Toàn bộ phòng ở kiến tạo bằng gỗ, một tòa kiến trúc rất lớn, dựa vào núi xây lên, rất giống sơn trại của ổ thổ phi, hơn nữa rất cũ, ở giữa có một dòng suối róc rách chày qua. Đây là địa phương ở lại của người chấp chường phương viên mấy ngàn dặm chung quanh, yêu vương Mộc Nương Tử? Dược Thiên Sầu vừa nhìn đã có điểm không quá tin tưởng, những yêu vương quỷ vương khác của Yêu Quỷ Vực chưa thấy qua, cung điện ngầm của Mông Duyên hắn đã từng gặp qua, khí thế kia quả thực giống như một thố hoàng đế, nghĩ tới một yêu vương uy chấn một phương ở chỗ này cũng thật có điểm quá giản đơn, sẽ không phải biết lão tử muốn tới thu tiền bảo hộ, cố ý làm thành như vậy đi? Con bà nó, làm như vậy, lão tử đã có chút ngại ngùng mở miệng.
Mộc Nương Tử luôn mãi xác nhận, hắn mới miễn cường tin. Đi vào sơn trại, bên trong nhừng Mộc Lan Thụ chằn chịt rậm rạp có thể thấy được khắp nơi, Mộc Lan nở rộ xen lẫn lá xanh, tản ra hương thơm. Một đường đi đến, cũng không nhìn thấy mấy người, nhưng đều là thị nữ.
"Thủ hạ của ngươi có vài người đây sao? " Dược Thiên Sầu vừa đi vừa hỏi, Mộc Nương Tử đi theo hơi nghiêng bên cạnh trả lòi: "Tiên sinh có điều chằng biết, cây cỏ tinh quái không thế so sánh với động vật tinh quái, không thích họp thời gian dài rời khỏi bản thể, khi nào có việc, ta mới có thể gọi chúng nó tới. Ách.. . Là ta hồ đồ, ta lập tức triệu tập họ đến đây bái kiến tiên sinh! "
"Ta không phải ý tứ này, không cần phiền phức như vậy. " Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng như lình đạo đi thị sát công tác, khoát tay áo, bỗng nhiên đưa tay áo lên ngửi ngửi, nói: "Trước đó bị Thực Nhân Hoa làm vãng một thân bấn thỉu, ở đây ngươi có địa phương có thể tắm rửa không? "
"Có. " Mộc Nương Tử hỏi: "Tiên sinh muốn dùng thanh tuyền (nước lạnh) hay ôn tuyền (nước nóng)? "
"ở đây ngươi còn có ôn tuyền? Ha ha, vậy dùng ôn tuyền đi! " Dược Thiên Sầu vừa nói xong, Mộc Nương Tử lập tức truyền âm, phỏng chừng an bài người chuấn bị.
Sau đó, hai người đi tới chính đường lớn nhất trong ừại, phỏng chừng là địa phương chủ sự của Mộc Nương Tử, bố trí thanh nhã tinh xảo, nhưng thảm màu phấn hồng, không có chỗ nào không thể hiện ra thẩm mỹ của nữ nhân. Mộc Nương Tử đưa tay dẫn đường nói: "Tiên sinh xin mời theo ta. "
Dược Thiên Sầu gật đầu, theo nàng đi tới, trước mắt tăng thêm vài phần thanh tú, dòng suối nhỏ trườn qua, vài chiếc cầu gỗ gác ngang sông, rất có điểm vị đạo cầu nhỏ nước chày, từng gốc Mộc Lan ngẫu nhiên mọc ở giữa, nhìn ra được là chỗ ở của yêu vương.
Hai người đi tới một cửa động, cửa động hình cung điêu khắc đồ vãn tinh xảo, tất cà đều là Mộc Lan Hoa nở rộ đủ mọi hình dáng. Mộc Nương Tử vén tấm lụa mỏng màu hồng nhạt trước cửa động, nói: "ở đây là chỗ tắm rửa, điều kiện đơn giản, nhưng toàn bộ sơn trại chi có nơi này tốt hơn một chút, còn thỉnh tiên sinh không lấy làm phiền lòng. "
Dược Thiên Sầu nhìn lụa mỏng màu hồng nhạt nàng vén lên, thần tình quái dị hỏi: "Đây là chỗ tắm rửa của ngươi? "
Sắc mặt Mộc Nương Tử thản nhiên gật đầu, nàng cũng không có biện pháp, những địa phương khác càng thêm đơn sơ, cũng chỉ có địa phương nàng dùng là tốt nhất, cho nên cũng chì đành đem Dược Thiên Sầu đi đến nơi đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Dược Thiên Sầu cũng không nói thêm điều gì, đi vào. Một bể nước khoảng ba thước vuông vắn nằm ngay giữa thạch thất, hai dòng nước đến từ hai phương hướng khác nhau đổ vào trong bể, róc rách rót vào, thoáng mắt liền có thể nhìn ra, một đưa vào là ôn tuyền, một là thanh tuyền, nói vậy lưu lượng của nước đã được điều tiết xong nhiệt độ.
