Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu

Chương 7:




''Thôi Húc bị thương rất nặng.''
''Tình trạng của bệnh nhân không ổn, cần truyền máu!''
''Bác sĩ! Bác sĩ!''
...
Hàn Diệp ngủ rất không yên ổn, mặc dù cảnh tượng trong đầu đã trôi qua xấp xỉ năm năm nhưng vẫn còn rất sống động, ngay cả cảm giác nghẹt thở không cách nào phá vỡ khi đối mặt với sinh tử vẫn không suy giảm chút nào.
Trong giấc mơ vẫn không có gì thay đổi cả, anh nhớ mỗi một chi tiết rất rõ ràng, thậm chí là từng nếp nhăn trên quần áo của mình.
Rõ ràng anh đã bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ mà nằm dài trên ghế truyền máu, nhưng chiếc đồng hồ treo tường vẫn không ngừng kêu tíc tắc vang dội, kể cho anh nghe từng giây từng phút Thôi Húc đang bị tử thần mang đi như thế nào.
Một chớp mắt nghe tin báo tử kia, một ống tiêm có đường kính lớn đang chuẩn bị ghim vào mạch máu của anh, anh vốn tưởng rằng mình có thể giành lại mạng sống của Thôi Húc, nhưng cuối cùng tim vẫn như sấm nổ vang dội, một trận vô ích.
Anh sửng sốt, nhớ tới Thôi Húc cả người đầy máu được đưa vào phòng phẫu thuật, không ngừng lặp đi lặp lại Thôi Húc không được chết, cái người rõ ràng tươi cười rạng rỡ chúc mừng anh có được cuộc sống mới làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy được? Bọn họ đã hẹn sẽ so tài đá bóng, đã đặt xong vé máy bay đi du lịch, còn anh đã chuẩn bị kỹ càng một lời tỏ tình...
Anh đã chắc chắn Thôi Húc sẽ không chết, anh có rất nhiều lời còn chưa kịp nói cho anh ấy biết, có bao nhiêu lời thích anh cũng chưa đích thân nói ra, nhưng Thôi Húc lại chết...
Anh không rõ những đau thương bên ngoài, nhưng những giọt nước mắt trên khóe mi lại không nghe lời sai bảo.
Anh dùng sức lau nước mắt, anh không thể khóc, tại sao anh phải khóc, Thôi Húc chưa hề chết! Thôi Húc không có chết, tại sao anh lại khóc?
Mười tám tuổi mới biết được tình cảm của mình, hai mươi tuổi anh quyết định lấy hết dũng khí, nhưng vận mệnh lại nói cho anh biết - người anh yêu, cái người mãi mãi nhiệt tình ấy, bầu bạn bên cạnh anh qua mười tám năm bệnh tật, người đã kéo anh trở về từ bờ vực tử thần, đã chết?
Xuyên tim không thể thấu, hành hạ cùng dằn vặt ngày sau lâu dài mới là sự trừng phạt cho tiếc nuối của bản thân.
Hàn Diệp ngây người, vẫn muốn bác sĩ tiếp tục lấy máu: "Các người còn chờ cái gì nữa? Lấy máu đi! Cứu anh ấy đi! Cứu anh ấy...''
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực, anh nói với bác sĩ rằng họ có thể lấy máu của anh, nhưng tại sao bác sĩ cứ lần này đến lần khác nói anh nén bi thương, nén bi thương?
Giấc mơ sẽ luôn kết thúc vào đoạn này, Hàn Diệp mồ hôi đầm đìa bò dậy từ trên đất, cảm thấy đầu đau như sắp vỡ ra. Giấc mơ cứ tái hiện lặp đi lặp lại khiến anh vĩnh viễn không có cách nào quên được, giống như tất cả những chi tiết khi anh chất vấn bác sĩ, không bao giờ hiểu được cái gọi là ''không kịp thời''.
Anh không hiểu ''không kịp thời'', nhưng lại hiểu sâu sắc về ''không kịp đợi''.
Hàn Diệp nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đã nhìn thấy Thích Thời Tự đang bước vào nhà.
Hai người trố mắt nhìn nhau, ăn ý chọn cách không nói câu nào.
Thích Thời Tự không biết mục đích mình đến nhìn Hàn Diệp là gì, nhưng khi trông thấy đôi môi trắng bệch của Hàn Diệp, hắn biết rằng sự xuất hiện của hắn là một sự xúc phạm, có thể hắn luôn hết thuốc chữa, nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt anh một lần.
