Ai! Lão bất tử, ngươi nóng ruột là dễ làm rồi, chỉ sợ ngươi không vội a! Dược Thiên Sầu nhìn bàn tay đặt trên vai, rất chăm chú nói cho đối phương: "Nghiêm trưởng lão, ngài làm đau ta."
A! Nghiêm Thác chợt phản ứng, lúc này liền bỏ tay ra, sau đó miễn cưỡng hiện dáng tươi cười thật khó xem nói: "Đem hoài nghi của ngươi nói cho ta nghe một chút."
"Ân! Nếu Nghiêm trưởng lão hỏi, đệ tử tự nhiên phải nói sự thực." Dược Thiên Sầu cúi đầu trầm tư một hồi, ngẩng đầu nói: "Nghiêm trưởng lão khả năng không biết, Quỷ Tướng Quân có một ái thiếp, tên là Ngu Cơ, ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến nàng. Lúc đó ta cầu Quỷ Tướng Quân buông tha những đệ tử kia, kết quả chọc giận Quỷ Tướng Quân đuổi ta ra ngoài, lúc ta vừa đi, hình như nghe được Ngu Cơ cầu Quỷ Tướng Quân đừng giết mấy người kia."
Nghiêm Thác mở to hai mắt nhìn: "Không phải nói ngươi tận mắt thấy Quỷ Tướng Quân giết những đệ tử kia sao?"
"Ai nói vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng nói qua nhìn thấy Quỷ Tướng Quân giết bọn họ, không chứng cứ ta cũng không bao giờ dám nói lung tung. Phải biết rằng sau khi Quỷ Tướng Quân nhổ trại, ta thậm chí chưa từng thấy một cỗ thi thể nào của họ, chuyện này toàn bộ các đệ tử đều có thể nhìn thấy." Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng rất vô tội.
Yết hầu Nghiêm Thác gian nan nuốt nước bọt, thần tình kích động nói: "Vậy ngươi có nhớ kỹ lúc đó Ngu Cơ kia nói gì không?"
"Nghiêm trưởng lão, lão nhân gia đừng giục ta nha! Thời gian đã qua lâu như vậy, cho ta hảo hảo ngẫm lại!" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
Nghiêm Thác vội vã gật đầu nói: "Ngươi nghĩ, ngươi chậm rãi nghĩ, hiểu rõ chứ, ta không hối thúc ngươi."
Dược Thiên Sầu bày ra một vài động tác trầm tư, hình dạng tựa hồ như đang tỉ mỉ hồi ức, Nghiêm Thác ở một bên khổ sở chờ đợi, khiến cho người trước thiếu chút nữa muốn cười đi ra. Một lúc lâu mới thấy hắn chậm rãi gật đầu nói: "Ngu Cơ kia hình như có nói như vậy – tướng quân, những nô bộc hầu hạ thiếp thân suốt mấy ngàn năm qua, thiếp thân nhìn thấy thật là chán, không bằng tướng quân thả những người này, đưa đến ÂÂm Phong Cốc làm nô bộc cho thiếp để thêm chút sức sống, người xem thế nào?"
Dược Thiên Sầu học lại phương thức như chính Ngu Cơ đã nói, lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn là nói như vậy."
"Vậy ngươi có nhớ kỹ Quỷ Tướng Quân có đáp ứng nàng ta hay không?" Nghiêm Thác kích động truy hỏi.
Dược Thiên Sầu nhíu mày trầm tư nói: "Bởi vì lúc đó ta đã đi ra ngoài trướng, hình như loáng thoáng nghe được Quỷ Tướng Quân nói tốt tốt gì đó, nhưng sau ngẫm lại thì nghĩ có lẽ mình đã nghe lầm. Vì nếu Quỷ Tướng Quân không buông tha bọn họ, sao chúng ta lại không nhìn thấy bóng người nào. Ai! Nghiêm trưởng lão, ngươi coi như ngày hôm nay ta chưa nói qua đi! Đối với chuyện ngày đó ta thuần túy chỉ là suy đoán, không thể kết luận là sự thực! Đệ tử còn có chút việc, cáo lui trước."
