rằng liệu anh có thể để Thích Thời Tự rời đi hay không, yêu cầu Thích Thời Tự tự mình vạch trần vết sẹo của hắn ra, chứng minh sự trung trinh của hắn dành cho anh.
Nhưng cái này cũng được gọi là yêu sao?
Anh điên cuồng hời hợt, nhưng dưới mi mắt của Thích Thời Tự, lại không cách nào khống chế được mà đưa tay của mình ra.
Anh không muốn hắn khổ sở, không muốn những vết sẹo năm xưa làm tổn thương hắn, không muốn Thích Thời Tự nhiều lần nhấn mạnh với anh rằng hắn không sao. Anh sẽ không kiềm chế được đau lòng khi Thích Thời Tự thổ lộ ra những từ ngữ tàn nhẫn đó, nói hắn không thèm quan tâm sự thật, không quan tâm đầu đuôi câu chuyện.
Cho dù anh không kịp ngăn cản bản thân, anh cũng không có cách nào ôm lấy Thích Thời Tự khi con dao anh đâm vào hắn còn chưa được rút về.
Ngay khi ôm nhau chính là máu tươi đầm đìa.
Thích Thời Tự, em có biết người em thích là một tên khốn kiếp tới mức nào hay không?
Thế nên mới đè xuống hết thảy những mờ mịt cùng nội tâm đang giãy giụa, vờ như không có chuyện gì để mà tiếp tục yêu.
Tiếp tục yêu.
- ------------------------------------
Thích Thời Tự phát hiện Hàn Diệp không ổn.
Nhưng cũng chỉ là phát hiện mà thôi, nếu vết sẹo tồn tại, sự thật bị bóc ra, bất kể có che giấu thế nào thì nó vẫn luôn nằm ở nơi đó.
Hắn thật sự không thể nói cho Hàn Diệp biết những đau khổ đã khiến hắn không chợp mắt được hằng đêm.
Thậm chí, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao ban đầu mình lại không được mọi người yêu thích đến vậy.
Chuyện mà chính hắn còn không biết rõ, Hàn Diệp cần gì phải muốn câu trả lời?
Vì vậy, bây giờ, hắn không biết làm thế nào để khuyên nhủ Hàn Diệp.
Nhìn Hàn Diệp vùi mình trên ghế sô pha, muốn nói với hắn gì đó rồi lại thôi, Thích Thời Tự chỉ đành thở dài trong lòng, chậm rãi bước tới.
Âm thanh buồn bực, còn có chút giống như đang làm nũng: ''A Diệp.''
''Thật ra cho dù có sao hay không, thì tất cả đều đã qua rồi.''
''Nhắc lại không khiến em buồn, em không khổ sở với tất cả những gì mà Thích Uyển đã làm với em năm đó, cũng sẽ không đau lòng vì sự thiên vị của Thôi Đình.''
Thích Thời Tự nhẹ nhàng xoa mặt Hàn Diệp: ''Nhưng mà, cũng chỉ có nỗi buồn, chứ không còn gì khác.''
''Em không muốn so đo xem rốt cuộc bọn họ đã nợ em bao nhiêu, nói đơn giản chính là em không muốn liên quan gì đến bọn họ nữa, hận hay yêu đều rất mệt mỏi, em đã từng theo đuổi tình yêu, cũng từ bỏ khi không có được, nếu như em còn phải hao tốn sức lực để buông tha cái gọi là hận, thì đời em còn dư lại được bao nhiêu thời gian để sống chứ?''
Hàn Diệp nghiêng người sang, thẳng tắp trước mặt Thích Thời Tự.
Biết đối phương đang an ủi anh, tuy nhiên anh lại không nói ra một câu phản bác nào.
Đúng vậy, nếu còn phải hao tốn tâm sức để hận thù, hẳn là còn sẽ phải mệt mỏi biết bao.
Thích Thời Tự miễn cưỡi nặn ra một nụ cười coi như là rạng rỡ: ''Em biết anh đau lòng em.''
Em không biết.
