Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Sở Hồng Vũ lạnh lùng nhìn hai vợ chồng diễn kịch, tức giận túm gáy con trai: “Cái đồ ăn cây táo rào cây sung! Phí công ta nuôi ngươi lớn chừng này!”
Thấy đối phương không chịu thừa nhận, Sở Du Nhiên túm ống tay áo của Sở Hồng Vũ, gõ gõ vào không gian trên ngón tay của đối phương: “Cha lấy kiếm thuộc tính hỏa ra đi, con muốn nghịch chút.”
Sở Hồng Vũ ghét bỏ kêu lên: “Đấy là sinh mạng của ta đấy. Thằng nhãi mèo này cũng có mà, ngươi muốn nghịch thì cứ nghịch nó ấy.”
“Không, cái kia không có thuộc tính, vừa vặn thích hợp để Wales sử dụng, sau này còn phải để lại cho Dillow hoặc Asa. Chỉ có thuộc tính hỏa mới thích hợp với đứa bé này.” Nghĩ tới trong tay Sở Hồng Vũ vẫn còn vũ khí, Sở Du Nhiên sao có thể yên tâm nổi, nhỡ một ngày ông đánh nhau với người ngoài, hạch dị năng không khống chế được thì sao? Tốt nhất cứ phải nằm trong tay mình thì cậu mới yên tâm được. Hơn nữa, thanh kiếm kia rất đẹp, toàn thân đỏ rực, cho dù bé con còn nhỏ chưa sử dụng được thì treo lên tường làm đồ trang sức cũng rất tuyệt.
Nghe tới đó, Sở Hồng Vũ rốt cục cũng hiểu ra đứa con này đã rõ quan hệ giữa bọn họ, cũng biết được, thằng con ngốc nhà mình đã biết trong trứng không phải là một con hạc, mà là một con phượng hoàng có lực công kích mạnh mẽ.
Nhìn Sở Du Nhiên cười híp mắt nhìn mình, không kích động cũng không bất mãn, Sở Hồng Vũ cảm thấy trái tim vô cùng ấm áp, ma xui quỷ khiến lấy thanh kiếm ra, đưa cho Sở Du Nhiên, lại dịu dàng xoa đầu con trai, sau đó xoa xoa vỏ trứng. Lúc ông rời đi, vẻ mặt thản nhiên ung dung, lại hơi có chút ngốc nghếch.
Năm phút sau, Sở Du Nhiên nghịch thanh kiếm tới chán, mới cười ha ha nói với Wales: “Anh nói xem, có phải giờ cha đang hối hận không?”
“Chắc chắn thế, có lẽ lát nữa sẽ phun lửa.” Wales cười nham hiểm, lúc ấy thầy giáo vừa khiếp sợ vừa thấy ấm lòng, cho nên mới hồ đồ đưa vũ khí của mình cho quả cầu nhỏ. Hiện giờ cũng đủ thời gian để ông ngẫm lại, sao không hối hận cho được.
Sở Hồng Vũ quả thực đã hối hận rồi, lúc về tới trường mới thấy không ổn, lão đây là cha nó mà! Đùa cái gì vậy! Thằng con ngố đã biết mình là cha đẻ nó rồi còn dám trêu chọc lão! Hừ! Hất bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Đó là bảo bối ông dùng nửa đời rồi đấy! Không có nó sau này đánh nhau với người khác thế nào được?!
Hiệu trưởng Sở kích động, một chưởng bổ nát thân cây, sau đó ngửa mặt lên trời phun liên tục ba ngọn lửa, mới tiêu tan hết nỗi giận trong lòng. Giờ mà đi đòi lại đồ trong tay Sở Du Nhiên, ông sẽ mất hết mặt mũi mất. Lại nhớ tới hai đứa cháu đang nằm ngủ rất ngoan, lòng liền mềm nhũn. Hiệu trưởng Sở vốn chưa từng quan tâm tới tiền bạc, hôm nay lại kiểm kê tài sản, phát hiện con trai để lại không ít tiền. Trước giờ Hiệu trưởng Sở đều là người cha tốt, lương mỗi tháng đều giao cho con, mặc con tiêu xài, chỉ chừa lại ít tiền mua rượu cho mình.
Là hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất, lại còn là thầy của Wales, bản thân ông tuy chỉ nhàn nhã dạo chơi quân đội, nhưng cũng có tước vị, cho nên lương tháng tuyệt đối không thấp. Hiện giờ ngoại trừ mua rượu uống, hiệu trưởng Sở lại có thêm một đam mê mới: Mua đồ chơi!
Tiền tích lũy suốt hai mươi năm cuối cùng cũng kiếm được chỗ xài, hiệu trưởng Sở vung tay thoải mái mua đồ chơi cho cháu ngoại, lần đầu tiên đã mua sạch đồ trong một cửa hàng đồ chơi. Thời điểm ký nhận hàng, Lindsay sửng sốt một lát, sau đó run rẩy hì hục bê đống đồ chơi vào. Chờ khi người hầu kiểm tra xong, xác định các đồ chơi đều vô hại, thì đồ chơi đã được bày kín một phòng. Sở Du Nhiên nhìn thấy, trong lòng rối rắm chỉ muốn mắng chết cha mình.
Nhưng mà chuyện tới đây còn chưa xong, có lẽ cảm thấy nếu chỉ mua cho cháu mình, bé Dillow bị lạnh nhạt sẽ có suy nghĩ không hay, cho nên hiệu trưởng Sở lại mua thêm một cửa hàng đồ chơi cho cháu lớn, thời điểm trả tiền còn không buồn mặc cả.
Sau khi nhận được lễ vật, Sở Du Nhiên trực tiếp khóa tài khoản của phụ thân – để xem cha làm gì được nữa!
Đang hừng hực niềm vui mua sắm, hiệu trưởng Sở bị dội một gáo nước lạnh: “…”
Con với chả cái!
Bởi vì hai đệ đệ phá xác đều có lông, cho nên Dillow không ngừng liếm lông cho bọn đệ đệ, liếm đến nỗi ngay cả tối cũng không muốn tách khỏi các em trai. Wales tức giận ném cháu trai ngu xuẩn nhà mình đi, lớn như vậy rồi còn đòi ngủ chung, không ra thể thống gì!
Sở Du Nhiên giật Dillow từ trong tay Wales ra, sai người đóng thêm giường nhỏ cho Dillow. Asa và Emile nằm phía bên trái giường lớn, Dillow nằm phía bên phải giường lớn, ba anh em cùng nằm một phòng. Cậu nghĩ yêu nhỏ thì cũng không thể không thương lớn, phải đối xử bình đẳng. Dillow mới được hưởng niềm vui làm anh, nên chiều lòng nhóc, chờ tới lúc đám Asa lớn lên, có lẽ Dillow sẽ không muốn chen chúc cùng bọn nó chung một chỗ nữa.
Sau đó, vào nửa đêm, Wales liền thấy Dillow lén lút đẩy giường nhỏ của mình về hướng đám trẻ. Tuy rằng chân giường có gắn bánh xe, nhưng bởi vì Sở Du Nhiên sợ giường bị lắc, cho nên bắt chốt bánh xe lại, khiến Dillow rất tốn sức để di chuyển. Cho dù như vậy, cũng có thể thấy được ý đồ của cháu trai ngu dốt nhà mình, nhóc con định đẩy giường lại sát với bọn nhỏ, cùng nhau ngủ.
Wales cứ im như ru nhìn Dillow cố sức kéo kéo đẩy đẩy chừng mười phút, sau đó biến thành thú hình, nhảy xuống giường, ngậm gáy hai đứa con trai, mang lên giường, ôm vào trong lòng, ngủ.
Dillow sững sờ mấy giây, sau đó tức giận đập móng vuốt lên giường!
Tại sao nhóc lại quên mất có thể kéo các em về chỗ mình!
Nhóc có ngu không cơ chứ!
Không đúng, nhóc thông minh thế này lại bại dưới tay ông chú ngu xuẩn! Không thể nhịn được, không thể nhịn được, a a a!
Dillow điện hạ cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc, đến tận sáng hôm sau nhóc vẫn không hết ủ rũ, chẳng muốn đi học luôn.
Sở Du Nhiên rời giường, thấy Dillow vẫn nằm lỳ trên giường nhỏ của nhóc, trừng mắt nhìn Wales, tỏ ý có phải anh lại làm gì Dillow rồi không. Cậu lại gần, vuốt ve lỗ tai báo nhỏ, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nhóc vẫn bình thường, lại sờ bụng, cũng không thấy bị phồng, nhưng Dillow vẫn cứ ủ rũ. Sở Du Nhiên cúi đầu hỏi nhóc: “Dillow, con sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Trong lòng nó không thoải mái.” Wales ẵm Emile kéo lại, không cho bé bò lung tung, ánh mắt nhìn Dillow tràn đầy ý cười.
Sở Du Nhiên lại trừng mắt nhìn mèo bự trên giường, mới sáng sớm ngày ra đã đi trêu trẻ con rồi. Sở Du Nhiên hoàn toàn không biết, chuyện này đâu phải sáng nay mới xảy ra đâu, rõ ràng là từ nửa đêm hôm qua, Wales đã chọc cho Dillow không gượng nổi rồi.
Dillow cũng trợn mắt nhìn Wales, lầu bầu rất không vui: “Thầy, ta không muốn đi học.”
“Sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Dillow tỏ ý không thích đến trường, khiến Sở Du Nhiên vô cùng hoảng sợ: “Con có chỗ nào không thoải mái? Có phải ở trường các thầy mắng con không? Hay là các bạn không chơi với con? Hay là cơm trong trường ăn không ngon?”
Wales hừ lạnh, đúng là con hư tại mẹ, tính cách quả cầu lông nhà y như vậy nhất định sẽ chiều hư trẻ con. Trong lòng hoàng đế bệ hạ, Asa ỷ có sức lớn, túm đuôi Emile mà cắn, kết quả bị Wales giơ móng lật ngửa ra. Hừ, ai cũng không được bắt nạt “khuê nữ” nhà y, con trai y cũng không được! Giống cái, là để yêu thương! Giống đực, cần phải trong tôi luyện đả kích thường xuyên mới trưởng thành được!
Asa bất mãn vì bị lật ngửa ra, vụng về bò lên lưng Wales, nằm sấp xuống, há mồm, cắn. Wales chẳng thèm quan tâm, mặc Asa gặm mấy cái, sau đó hơi lắc sống lưng, quăng bé con xuống, hệt như y đã từng quăng Dillow ngày bé.
Thấy cảnh này, Dillow càng không muốn đi học, nhóc phải ở nhà giúp đệ đệ đánh thúc thúc. Nhóc sẽ để đệ đệ bò lên lưng mình, đưa đệ đệ đi chơi.
Mặc kệ Sở Du Nhiên có hỏi gì, Dillow cũng không đáp, tỏ rõ ý sẽ không thay đổi ý định. Sở Du Nhiên chẳng còn cách nào, Dillow cố ý chống đối như vậy, cậu không tìm ra nguyên nhân mà cũng không nỡ ép nhóc đến trường, đành nói: “Vậy hôm nay không đi nữa, thầy sẽ xin nghỉ cho con, nhưng ngày mai thì sao? Mai con có định đi học không?”
Dillow hai mắt sáng rực, đầu đang ủ rũ tức khắc ngẩng lên: “Ngày mai có!”
“Hứa nhé, quân tử phải giữ lời, không cho đổi ý.”
Wales bất mãn muốn nói gì đó, lại bị Sở Du Nhiên ngăn cản. Một năm nay, Dillow rất ngoan, biết nghe lời, nhưng cậu nghĩ trẻ con có suy nghĩ riêng của bản thân cũng tốt, không nên răm rắp nghe theo người lớn, nếu không, sau này trưởng thành rất dễ bị biến thành bù nhìn để người khác giật dây.