Hàn Diệp không thoải mái cử động cơ thể, có chút lúng túng mở miệng trước: ''Vết thương của cậu có nặng hơn không?''
''Lại gặp ác mộng sao?''
Hai người đồng thời hỏi, nhưng khi nghe thấy vấn đề của đối phương, đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
''Tại sao cậu lại nói vậy?'' Hàn Diệp khó hiểu nhìn về phía Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự không tự chủ được cứng đờ, há mồm một cái, đúng là á khẩu không trả lời được.
Anh ấy biết thì sao? Nói thế nào đây?
Quan hệ của Thích Thời Tự và Hàn Diệp cũng không tệ đi, cùng lắm chỉ là cơn bệnh mơ tưởng đến rồi đi của Thích Thời Tự.
Dù sao Thích Thời Tự cũng sống ở nhà họ Thôi nhiều năm như vậy, nếu hắn có một chút kiêu ngạo nào thì có lẽ nó cũng đã hao mòn từ lâu, hắn thật sự cho là thế.
Khi người của Hàn Diệp tìm thấy hắn, họ đã giải thích về nhân vật mà hắn sẽ đóng trong vở kịch cuộc đời này.
Hắn không cảm thấy lễ nghĩa liêm sỉ có thể trị giá được bao nhiêu tiền, hắn cũng không quan tâm những gì người khác nói về cái cách hắn được nuôi như một tên thấp hèn, thậm chí hắn cũng lười để ý đến những người đó khuyên can hắn rằng ''khác nhau một trời một vực.''
Chẳng qua là hắn nhìn thấy Hàn Diệp. Ngôn Tình Ngược
Như vậy là đủ rồi. Có Hàn Diệp, là đủ rồi.
Vì vậy hắn giả vờ nhìn số tiền ghi trên hợp đồng, cảm thấy thích thú với "thời hạn bảo hành năm tháng" được ghi rõ ràng trên đó.
Đương nhiên, hắn đồng ý.
Vì vậy, hắn đã cất đi lá thư mời nhập học của khoa Thiên văn học tại trường Đại học Q, khóa chặt một hộp đựng những ngôi sao được gấp lại vào trong tủ. Sau đó sửa sang quần áo trên người, đích thân giao hợp đồng đã ký đến tay của Hàn Diệp.
Dường như tuổi trẻ tin vào tất cả những mộng tưởng hão huyền là lời giải thích tốt nhất, hắn muốn tin vào tình yêu nảy sinh lâu ngày, càng muốn liều lĩnh ở lại bên cạnh Hàn Diệp, cho rằng Hàn Diệp có thể mượn một chút cảm giác máu xương hòa hợp mà nhìn ra sự chân thành đang ngày càng phai nhạt của hắn.
Người ngoài nó rõ ràng đó gọi là thiêu thân lao vào lửa, chỉ có chính hắn không hiểu, cho đó là đường tắt.
Vì vậy hắn mượn nấc thang một bước lên mây này để ở lại bên gối Hàn Diệp, tự mình trải nghiệm tình yêu thân thể của Hàn Diệp dành cho Thôi Húc một phen, cũng đồng thời hiểu rõ thấu đáo lòng dạ của Hàn Diệp đối với Thích Thời Tự.
Tuy nói là bao nuôi, nhưng hắn có thể nhìn thấy cuộc sống của Hàn Diệp không nhiều, thế nên trong lúc rảnh rỗi, hắn cực kỳ nhớ anh.
Chỉ là trớ trêu thay, cho dù Hàn Diệp có đứng trước mặt hắn, làm hết thảy mọi thứ đối với hắn, thì có quan hệ thế nào với Thích Thời Tự chứ?
Hắn đích thân phụ họa hùa theo, tình yêu của hắn là một trận đánh cược lừa mình dối người.
Dù gì hắn cũng đủ thông minh, giống như mười một năm đó, hắn chưa bao giờ để cho Thôi Húc biết đến sự tồn tại của hắn, giống như bây giờ hắn liên kết hết thảy quan tâm lẫn chăm sóc của mình dành cho Hàn Diệp là vì lợi ích của bản thân.