Nghiêm Thác có điểm thất hồn lạc phách đứng nơi đó, khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, Dược Thiên Sầu không biết đã sớm đi nơi nào, mấp máy môi sững sờ ngay tại chỗ.
Hai ngày sau, trên sân rộng trước đại điện Bồng Lai Các, một tấm bảng gỗ lớn được dựng thẳng lên công bố danh sách tỷ thí lần này, khiến cho không ít người vây xem. Người tham dự có tu vi Nguyên Anh kỳ có gần ba trăm đệ tử, đệ tử Kết Đan kỳ tham gia có gần một ngàn, hầu như đều là đệ tử Tu Chân Các. Nhưng có một ngoại lệ duy nhất, nằm ngay dưới cùng viết Luyện Đan Cát – Kết Đan sơ kỳ - Dược Thiên Sầu.
Gần một ngàn đệ tử bên trên giống như phụ trợ dòng chữ này nhìn thật có vẻ dị thường nổi bật, cũng không biết do có người cố ý cảo quái hay xảy ra chuyện gì, nhóm chữ cuối cùng còn lớn hơn những dòng bên trên tới gấp đôi, không muốn nổi bật cũng không được.
Tin tức này nhất thời khiến cho sóng to gió lớn quét lên Phù Tiên Đảo, một là vì không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh Dược Thiên Sầu không ngờ nhanh như vậy đã bước lên Kết Đan kỳ, hai không nghĩ tới chuyện mấy ngàn năm chưa từng nhìn thấy hôm nay lại xảy ra, không ngờ có đệ tử mạch khác muốn tỷ thí với đệ tử Tu Chân Các, thực sự rất làm người chờ mong a! So sánh với việc này, chuyện vì sao tu vi hắn đề cao nhanh như vậy lại không làm ai quan tâm, tất cả mọi người chỉ đang suy đoán Dược Thiên Sầu qua được mấy trận.
Dưới việc danh nhân hiệu ứng, Luyện Đan Các nhất thời biến thành tiêu điểm của Phù Tiên Đảo, chỉ cần có người gặp phải đệ tử Luyện Đan Các đều kéo tới hỏi thăm một chút, tự nhiên là hỏi chuyện về Dược Thiên Sầu, vấn đề đưa ra toàn ngạc nhiên cổ quái, nói chung đại bộ phận mọi người đều nghĩ Dược Thiên Sầu chỉ muốn tìm kích thích.
Tiểu viện của Dược Thiên Sầu cũng không ngừng có khách tới chơi, đầu tiên là Phù Dung, hai người vừa nháo nhác một phen rời nhau, Cổ Thanh Vân lại tới, vừa thấy mặt liền kinh dị không ngớt hỏi: "Chậc chậc! Cử động này của ngươi có khác gì khiêu chiến với Tu Chân Các! Tu Chân Các chúng ta có không ít đệ tử Kết Đan kỳ đều kỳ vọng gặp được ngươi trong cuộc tỷ thí, sau đó đem ngươi chém dưới ngựa, muốn đánh một trận thành danh. Được rồi, ngươi đạt Kết Đan kỳ từ lúc nào vậy? Sao ta lại không biết? Xem ra có một sư phụ là chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các thật tốt! Quan trưởng lão nhất định cho ngươi ăn không ít linh đan diệu dược phải không? Bằng không tu vi thế nào khả năng đề thăng nhanh đến như vậy? Có thứ tốt sao không cho ta một chút?"
Đối với một đống lớn vấn đề bà tám này, Dược Thiên Sầu trực tiếp hống hắn văng ra ngoài. Không bao lâu, Trình Canh nghe tiếng chạy tới, khen hắn một phen dũng khí, rồi lắc đầu thở dài tiêu sái. Sau đó Dương Thiên cũng tới, tựa hồ rất bất đắc dĩ nói câu: "Ngươi thật đúng là dám làm!" Sau đó nhiễu vòng vo vài vòng cũng đi.
Sau đó ba người Khấu Tuyết Hoa cùng An Nhiên Các Tiếu Uyển Thanh cũng kết bạn tới, bốn nữ nhân thật ra rất có lòng tin đối với hắn, Tiếu Uyển Thành còn cho hắn khuyến khích, lại thanh minh: "Ngày mai bốn người chúng ta cùng nhau đến xem ngươi tỷ thí."