Bên trong nước hồ đang bốc hơi, thật sự rất mê người. Dược Thiên Sầu khẩn cấp muốn cởi quần áo, bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Nương Tử còn đang bên người, xoay người lại kéo kéo y phục của mình cười nói: "Ta không khách khí đó. "
Hắn có ý bảo Mộc Nương Tử lui ra, ta phải đi tắm đây. Ai biết Mộc Nương Tử gật đầu nói: "Ta hầu hạ tiên sinh tắm rửa. " Nói xong đưa tay giúp Dược Thiên Sầu cởi y phục.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức liên tục xua tay nói: "Mộc Nương Tử, ngươi đã hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó, sao dám đế yêu vương hầu hạ, ngươi gọi hai người hầu đến đây đi! " Tuy rằng hắn không có ỷ tử chiếm tiện nghi của Mộc Nương Tử, nhưng đổi hai nữ nhân khác tới thì có thể, hắn chính là có ỹ này.
"Vô phương, được hầu hạ tiên sinh tắm rửa là phúc khí của ta. " Mộc Nương Tử lại đưa tay tới, mà Dược Thiên Sầu giả vờ từ chối vài lần, dưới tình huống thịnh tình đầy ắp không thể chối từ, hắn lại ờm ờ cởi hết quần áo, trần truồng bước xuống nước.
Nước ấm vừa vặn thích họp, Dược Thiên Sầu nằm trong hồ thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ, ngửa đầu dựa thành hồ, nheo mắt lại hưởng thụ. Bỗng nhiên nghe được tiếng nước "hoa hoa", mở mắt nhìn, Mộc Nương Tử cũng đã cởi hết y phục, lộ ra toàn bộ thân thể. Trong óc Dược Thiên Sầu lúc này toát ra ba chữ - Uyên Ương Dục.
Muốn câu dẫn lão tử, đây là ý niệm sau đó trong đầu hắn. Nhưng khi quan sát thần tình trên mặt Mộc Nương Tử lại phát hiện, thần thái đối phương không chút gợn sóng, ánh mắt bình tĩnh, đi tới gần cũng không làm ra động tác ra vẻ gì khác, ngón tay nhỏ dài nâng bàn chân hắn bắt đầu xoa bóp, hơn nữa thủ pháp rất chuyên nghiệp, ra vẻ bình thường hay làm việc này.
Dược Thiên Sầu nghĩ kỳ quái, đường đường yêu vương thế nào khả năng bình thường làm việc này, không khỏi hỏi: "Mộc Nương Tử, thủ pháp của ngươi sao lại thành thạo như vậy? "
Mộc Nương Tử cười nói: "Tiên sinh có điều chẳng biết, ta từng hầu hạ tiền nhiệm yêu vương hơn ba trăm năm, tự nhiên thành thạo. "
Dược Thiên Sầu "nga" một tiếng, lại nhắm hai mắt hưởng thụ, nếu bản thân Mộc Nương Tử không có ý kiến, hắn càng không có ý kiến, ban đầu trong óc còn có chút ý niệm vấn vơ đã bị đầu ngón tay di động xoa bóp thoải mái thay thế. Nói ra, hắn đối với mỹ nữ cũng có lực miễn dịch nhất định, then chốt chính là nữ nhân của hắn, mỗi người đều là mặt hàng đứng đầu, muốn vóc người có vóc người, muốn gương mặt có gương mặt, điều kiện thân thể của Mộc Nương Tử thật đúng không sản sinh nhiều lực hấp dẫn đối với hắn.
Độ mạnh yếu của đầu ngón tay vừa đúng, lướt trên các bộ vị trên thân thể, một lát sau, Dược Thiên Sầu thật thoải mái ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ được thời gian bao lâu, bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy tinh, Mộc Nương Tử nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, Đào Hoa tiếu yêu đã bị chộp tới, còn có quỷ vương u Yến chấp chường bốn địa đang ở chính đường chờ bái kiến tiên sinh. "
Đôi mắt buồn ngủ của Dược Thiên Sầu bật người khôi phục sự thanh minh, không hề cố kỵ từ trong nước bò lên nói: "Đi xem. "
Mộc Nương Tử cũng đi lên, không biết từ đâu lấy tới một cái khăn mềm, giúp hắn lau khô thân thể, Dược Thiên Sầu thản nhiên hưởng thụ. Ý nghĩ hắn rất đơn giản, nếu đã là như vậy, chuyện ngươi tình ta nguyện, cũng không có gì đáng cố kỵ.