Thích Thời Tự cảm thấy mình cực kỳ có thiên phú diễn xuất, sở thích của hắn phải mang theo lớp mặt nạ của Thôi Húc thì mới có hiệu quả, bản ngã của hắn muốn chia cắt tình yêu của Hàn Diệp, chỉ khi Thích Thời Tự không yêu Hàn Diệp, người bên cạnh Hàn Diệp mới luôn có thể là Thích Thời Tự.
Cho nên phải ngoan ngoãn ở trong nhà, không được vượt quá các quy tắc.
Ban đêm Thích Thời Tự lặng lẽ chạy vào phòng ngủ của Hàn Diệp, to gan lại càn rỡ trút bỏ tình yêu của mình, chỉ là nhớ anh, muốn gặp anh một lần.
Dẫu sao trước nay người mà Hàn Diệp nhìn thấy chưa từng là Thích Thời Tự, mà là Thôi Húc.
Thích Thời Tự cẩn thận đến gần Hàn Diệp, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Hàn Diệp không chịu rời mắt, hắn chỉ muốn ''Thích Thời Tự'' được ra ngoài để thở mà thôi, hắn chỉ muốn để cho "Thích Thời Tự" đang liều lĩnh và cam tâm tình nguyện hiến dâng tự do đó của mình gặp được một Hàn Diệp không cho rằng hắn chỉ là kẻ thế thân.
Ánh mắt của Thích Thời Tự dịu dàng, ngón tay vuốt ve đôi môi của Hàn Diệp.
Hiển nhiên Hàn Diệp ngủ không được yên ổn, Thích Thời Tự khẩn trương thay anh đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy, lại không dám đưa tay lên vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt của Hàn Diệp.
Anh dịu dàng dỗ dành, nói đi nói lại với Hàn Diệp rằng đừng sợ, nhưng khi nghe thấy Hàn Diệp nỉ non ''A Húc'', hắn lại cảm thấy không chịu nổi. Nhưng khi trông thấy Hàn Diệp đầm đìa mồ hôi, hắn lại một lần nữa trả lời rất nhẹ nhàng.
Hàn Diệp thủ thỉ tên A Húc cả đêm, hắn cũng làm A Húc trả lời cả đêm.
Thích Thời Tự trông nom Hàn Diệp, cuối cùng nhìn thấy hàng chân mày của Hàn Diệp từ từ thả lỏng theo từng tiếng đáp lại, yên ổn ngủ.
Vậy là đủ rồi, Thích Thời Tự vuốt thẳng những sợi tóc bết trên trán Hàn Diệp, trong lòng tự nhủ một câu, vậy là đủ rồi.
Trước đây là do hắn luôn quá tham lam, sau này hắn không dám nữa.
Không dám nữa...
Sau khi ký ức kết thúc, trong mắt Thích Thời Tự lộ vẻ chua xót, hắn vẫn nhìn Hàn Diệp với nụ cười trên môi: "Nói gì thế, tôi hầu hạ A Diệp nhiều đêm như vậy, có lúc ngài gặp ác mộng, tôi vẫn biết chứ.''
Giọng điệu trước sau vẫn luôn trêu chọc như vậy, Hàn Diệp cảm thấy một động tác nhếch môi phụ họa cũng mệt mỏi cực kỳ.
Anh chưa bao giờ giữ người ở lại phòng mình qua đêm. Chỉ cần còn tỉnh táo, anh luôn chờ Thích Thời Tự thu dọn ra ngoài xong xuôi rồi mới dám ngủ, nếu nhất thời không nhịn được mà ngất đi, tỉnh lại nhìn thấy Thích Thời Tự thì anh cũng chưa bao giờ nằm mơ.
Hàn Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Thích Thời Tự, lần đầu tiên cảm thấy mình không hiểu hắn đến thế.
''Thích Thời Tự, cậu nói thật với tôi sao?''
Hàn Diệp cảm thấy nói chuyện lúc này còn mệt mỏi hơn nhiều so với một đêm gặp ác mộng. Anh đột nhiên mất đi hứng thú tìm hiểu thân phận của Thích Thời Tự, anh không quan tâm thứ đứng sau lưng Thích Thời Tự là nhà họ Thôi hay là thứ gì, chẳng sao cả. Dù sao ba năm qua họ cũng đã hợp tác rất vui vẻ và tận hứng, nếu Thích Thời Tự giải thích mọi chuyện rõ ràng, anh có thể mắt nhắm mắt mở tiếp tục giữ Thích Thời Tự ở lại bên cạnh, dẫu sao Thích Thời Tự đúng thật là một kẻ thế thân hoàn hảo. Nhưng nếu Thích Thời Tự tiếp tục lừa gạt anh, chuyện đó cũng không quan trọng lắm, cùng lắm là hợp dồng chấm dứt, hai người họ tách ra, mỗi người tự do.
