Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 34:




''Bố Thích chính trực mà còn ngọt ngào như vậy!!!!!!''
''Hôm nay thật là tốt, cục cưng của tôi không chỉ phát sóng trực tiếp mà còn nói mấy lời tán tỉnh như vậy nữa.''
Thích Thời Tự nhấp miếng nước, di chuyển chuột nhìn một đám người không ngừng thét a a a a a a a chói tai, không nhịn được cảm thấy hơi buồn cười.
''Tôi muốn phát sóng trực tiếp nên mới mở lên.''
Màn hình nghe thấy cái này bèn yên tĩnh trong thoáng chốc, sau đó lại tiếp tục spam ầm ầm.
''Cười chết đi được, cún cưng của tôi trở về rồi, quả nhiên là fan thực lực, được không?''
''Cười chết thêm một chút.''
''Cún con sẽ không nói mấy lời tốt đẹp sao? Hắc hắc hắc hắc, cậu đã khiến những fan bạn gái của mình vừa chuẩn bị làm việc thì hung hăng tắt mic đó."
Thích Thời Tự không hiểu, thuận miệng hỏi: ''Câu trả lời của tôi có vấn đề gì sao?''
Trông như hắn thật sự khiêm tốn đi hỏi lời khuyên.
Phỏng chừng những người hâm mộ cũng thấy dáng vẻ này của Thích Thời Tự rất đáng yêu, bèn trêu chọc hắn.
''Không không không, nó chỉ khiến tôi muốn quay đầu bỏ đi thôi.''
''Không không không, chính là khiến cho tôi vừa lấy giấy ra lau nước mắt thì tự nghẹn nước mắt của chính mình trở về.''
''Không không không, là do em quá phấn khích khi nghe thấy chồng nói mấy lời mạnh mẽ thoát tục như vậy trên phát sóng trực tiếp mà thôi.''
...
Trong vòng vài giây, mấy câu không không không liền nóng lên, thật sự khiến Thích Thời Tự cười khổ.
''Cho nên?'' Hắn nâng giọng điệu, đôi mắt hồ ly vốn ngoan ngoãn bị kiềm chế lúc này không còn rủ xuống nữa, theo ngữ điệu cao trào dao động, khiến dung mạo xinh đẹp của hắn càng thêm sáng ngời.
Ánh mắt Hàn Diệp tối sầm lại, giả vờ uống một ngụm nước để che đậy.
Hàn Diệp còn không chịu nổi chứ đừng nói chi là người hâm mộ.
Quả quyết buông tha bé đáng yêu kỳ lạ nhà mình, làm hướng dẫn viên ngôn ngữ.
''Không, anh à, anh có bao giờ nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu anh nói rằng lý do anh phát sóng trực tiếp là vì anh nhớ người hâm mộ của mình không?"
Mi mắt Thích Thời Tự cong lên, bị ''lời nhắc nhở thân thiện'' này chọc cười, hơi che đi ánh mắt, vòng cung nhô lên càng hấp dẫn hơn, kèm theo một giọng nói trầm và dễ chịu khi cười lên, cũng không biết người hâm mộ đang suy nghĩ tung quà mà cũng sợ bị đá ra khỏi phòng mất bao lâu.
''Oa oa oa oa oa, âm thanh của bố Thích thật dễ nghe!''
''Cái quần của lầu trên làm tôi ngã rồi! Oa oa oa em còn muốn nghe anh thở dốc nữa!''
''Lầu trên thông báo giới tính tuổi tác một chút đi, vui lòng khai thêm cả đồn cảnh sát gần đó cũng được!''
Thích Thời Tự lười biếng ngồi trên ghế, chiếc áo len màu trắng nhạt làm dịu đi sắc sáng nơi khóe mắt hắn, khiến hắn trông rất ngoan ngoãn.
May là tư chất tâm lý vững vàng mà vẫn bị bình luận ''hổ lang chi tử*'' bắn trên màn hình dọa sợ.
(*Những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có bất kỳ thông tin sắc tình nào, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói sắc tình, giống kiểu câu có hai ý nghĩa.)
Nhắc tới thở dốc lại nhớ đến đêm qua Hàn Diệp nhỏ giọng khóc lóc tỉ tê nói không muốn nữa, chợt cảm thấy môi lưỡi của mình có chút khô khô.
Nhưng trên mặt vẫn treo vẻ nghiêm túc: ''Mọi người sợ phát sóng trực tiếp của tôi không bị chặn phải không?''