Dược Thiên Sầu tạ ơn qua bốn nữ nhân, sau đó tiễn các nàng ra ngoài. Vừa định thở một hơi, sư phụ lại tới, Quan Uy Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới thở dài nói: "Đồ đệ, nếu như khả năng, tận lực kiên trì vài trận, phải biết rằng nếu trận đầu đã thua, đối với mặt mũi của Luyện Đan Các thật khó xem, ai! Ta không nghĩ tới ngươi thực sự lại xung động như thế a!" Nói xong gãi đầu, tựa hồ phi thường nghĩ không ra lại tiếp tục tiêu sái. (bỏ đi)
Vốn tưởng rằng nên tới đều tới, hẳn không còn ai, ai biết còn có người, hơn nữa cấp bậc một người so một người càng cao. Đầu tiên là một người nhượng hắn phi thường ngoài ý muốn, Nghiêm Thác tự mình tới, hoàn hảo cổ vũ hắn một phen mới rời đi.
Sau đó chủ sự trưởng lão Phí Đức Nam của Vạn Phân Viên cũng tới, Phí trưởng lão rất có vị đạo cha vợ đến xem con rể, vui mừng gật đầu nói: "Nếu đã báo danh, cũng đừng suy nghĩ nhiều, đến lúc đó buông tay chân mà đánh, Tu Chân Các thì đã làm sao, mọi người đồng dạng đều là Kết Đan kỳ, dựa vào cái gì sợ bọn họ." Dược Thiên Sầu liên tục xưng đúng vậy liền tiễn hắn ra ngoài.
Sau đó người tới dọa hắn nhảy dựng, không ngờ chính là phụ thân của sư phụ, là Quan cung phụng hiện tại, tiền nhiệm chưởng môn Phù Tiên Đảo Quan Định Hải. Ánh mắt Quan Định Hải thâm trầm theo dõi hắn hỏi: "Việc này do chính ngươi quyết định hay do sư phụ ngươi? Hoặc có ai bảo ngươi làm như vậy?" Dược Thiên Sầu luôn mãi cường điệu do chính quyết định của mình, Quan Định Hải từ chối cho ý kiến gật đầu rời đi, nhìn không ra đang vui vẻ hay mất hứng.
Dược Thiên Sầu vừa thở một hơi, đem lời mọi người suy nghĩ một lần, thầm nghĩ, đừng để ta đoán tiếp tục là Ma Cửu Cô đi. Quả nhiên bất hạnh bị hắn đoán đúng, Ma Cửu Cô cùng Lan Băng Tuyết thật đúng cùng tới. Ma Cửu Cô khó có được lộ ra dáng tươi cười nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm người, là một nam nhân không nên sợ hãi rụt rè, ai! Tuổi còn trẻ thật tốt a!" Trước khi đi bồi thêm một câu: "Có chuyện ngươi khả năng không biết, sau khi ngươi rời khỏi Tang Thảo Viên không bao lâu, nha đầu Yến Tử Hà đã đi về, về phần đi đâu, lão thân nghĩ ngươi hẳn là đã biết?" Nói xong liền run rẩy tiêu sái, nhưng ánh mắt Lan Băng Tuyết lại phức tạp nhìn hắn thêm vài lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Cách tiểu viện không xa, vừa vặn có hai gã đệ tử Nguyên Anh kỳ đang nói chuyện phiếm, phát hiện người đến người đi bên này, không khỏi liền chú ý tới, vừa phát hiện cấp bậc một người càng cao hơn một người đều tới, chậc lưỡi không ngớt, nhìn nhau liền nhanh rời khỏi, sợ nhìn thấy thứ gì mà thượng tầng không muốn để cho bọn họ nhìn thấy.
Dược Thiên Sầu đứng ngay cửa lớn tiểu viện thở mạnh một hơi, thật sự nghĩ không ra chỉ tham gia cuộc tỷ thí lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, xác nhận không còn ai đi đến, quyết định hảo hảo nghỉ ngơi, thế nào cũng phải dưỡng đủ tinh thần cho ngày mai. Kỳ thực hắn cũng lo lắng không biết chưởng môn có thể cũng chạy tới hay không…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu