: Cố thiếu đáng thương
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên đến công ty mới biết được chức vị của mình đã sớm bị một người họ hàng thân thích khác thay thế, cậu cũng không cảm thấy chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, đúng y cậu đã đoán được trước, chính mình đã bị Hạ lão gia từ bỏ.
Hạ Thiệu Nhiên trực tiếp đi tới văn phòng chủ tịch tìm Hạ lão gia.
"Ông nội" Cửa văn phòng đang mở, Hạ Thiệu Nhiên vẫn gõ cửa một cái rồi mới đi vào, cung kính đứng trước bàn làm việc.
"Mày còn tới công ty làm gì?" Hạ lão gia đang cúi đầu làm việc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt một cái, sau khi hừ lạnh một tiếng lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Hạ lão gia, đã lâu không gặp." Cố Phong đầy mặt tươi cười đi theo phía sau Hạ Thiệu Nhiên vào văn phòng.
"Cố đổng, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?" Hạ lão gia vội từ ghế đứng lên, đi ra phía trước bắt tay với Cố Phong. Tuy so tuổi tác, Hạ lão gia xem như là trưởng bối của Cố Phong, nhưng địa vị của Cố Thị trên thương trường cao hơn Hạ Thị rất nhiều, cho nên Hạ lão gia ở trước mặt Cố Phong không màng tới thân phận trưởng bối, ngược lại đối đãi ân cần lễ độ.
"Trước đây không phải tôi đã nói muốn cùng Thiệu Nhiên hợp tác hay sao, ai ngờ vừa mới bắt đầu hợp tác, cậu ấy lại bị thương phải nằm viện. Hôm nay Thiệu Nhiên gọi điện thoại cho tôi nói vết thương đã lành có thể xuất viện, tôi liền đến đây tiếp tục cùng cậu ấy nói chuyện hợp tác. Tôi nghĩ nếu đã đến Hạ Thị rồi, thế nào tôi cũng phải đến chào hỏi ngài một tiếng a." Cố Phong là một kẻ khôn khéo, tuy tiện nói hai ba câu qua loa lấy lệ giải thích với Hạ lão gia, lại còn cố ý nhấn mạnh mình đến tận cửa là để tìm Hạ Thiệu Nhiên, lập tức nâng cao địa vị của Hạ Thiệu Nhiên lên.
"Còn làm phiền Cố đổng phải đi một chuyến thật xa đến đây, cứ để Thiệu Nhiên đến Cố Thị tìm ngài không phải là được rồi sao." Hạ lão gia lập tức dùng gương mặt tươi cười khách khí một câu.
"Thiệu Nhiên không phải vừa mới lành thương xuất viện sao, vẫn là không nên để cậu ấy quá vất vả. Tuy rằng thời gian tôi với Thiệu Nhiên quen biết không lâu lắm, nhưng hai người chúng ta rất ăn ý, ngoại trừ ăn ý ở phương diện công việc, hiện tại chúng ta còn là hảo bằng hữu. Hơn nữa tôi cảm thấy năng lực cá nhân của Thiệu Nhiên rất tốt, Hạ lão gia, tôi định về sau đem các hạng mục hợp tác giữa Cố Thị và Hạ Thị đều giao cho Thiệu Nhiên xử lý, ngài nói có được không?" Tuy là Cố Phong dùng câu nghi vấn, nhưng lại nói quan hệ của mình và Hạ Thiệu Nhiên rất tốt, lại nói năng lực của Hạ Thiệu Nhiên xuất chúng, hiển nhiên Hạ lão gia muốn không đáp ứng cũng không được.
"Được! Được! Thiệu Nhiên a, lần trước cháu bị thương phải nằm viện, ông đã tìm người tạm thời làm thay chỗ của cháu. Bây giờ nếu vết thương đã lành rồi thì mau trở về công ty đi làm đi. Làm cho tốt nha, Hạ Thị không thể không có cháu a." Hạ lão gia quay ngoắt thái độ lạnh như băng khi nãy, chủ động đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, thân thiết vỗ vỗ vai cậu.
"Ông nội, cháu sẽ." Hạ Thiệu Nhiên khẩu khí kiên định trả lời nói.
Lúc sau Hạ lão gia lại cùng Cố Phong trò chuyện vài câu, Cố Phong liền lấy cớ còn có công việc cần phải bàn bạc rồi cùng Hạ Thiệu Nhiên cùng nhau rời khỏi văn phòng.
"Cố Phong, cảm ơn anh." Hai người một trước một sau từ văn phong đi ra, đi được một đoạn, Hạ Thiệu Nhiên ở phía sau thấp giọng nói một câu cảm ơn với Cố Phong.
"Nếu chúng ta đã là quan hệ 'hợp tác', cậu còn khách sáo với tôi cái gì. Buổi tối ở khách sạn XX phòng X, tôi chờ cậu." Cố Phong quay đầu lại chớp chớp mắt với Hạ Thiệu Nhiên, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng. (Jian: ủa mà tui thích rõ ràng đâu đó dị nè =)))))) nói chung bộ này em team công thứ ạ =)))))) .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Được" Nếu Cố Phong đã hỗ trợ cậu như vậy, Hạ Thiệu Nhiên cũng không thể lật lọng, liền gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, tôi còn có việc đi trước, tối gặp lại." Hạ Thiệu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy làm cho Cố Phong rất vừa lòng, dù sao cần giúp cũng đã giúp xong, Cố Phong liền cáo từ rời đi.
"Ừ" Sau khi Hạ Thiệu Nhiễn tiễn Cố Phong đi xong, trở lại văn phòng cũ của mình. Thân thích thay thế chức vị của Hạ Thiệu Nhiên vừa lúc thu dọn xong chuẩn bị rời đi, người nọ trong lòng nổi lửa giận đùng đùng, nhìn Hạ Thiệu Nhiên tự nhiên sắc mặt không hề tốt. Chỉ là đám họ hàng thân thích trong Hạ Thị lúc nào cũng vẫn luôn đấu tới đấu lui, loại sắc mặt này Hạ Thiệu Nhiên cũng đã nhìn thấy nhiều, cậu sắc mặt không đổi ngồi vào ghế bắt đầu làm việc.
Sau khi tan tầm, Hạ Thiệu Nhiên trực tiếp đi đến phòng khách sạn theo như lời Cố Phong.
Cố Phong đã tới đấy rồi, vừa mới tắm rửa xong, trên người hắn khoác kiện áo tắm trắng dài, đôi chân dài bắt chéo nhàn nhã ngồi ở trên giường, áo choàng tắm dài rộng mở vạt áo phía trước lộ ra khuôn ngực màu đồng tinh tráng.
Hạ Thiệu Nhiên trước khi đi vào cửa đã dùng hết nửa ngày chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện đã tới trước mắt, trong lòng vẫn là biệt nữu khẩn trương, ánh mắt bay loạn xạ khắp nơi trong phòng căn bản không dám nhìn Cố Phong.
"Đi tắm rửa trước đi" Cố Phong cười cười, không làm Hạ Thiệu Nhiên khó xử.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên chạy vọt vào phòng tắm giống như chạy trốn.
Hạ Thiệu Nhiên cọ tới cọ lui tắm rửa rất lâu, ngay cả làn da cũng bị cọ cho đỏ. Nhưng hiện tại sự tình đã phát triển đến bước này, Hạ Thiệu Nhiên đã không còn đường thối lui, đành phải mặc vào áo choàng tắm dài căng da đầu đi ra khỏi phòng tắm. (Jian: xin lỗi bạn hơi thô cơ mà em nó giống như lần đầu đi bán diêm í =)))))))))
"Tôi có mang đến rượu vang đỏ, hương vị không tồi, uống một ly đi" Cố Phong vẫn là người rất cẩn thận, vì muốn giảm bớt cảm xúc của Hạ Thiệu Nhiên, nâng ly rượu đi đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn" Hạ Thiệu Nhiên thật sự quá khẩn trương, tiếp nhận ly rượu ngẩng cổ một ngụm toàn bộ uống hết.
Cố Phong cười lấy ly rượu trong tay Hạ Thiệu Nhiên đặt lại trên bàn, sau đó đi một bước về phía cậu.
Cố Phong đi về phía trước một bước, Hạ Thiệu Nhiên liền lui lại phía sau một bước. Sau đó thật sự không còn đường lui nữa, Hạ Thiệu Nhiên đặt mông ngồi ở trên giường, Cố Phong vừa lúc thuận theo tứ thế chậm rãi cúi người xuống áp lấy, thân thể Hạ Thiệu Nhiên bị buộc phải bất đắc dĩ ngã người ra sau, mắt thấy sắp bị Cố Phong áp đảo nằm ở trên giường, Hạ Thiệu Nhiên vội dùng hai tay ấn trên giường chống đỡ cơ thể.
"A!" Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên thét ra tiếng chói tai, sắc mặt trở nên trắng bệch một chút.
"Sao vậy?" Cố Phong nhận thấy được có gì đó không đúng, lập tức dò hỏi.
"Không... không sao cả" Hạ Thiệu Nhiên cực kỳ miễn cưỡng lắc đầu.
"Tay của cậu! Mau mặc quần áo vào, tôi đưa cậu đến bệnh viện!" Cố Phong nhìn Hạ Thiệu Nhiên phía dưới, đột nhiên nhìn thấy tay trái cậu không ngừng run rẩy, Cố Phong vội đứng thẳng người, hét lớn bảo Hạ Thiệu Nhiên mặc quần áo để đưa cậu đi bệnh viện.
Hạ Thiệu Nhiên khi nãy bởi vì căng thẳng nên nhất thời quên mất tay trái không thể sử dụng lực được nữa, tay vừa mới chống đỡ thân thể thì một trận đau đớn như xuyên tim truyền tới, lúc Cố Phong dò hỏi cậu còn cố gắng chống đỡ, nhưng hiện tại cậu thật sự đau không chịu nổi, một bàn tay cố sức cầm lấy quần áo mặc lên người, run run rẩy rẩy nửa ngày cũng không mặc được. Sau đó Cố Phong mặc xong quần áo thì nhanh chóng giúp Hạ Thiệu Nhiên mặc quần áo vào rồi lái xe chở cậu lập tức tới bệnh viện.