Dược Thiên Sầu trống rỗng lấy ra một bộ quần áo mới, Mộc Nương Tử nhìn thấy hơi sửng sốt, lập tức giúp hắn mặc vào. Chính nàng cũng mặc yvào rất nhanh.
"Thủ pháp của ngươi rất tốt, xoa bóp rất thoải mái. " Trên đường đi, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cười nói. Cùng yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ cùng tẩy Uyên Ương Dục, còn đế nàng xoa bóp cho minh, đãi ngộ này có mấy người được hưởng thụ? Ngẫm lại tâm tình cũng thật tốt.
"Có thể hầu hạ tiên sinh là phúc khí của ta, nếu như tiên sinh thích, không ngại thường tới, ta cầu còn không được. " Mộc Nương Tử cũng cười nói, có thể làm tốt quan hệ với đệ tử Tất Trường Xuân, chỗ tốt trong tương lai tự nhiên không cần phải nói.
"Ha ha, ta thật sợ nhịn không được sẽ bình thường chạy tới. "
"Cầu còn không được. "
Hai người đầy mặt tươi cười đi tới chính đường, vừa tiến vào, sắc mặt Dược Thiên Sầu liền trầm xuống tới, hắn thấy được Đào Hoa nữ yêu đang quỳ gối. Một nữ tử xinh đẹp đeo lụa mỏng màu xanh thấy sắc mặt Dược Thiên Sầu khó coi, nhìn lén Mộc Nương Tử, Mộc Nương Tử mim cười, nàng liền quỳ lạy nói: "U Yến bái kiến tiên sinh. "
Dược Thiên Sầu lạnh lùng quét mắt, đưa tay ý bảo nàng đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Đào Hoa, cười lạnh nói: "Đào Hoa, ngươi còn nhận thức ta không? "
Đào Hoa làm sao có thể không nhận ra hắn, bị bắt tới đây còn không biết do nguyên nhân gì, còn đang trong khủng hoảng, hiện tại thấy hắn cùng yêu vương đi tới, mà quỷ vương còn phải quỳ xuống bái kiến, lập tức hiểu được minh đã phạm sai lầm lớn. Nàng quỳ sụp xuống liên tục dập đầu nói: "Tiểu yêu biết sai rồi, tiểu yêu biết sai rồi..
"Ta đem ngươi cứu, ngươi ngược lại ném ta len lén chạy, hắc hắc, cuộc đời ta hận nhất kẻ vong ân phụ nghĩa. Đứng lên đi! Còn bái cũng vô dụng. " Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm nàng. Mà Đào Hoa ôm cứng chân hắn, đau khổ cầu xin: "Tiên sinh, tha cho ta lần này, lần sau ta cũng không dám nữa..
"Ta bảo ngươi đứng lên, ngươi không nghe thấy sao? " Thanh âm Dược Thiên Sầu rất lanh.
Đào Hoa run rẩy đứng lên, nước mắt đã chảy đầy mặt, lắc đầu khóc nói: "Tiểu yêu đã trải qua ngàn năm tu hành đạt được tu vi thành công hóa thành hình người, lại một minh cơ khổ không nơi nương tựa, lúc đó không biết năng lực tiên sinh, nhìn thấy Đằng bà xuất hiện, thật sự là cực kỳ sợ hãi..
Tiếng nói đột nhiên ngừng bặt, hai tay Dược Thiên Sầu đột nhiên xuyên vào ngực nàng, chỉ thấy Đào Hoa há to miệng, hai mắt trợn ngược, rất nhanh hai mắt héo rút thật sâu xuống dưới, thất khiếu bắt đầu toát ra khói xanh, ngay sau đó da thịt cả người cũng cấp tốc héo rút lại. Rồi đột nhiên một cỗ thanh sắc hỏa diễm từ trong thân thể nàng toát ra, mà nàng đã trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
"Có mắt không tròng, nếu đã thấy không rõ tình thế, hà tất còn muốn hóa thành hình người, tiếp tục làm đào thụ ngàn năm của ngươi đi thôi! " Dược Thiên Sầu thần tình lạnh lùng mở năm ngón tay, thu hồi thanh sắc liệt diễm quay về lòng bàn tay.