Hàn Diệp đang theo dõi nhất cử nhất động của Thích Thời Tự chằm chằm qua màn ảnh đương nhiên sẽ không bỏ qua những ''chiếc quần'' đang bay trên trời, mặc dù tính chiếm hữu của anh không muốn những người này thèm muốn tiếng thở dốc của vợ anh, nhưng mà anh lại không nhịn được nghĩ — Lúc Thích Thời Tự thở dốc quả thật rất quyến rũ.
Hàn Diệp không chút sợ hãi nhấn vào siêu tên lửa, còn bổ sung thêm một câu: ''Đáng tiếc, hẳn là mọi người sẽ không có cái phúc khí này.''
Giọng điệu cực kỳ phách lối!
ID làm việc bị đá ra được treo lên, thế nên hành động này của Hàn Diệp tất nhiên đều bị mọi người nhìn thấy.
Ban đầu Thích Thời Tự nhìn vào một tên lửa khác và cau mày, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ đầy màu sắc với các hiệu ứng đặc biệt, động tác của hắn khẽ khựng lại trong giây lát.
Hắn không nói gì cả, nhưng người hâm mộ lại bùng nổ vui mừng.
''Srsd*, tại sao lại dùng từ mọi người chứ! Rõ ràng chúng ta không có cái phúc này, OK?''
(*Thuật ngữ mạng, viết tắt của suiran danshi, có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà.)
''Nhìn đi, đây là người có tiền bắt nạt người lương thiện!''
''Bố Thích ra tay đi, lại có người khoe khoang giàu có (mặc dù không phải nguyên nhân này), mau mau đá kim chủ ra ngoài đi!''
Trước giờ trí nhớ của Thích Thời Tự vẫn luôn tốt, khi hắn nhìn thấy kim chủ này thì không khỏi nhớ lại vừa nãy mình cũng đã đá một người như vậy ra ngoài — hình như chính là người này?
Đợi đã, kim chủ?
Nghĩ đến việc bắn hơn chục quả tên lửa một cách giận dữ, đó không phải là tư thế mà anh sẽ tiếp tục bắn vì công lý và thực thi pháp luật sao? Hàn Diệp đúng là có cái kiểu money này ở trên người.
Thích Thời Tự nghĩ như vậy, có chút yên lặng — cho nên, hắn thật sự không thể đá Hàn Diệp ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp của mình được, đúng không?
Chỉ sau một thời gian ngắn, các người hâm mộ đã trò chuyện vài vòng, nhưng lại thấy Thích Thời Tự không có phản ứng gì nhiều, như thể card mạng đã bị đóng băng, thậm chí còn đặt tên cho chất xúc tác phản ứng hóa học này.
''Trời ơi, phản ứng của bố Thích không đúng!''
''Có chị em nào viết 'Phải lòng phú bà giàu có số một' không?''
''Lầu trên, tôi không vui, tại sao nhất định phải là phú bà?''
''Không thể nào, tôi thật sự trực tiếp nhìn thấy một fan nam sao????''
Nội dung trò chuyện càng ngày càng lạc điệu. Hàn Diệp khẽ cười khúc khích nhìn vẻ mặt trầm tư của Thích Thời Tự, cảm giác như phát hiện ra chuỗi nói nhảm vừa rồi chính là mình, bèn không che đậy nữa, đơn giản gửi một tin nhắn cho Thích Thời Tự: ''Là anh.''
Bên phía Thích Thời Tự nghe thấy âm thanh thông báo đặc biệt trên điện thoại di động cũng lấy lại được chút tinh thần, mở điện thoại lên, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai chữ vô cùng nổi bật: ''Là anh.''
Là anh???!!!!
Thích Thời Tự liếm môi xoa dịu sự lúng túng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Vừa rũ mi liền thấy bình luận bắt đầu thảo luận vấn đề công.
''Bố thích xấp xỉ 190, nhất định là công nhỉ?''
''Tôi nghĩ bố Thích là thụ, nhìn giá của quả tên lửa này đi, cưng chiều biết bao!''
''Fan nam đích thân bày tỏ: Bố Thích thích ăn thì sao?''
''Chuyện gì đang xảy ra vây, mọi người, anh Thích không thể thích con gái sao? (doge)"
''Thích con gái cũng không nhất định là công (Tôi không đúng!)''
''Các người đừng làm tôi sợ, câu trả lời của các người là ý tưởng của tôi đấy.''
Thích Thời Tự cảm thấy biểu cảm của mình có hơi méo mó, không dám tưởng tượng ra vẻ mặt của Hàn Diệp khi nhìn thấy mấy bình luận này, ngập ngừng nói một câu: ''Mọi người nghiêm túc sao? Thế giới Internet bây giờ cởi mở như vậy à?''
Thích Thời Tự cơ bản không hay dùng mạng xã hội như một công cụ xã giao, hắn thích đọc sách, những người hâm mộ chân chính của hắn đều biết điều này, ban đầu cũng bởi vì cái này mà bị nghi ngờ rồi bị tế um sùm.
