Tình Yêu Suốt Đời

Chương 221:




Anh vội vàng chạy về phía của Giản Đông, “Giản Đường, đừng động đậy, để tôi đưa em đến bệnh viện”
“Anh đừng đến đây!”
Giản Đường ngồi dưới đất, lấy lại tâm trạng bình tĩnh.
Dưới cơn mưa to như trút nước, trên mặt đường lầy lội, cô ngửa mặt lên giữa màn mưa, giọng nói thô khàn, chậm rãi cất lên: “Cậu chủ Tiêu, tôi không cần hạnh phúc gì hết. Tôi cũng không cần giúp đỡ. Cuộc sống bây giờ của tôi, rất tốt. Xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa” Cũng đừng có tùy tiện xông vào cuộc sống của tôi nữa.
Khi mọi thứ chìm vào trong tăm tối, thì chùm sáng đó, không phải là giúp đỡ, mà là sai lầm và tội lỗi.
Sắc mặt Tiêu Hằng lại thay đổi, cúi mắt xuống nhìn người phụ nữ đang ngập trong vũng nước, mưa to cũng rơi xuống cả người của anh, làm ướt hết mặt mũi của anh, anh không quan tâm đến những lời người phụ nữ đó nói, vẫn giơ chân bước vê phía của cô.
Vẻ nặt của Giản Đường thay đổi: “Anh đừng đến đây!” Giọng nói thô khàn của cô, hét lên!
Dùng hành động thực tế để từ chối người đàn ông này xông vào trong thế giới của cô.
“Cậu chủ Tiêu, anh có biết tôi là người như thế nào không?” Trong cơn mưa tâm tã, cô bật cười nhẹ, màn mưa che lấp đi sự đau khổ ở trong đôi mắt, nụ cười của cô, càng thêm rực rỡ hơn: “Cậu chủ Tiêu, anh có tiền không? Nếu anh có tiên, thì anh chính là ông chủ. Tôi chỉ là người nhận tiền. Anh đem tiên đến Đông Hoàng, tôi sẽ không để anh phải thất vọng”
Cô nói: “Cậu chủ Tiêu, tôi ở Đông Hoàng đợi anh”
Tiêu Hằng kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngập trong vũng nước, chân tay khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, trong màn mưa, một bóng hình khập khiêng bước đi.
Bên tai vẫn đang văng vẳng câu nói đó: Anh có tiên không? Nếu anh có tiên, thì anh chính là ông chủ. Tôi chỉ là người nhận tiên. Anh đem tiên đến Đông Hoàng, tôi sẽ không để anh phải thất vọng.
Trân Mộc Mộc từng nói với anh, Giản Đường yêu tiền, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc đó anh không tỏ rõ ý kiến, cũng hiểu được cái khó khăn của Giản Đường.
Nhưng, hôm anh khi anh tỏ tình với cô, vào lúc đem hết sự chân thành cho người phụ nữ ở trước mặt này, có thế nào anh cũng không ngờ được rằng, dù là như vậy, nhưng người phụ nữ này vấn lựa chọn yêu tiền hơn.
Tiêu Häng không trách Giản Đường yêu tiên…
Trên thể giới này có người nào không yêu tiền sao?
Nhưng, lại có chút thất vọng vì sự lựa chọn mà Giản Đường đưa ra ngày hôm nay.
Ở trước mặt cô, một phần là tình cảm mà Tiêu Hằng anh mấy chục năm nay lần đầu tiên động lòng quyết định sẽ cư xử nghiêm túc, một phần là tiền bạc khiến cho người ta không nhãn nại được… Nhưng người phụ nữ này, dường như vẫn yêu tiền hơn một chút.
Tiêu Hằng ngơ ngác đứng yên ở chỗ cũ, cho đến lúc không nhìn thấy hình bóng của Giản Đường nữa, anh đột nhiên tỉnh lại, vào lúc muốn đuổi theo cô lân nữa, thì đã không còn nhìn thấy dấu vết của cô đâu rồi.
Chìa tay ra gõ gõ vào đầu của mình: “Nghĩ đi đâu rồi… Nếu người phụ nữ này thực sự yêu tiền, thì cô ấy càng phải giữ chặt lấy tay mình chứ nhỉ?”
Mà không phải đẩy anh ra, giữ chặt anh, chính là giữ chặt tiền bạc, không phải sao?
Ngay lập tức, Tiêu Hằng lại nghỉ ngờ… Tại sao chứ? Là vì tên họ Thẩm kia sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trên khuôn mặt Tiêu Hằng liền lộ ra sự tự tin: “Tên họ Thẩm à, Giản Đường sớm muộn cũng sẽ chấp nhận tôi thôi”
Giản Đường vội vàng quay về kí túc xá, vừa bước vào phòng, liền đóng cửa lại, giống như ở đẳng sau có thú dữ đang đuổi theo cô.
Bộ quần áo ở trên người, vào lúc vừa này bị ngã, bị mài mòn rồi, may mà người tài xế đó kịp thời đạp phanh, may mà cô mặc áo dài quần dài, nên cũng không bị ngã quá nghiêm trọng, trong lòng bàn tay bị xước chút da, cũng không phải chuyện gì lớn.
Xử lí qua loa vết thương trong lòng bàn tay, cầm lên chiếc điện thoại ở bên cạnh, do dự một lúc, liền gọi điện thoại cho Tô Mộng: “Em… hôm nay muốn xin nghỉ”
Tô Mộng bỗng ngạc nhiên, rồi lại câm điện thoại lên, nhìn vào mà hình của điện thoại, quả thực là của Giản Đường gọi đến, cô lấy làm lạ: “Tiểu Đường, xảy ra chuyện gì rồi?”
*…Không có gì, chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một hôm”
Tô Mộng “Ồ” một tiếng, có chút vui vẻ yên tâm: “Vậy được”, cô thẳng thắn đồng ý: “Cô đó, được coi là biết phải nghỉ ngơi rồi. Được, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ở đây cô không phải lo đâu: Nói xong liền cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.