Dillow điện hạ vô cùng hưng phấn, ăn uống no nê liền mang hai đệ đệ chạy chơi khắp nơi. Móng vuốt của nhóc đặt lên một quả bóng cao su, rê rắt vô cùng điệu nghệ, cố ý phô bày tài năng trước mặt đám đệ đệ, để bọn đệ đệ phải sùng bái mình!
Sở Du Nhiên lúc này mới rõ, nhóc con này không phải là không muốn đến trường, mà chỉ là không nỡ xa hai đệ đệ. Mỉm cười lắc đầu, Sở Du Nhiên ôm quả trứng từ trong chăn ra, ẵm vào lòng từ từ vuốt ve. Lão Tứ chưa ra đời, Wales định đặt tên là Caesar, nghe đã thấy rất thiện chiến dũng mãnh! Sở Du Nhiên đặt Caesar dưới ánh mắt mặt trời, để bé con vừa tắm nắng vừa xem các ca ca chơi đùa.
Chỉ chốc lát sau, Dillow chạy về uống nước, nhân lúc Sở Du Nhiên đang đọc sách không chú ý, nhóc con giơ hai móng vuốt ra, xem Caesar là một quả bóng mà kéo, khiến quả trứng lăn lông lốc. Lindsay sau khi phát hiện, vội vàng đuổi theo, đã thấy Dillow và hai đệ đệ đang liều mạng cắn vỏ trứng, hình như có ý muốn phá vỏ thay lão Tứ, làm Lindsay sợ tới mức tái mét mặt mày.
——————–
Biết tin các đệ đệ của Dillow đã chào đời, hôm nay Dillow không đi học, mấy bé con trong lớp bàn với nhau: Chúng ta tới thăm em trai của Dillow đi, thăm cả thầy giáo xinh đẹp nữa, tiện thể hỏi Dillow sao hôm nay không đến trường.
Đến lúc tan học, Sở Du Nhiên liền phải tiếp đón một đám bé con hai mắt lấp lánh muốn nhìn đệ đệ của Dillow. Mà hai đệ đệ của báo nhỏ, mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, ngoại trừ trưa nay chơi đùa với Dillow, thì thời gian còn lại đều ngủ vùi. Hai bé con, một trắng một đen, mũm mĩm dễ thương, đang ôm nhau ngủ nhìn vô cùng đáng yêu!
Caly rốt cục gặp được bảo bảo màu trắng, còn là giống cái, trông cũng dịu dàng như thầy giáo xinh đẹp. Nghĩ thế, cậu chàng hưng phấn liếm mép, duỗi móng vuốt muốn chọc chọc Emile đang ngủ say.
Dillow lập tức vung móng chặn lại, cái thằng nhìn mặt đã ngu lại dám dùng móng vuốt dơ bẩn của ngươi chọc vào đệ đệ vừa mềm vừa đáng yêu của ta sao! Đồ lưu manh không có não! Đi ra! Ra ngoài quyết đấu với ta, thằng khốn!
Caly quay đầu, không để ý tới khiêu khích của Dillow, vẫn như trước, lén lút giơ móng vuốt khác tiếp tục muốn sờ. Dillow tức giận dựng thẳng lông, con chó săn không biết xấu hổ này! Nhất định phải đánh cho một trận!
Wales từ quân khu về, liếc mắt đã thấy bảy, tám đứa nhỏ đang vây quanh giường con trai nhà mình, còn có một đứa sắc lang dám duỗi móng vuốt ra! Hoàng đế bệ hạ lạnh mặt, bước vội vào phòng ngủ, không quản ánh mắt bao người, nhét Emile đang ngủ vào túi áo, mặt không đổi sắc đi mất.
Bọn nhỏ: ( ⊙o⊙)
Sở Du Nhiên ôm đầu, cái tên nhi khống* mưu mô này!
* Nhi khống: chỉ người yêu con, chiều con, coi con như mạng.