''Nhưng em đã sớm suy nghĩ xong xuôi hết rồi, tổn thương của chúng cũng không nặng đến vậy. Giống như trái táo vừa mới rơi xuống trong định luật Newton, có lẽ trên thế giới phân thành hai loại người, một là đứa trẻ hoàn hảo được mọi người yêu mến, hai là đứa trẻ cả đời không được yêu thương. Hai loại người này sẽ có được những thứ khác nhau, tình yêu mà họ nhận được cũng khác nhau, nhưng họ sinh ra là vậy, nên không có gì phải phàn nàn cả, sau này hoàn cảnh sống cũng sẽ khác nhau.''
Thích Thời Tự trước nay vẫn luôn giỏi dỗ dành anh, đề cập rõ ràng dưới hình thức đùa giỡn để nói ra những điều khiến anh đau lòng. Hết lần này tới lần khác đều như vậy, hết lần này tới lần khác đều yêu anh.
Hàn Diệp nhéo cổ áo Thích Thời Tự, không che giấu sự ủy khuất của mình một chút nào: ''Thích Thời Tự, em thật sự thích anh sao?''
''Em không thích anh.'' Lời nói rất vô lý: ''Em căn bản không biết cái gì gọi là rung động, em, em chính là bị anh lừa.'' Hàn Diệp mang theo chút nghẹn ngào: ''Anh không đáng giá để em phải thích một chút nào cả.''
Thích Thời Tự nghiêng mặt Hàn Diệp qua, đôi môi mím chặt, cảm thấy khó chịu vô cớ.
''Em yêu anh.''
''Tại sao lại nói mình không tốt?''
Anh là trân bảo em khao khát nhiều năm mới có thể thoáng nhìn thấy một tia sáng lóe lên, sao anh có thể coi thường bản thân mà nói mình không tốt?
''Em yêu anh, không phải vì là mảnh vỡ của em, không phải một hình bóng nào đó của anh trong bất kỳ khoảng thời gian nào, càng không phải là một Hàn Diệp đang chê bai tự coi thường bản thân mình như thế.''
''Là nhịp tim từ mùa xuân đến sinh trưởng rực rỡ của mùa hè. Tình yêu này ngày càng mạnh mẽ, ngay cả bản thân em cũng không thể khống chế. Em chỉ muốn nhìn thấy anh ở khắp mọi nơi, gương mặt của anh, lông mày của anh, cảm nhận của anh, đuôi mắt nhuộm ánh nắng đỏ rực của anh, đầu ngón tay trắng như ngọc của anh, từng hơi thở ấm áp của anh mỗi khi anh ở dưới thân em, em chính là rất yêu anh, yêu toàn bộ của anh.''
''Anh đã từng cho em nhìn thấy tất cả của anh mà không hề che giấu chút nào, xấu xa của anh, khinh miệt của anh, tất cả những chuyện tồi tệ mà anh đã đối xử với em, nhưng là do em không có thuốc chữa.''
Mi mắt Thích Thời Tự tràn ngập tình cảm: ''Em rất yêu anh.''
Hàn Diệp cảm thấy rằng mỗi lời của Thích Thời Tự đều truyền tải một tình yêu mãnh liệt dâng trào mà anh không thể chịu đựng được. Anh muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện ra những xiềng xích của Thích Thời Tự rất mạnh mẽ, hắn vẫn luôn yêu anh thế này, không giữ lại chút gì.
Không giữ lại chút gì cho chính hắn, ngay cả một con thiêu thân lao vào ngọn lửa cũng tự thẹn không bằng.
Đom đóm chợt tắt, tất cả ánh sáng cộng lại cũng chỉ được như vậy, không kịp sánh bằng ánh mắt lấp lánh của một người đang yêu.
Hàn Diệp không giãy giụa nữa.
Ô uế em trong sự bẩn thỉu của anh, dùng tất cả những mưu mô để đẩy em ra xa, còn giả tạo dùng các loại quy tắc khãm sâu em vào, tất cả mọi thứ, đều tan thành cát bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.