Cho đến khi một antifan đưa cho Thích Thời Tự một bản sao tác phẩm "Người tình" của Marguerite Duras tại sân bay, antifan đã liên tục nói rằng mình không hiểu và muốn lắng nghe những nhận xét sâu sắc của Thích Thời Tự.
Kết quả Thích Thời Tự thật sự cho rằng người đó là fan của mình, sau khi trở về còn rất nghiêm túc vừa đọc vừa ghi chép, làm một bản tóm tắt từ cấp độ tinh thần và biểu cảm, thậm chí sau đó còn làm một bản PPT kết hợp các ghi chú đó lại như một luận án và đăng lên tài khoản Weibo cá nhân không có cập nhật mới trong gần ba tháng trời.
Sau đó antifan bắt gặp, bị lung lay và đọc kỹ bài viết của Thích Thời Tự, cuối cùng trở thành người hâm mộ của hắn.
Mặc dù sau sự việc này, sự chất vấn cũng đã lắng xuống, nhưng vẫn có người lợi dụng bản PPT đó để bàn tán với báo chí, tung tin đồn thất thiệt về Thích Thời Tự.
Nhưng cũng có người cho rằng bản PPT thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của người hâm mộ.
''Ban đầu tôi đến xem thần tượng để thư giãn sau giờ học, kết quả bây giờ bị cuốn vào bản PPT của thần tượng luôn.''
[Tôi cho rằng thần tượng của tôi là thần tượng của tôi, nhưng thần tượng của tôi nói không, anh ấy là giáo viên của tôi.]
[PPT giáo dục sớm, giúp bạn có công ăn việc làm ở trường đại học.]
[Về tính hướng nội, thần tượng của tôi đã làm bao nhiêu công việc sau lưng tôi rồi vậy?]
...
Một lần nữa trở thành đề tài hấp dẫn.
Lúc này bình luận chạy đến một câu: ''Xong rồi xong rồi, tôi cảm thấy chúng ta sắp bị làm thành PPT rồi, sẽ bị Tiểu Thất nghiên cứu về thành phần người dùng trên Internet.''
Nhìn câu này, Thích Thời Tự nhớ đến sóng gió có liên quan đến bản PPT.
Trên mạng sục sôi ngất trời, hắn có biết một chút, những cũng không bị ảnh hưởng mấy, dù sao có người gửi sách cho đọc thì càng tốt, huống chi khoảng thời gian đó là ngày giỗ của Thôi Húc, Hàn Diệp không muốn gặp hắn, hắn cũng không có hứng thú với những chuyện khác, thường xuyên dựa vào sách để giết thời gian.
Thích Thời Tự dành một chút thời gian để nhớ lại, hoàn toàn không hề phát hiện phần bình luận đã bắt đầu hóng hớt, chờ hắn lấy lại tinh thần rồi thì phát hiện một liên kết đã được dán trên superchat, hắn nhìn phần bình luận hỗn loạn, cũng không nghĩ rằng Hàn Diệp đang xem hắn phát sóng trực tiếp, có chút tò mò mở liên kết đó ra — [Giáo trình hướng dẫn cuộc thi toán học dành cho sinh viên đại học].
Trong bản điện tử, câu hỏi thứ bảy được khoanh tròn, còn có một câu khác — ''Bố Thích cứu mạng, em muốn xem phát sóng trực tiếp của bố nhưng còn dư lại câu hỏi cuối cùng, thật sự không hiểu!''
Cuối cùng cũng hiểu ý của bình luận.
Thích Thời Tự nhìn tên của người hâm mộ đã đăng superchat, nếu không phải là những tấm biển có hơn chục cấp bậc, hắn thật sự sẽ nghi ngờ có phải lại là antifan vào phá đám hay không đó, OK?
''Sao vậy, sau khi đòi PPT giám định văn học còn đòi bé cưng Thích dạy phân tích toán học nữa à?''
''Kim chủ bây giờ đều quỷ quyệt như vậy à? Tiêu tiền để hỏi toán?''
''Bố Thích, đừng bắt em đập máy tính! Toán học là kẻ thù của cuộc đời!''
Hàn Diệp cách một màn hình cũng cười, cảm thấy người hâm mộ của Thích Thời Tự thật sự rất hài hước.
Sau khi cười, anh lại lo lắng Thích Thời Tự không làm được, nhìn gương mặt bình tĩnh trên màn hình, anh còn lo lắng cho Thích Thời Tự hơn cả bản thân hắn.