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự đang đứng dối diện mình như cọc gỗ, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào.
Thích Thời Tự chỉ chết lặng đứng ở đó, đau đớn âm ỉ khiến hắn không thể nhìn thấy rõ ngay cả nét mặt của Hàn Diệp, thầm cười khổ trong lòng một tiếng, cảm khái mình thật sự quá hiểu Hàn Diệp, nếu không hắn cũng không thể phán đoán được rằng câu tiếp theo mà Hàn Diệp sẽ nói chính là muốn phủi sạch quan hệ với hắn mà hắn không cách nào hay biết.
Hắn không biết Hàn Diệp bao nhiêu, nhưng hắn biết Hàn Diệp sợ nhất là phiền phức. Biện pháp rõ ràng nhất để giải quyết chính là để hắn cút, như vậy thì bất kể là ai, mục đích là gì cũng không quan trọng nữa.
Hàn Diệp thậm chí còn không buồn kiểm tra hắn.
Thích Thời Tự cắn chặt vết thương trên miệng, cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình để không ngất đi, suy nghĩ xem làm cách nào để Hàn Diệp có thể rút lại lời nói muốn tách ra.
''Tôi không lừa gạt anh.''
''Hàn Diệp, khi gặp anh, tôi thật sự không còn đồng nào trên người, quả thật cũng đã hạ tiện đến mức muốn được anh bao nuôi, giải quyết vấn đề sinh kế.''
''Còn tôi và nhà họ Thôi... Vốn dĩ không có quan hệ.''
''Thôi Anh đến gây chuyện với tôi cũng không sao, cho dù người nào nói cái gì với anh cũng được. Tôi có thông minh hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng làm bất cứ chuyện gì dưới mí mắt của anh.''
Thích Thời Tự khó khăn nuốt xuống một chút, cảm thấy tiếng động trong lồng ngực khiến màng nhĩ rung lên, thậm chí còn không thể nghe rõ được ngay cả lời mình nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, mặc dù đã mệt mỏi đến mức không cách nào tập trung ánh mắt, nhưng hắn vẫn nhìn Hàn Diệp bằng một đôi mắt nóng rực: ''Anh có thể tin tôi một chút không?''
Hàn Diệp bị ánh mắt của Thích Thời Tự thiêu đốt đến mức gần như muốn xoay người lại, nhưng khi nghe thấy sự nức nở bên trong câu thỉnh cầu cuối cùng kia, ngực lại khẽ đau nhói.
Thích Thời Tự đang mong anh tin tưởng hắn.
Hàn Diệp cảm thấy điều đó thật hoang đường, nhưng lại không nhìn được đôi mắt đẹp như hồ ly kia nhuộm đỏ, gương mặt của đại minh tinh quả thật có thể khiến người khác đau lòng.
''Chúng ta dựa vào cái gì để tạo dựng lòng tin? Tiền sao?'' Hàn Diệp thu hồi tâm trạng của mình, tỏ thái độ như đang nói chuyện làm ăn, nói với giọng điệu thản nhiên thờ ơ.
Sắc mặt Thích Thời Tự ảm đạm, nhưng hắn giống như không quan tâm đến những lời nhục nhã của Hàn Diệp, thẳng người lên trong tư thế của một kẻ thế thân: ''Hàn Diệp, tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng suýt chút nữa đã không kiềm được mà nói cho anh biết, bây giờ nghĩ lại... Hẳn là ông Trời vẫn còn yêu thương tôi, để tôi chần chừ trong một cái chớp mắt như vậy.''
''Thật ra thì, chỉ cần anh nguyện ý, tôi vẫn có thể là... Một thế thân hoàn hảo cho Thôi Húc.'' Mỗi lần Thích Thời Tự nói được đôi câu lại phải nghiêng sang ho khan một lần, trong miệng gần như tràn ngập mùi máu tanh, nhưng hắn cứ khăng khăng nói như thể hắn không hề nhận ra điều đó.
''Tôi là một người... không có lai lịch, không có năng lực... làm tổn thương anh.''
''Hàn Diệp, anh tin tôi một lần...''
''Thích Thời Tự!'' Hàn Diệp kêu lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.