Hàn Diệp đã quen lý trí, nghĩ về những hồ sơ đã đọc qua, nhớ rằng hình như Thích Thời Tự nghiên cứu về vật lý thiên văn, bài tập đại học bình thường hẳn là không thành vấn đề, nhưng bài thi thì không biết hắn có làm được hay không.
Hàn Diệp hứng thú tiếp tục xem.
Thích Thời Tự lại không quan tâm đến khu bình luận, chuyên ngành của hắn là vật lý thiên văn ở trường đại học, hắn học giải tích toán học và đại số cao cấp rất nghiêm túc, tuy nói rằng nghỉ học hai năm nhưng toán học là phương pháp và kỹ năng, tuy không quen thuộc nhưng cũng không đến nỗi không hiểu.
Vừa nhìn vào màn hình máy tính.
Thích Thời Tự lúc yên tĩnh sẽ nâng gò má lên, khiến người ta nhớ tới đàn anh đẹp trai hồi còn học trung học, gọi là cảnh đẹp ý vui.
Tay đè lên tờ giấy màu trắng nhưng không phân biệt được là bên nào trắng hơn, màu mực đen lưu loát viết xuống mấy con số, chữ viết vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt.
Có lẽ là cảm thấy hơi phiền phức nên vén tay áo lên, để lộ ra cổ tay trắng nõn, so sánh cùng với nét chữ màu mực càng có vẻ vô cùng hấp dẫn.
''A Vĩ đã chết rồi sao? Dù sao tôi cũng chết rồi.''
''Nhất thời không biết gương mặt xinh đẹp của cún con hay trí óc thông minh có sức hút hơn.''
''Xong rồi, tôi muốn yêu toán học rồi...''
''Còn chưa giải xong đâu! Mấy bạn fan hâm mộ có cần phải sung sướng trong đầu đến vậy không?''
''Thật đấy à, lướt qua đi.''
Giọng nói bất hòa vẫn phát ra.
Nhưng Thích Thời Tự lại đắm chìm trong đề toán, mặc cho mấy người ngu ngốc làm loạn.
Hít sâu một hơi, đặt bút xuống ngay ngắn, trưng ra một nụ cười rạng rỡ làm trái tim của Hàn Diệp đập dữ dội — Thích Thời Tự chính là để anh nhìn thấy, niềm kiêu ngạo thuộc về hồ ly nhỏ của anh.
''Làm xong rồi.''
Thích Thời Tự hào phóng đặt tờ giấy phép tính trước máy quay mà không giải thích nhiều, rốt cuộc là học sinh nào tự mình giải được câu hỏi cuối cùng của đề thi mới có thể hiểu được quá trình giải của hắn.
''Trời ơi, cún con hăng hái quá đi!''. Ngôn Tình Sắc
''Hhhhh, lần trước mua 'Người tình' về còn có thể đọc hiểu một chút, còn cái bài giải toán này một dòng tôi cũng không hiểu được!''
''Cú vả mặt này thú vị quá, không hổ là bố Thích của em!''
Thích Thời Tự cũng cầm mãi không chán, cho đến khi nhìn thấy chuỗi mã gõ lên khung bình luận một câu ''Rất giỏi!'' mới không kiểm soát được khóe miệng của mình.
Sau đó, câu hỏi tiêu tiền cũng được giải đáp: ''Hiểu rồi, cảm ơn Tiểu Thất.'' Thích Thời Tự mới đặt giấy xuống.
Thấy đồng hồ trên tường đã nghiêng sang mười hai giờ, Thích Thời Tự suy nghĩ bày tỏ: ''Sắp đến giờ rồi, hay là tôi hát một bài cho mọi người nghe để kết thúc nhé?''
Muốn hát là thật.
Nhưng hát cho mọi người nghe là giả, kể từ khi hắn biết Hàn Diệp đang xem phát sóng trực tiếp của mình, hắn chỉ muốn nói chuyện với anh.
Nó nên dành cho anh.
[Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa]
''Điểm khởi đầu của câu chuyện hơi sáo rỗng.''
''Nhịp rơi của em là tiết tấu vừa vặn.''
''Không phân biệt được hình dáng và tần số rung động nơi trái tim.''
''Không biết là duyên phận hay cố ý giả vờ.''
''Ký hiệu gõ bằng đầu ngón tay.''
''Là lời tỏ tình muộn màng.''
''Giờ phút này anh yêu em, em có biết hay không?''
''Có lẽ vở kịch đã sớm viết xong rồi.''
''Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.''
''Ý nghĩa của an bài là trùng hợp.''
''Gặp nhau ở những thời điểm khác nhau.''
''Đồng hành bên em xưa và nay.''
''Chỉ là nhịp tim lúc này quá huyên náo.''
''Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa.''
''Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa...''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.