Tình Yêu Suốt Đời

Chương 239:




Đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Hằng, nhìn về phía ông đang ngồi trên chiếc sô pha, anh tức giận nhằm mắt lại, che đậy đi tâm trạng phức tạp trong đôi mắt, căn chặt răng lại, vào lúc mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ ửng đó, cũng coi như lấy lại được một chút bình tĩnh, màu máu, giảm đi được phần nào.
“Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ chính thức bước chân vào nội bộ của tập đoàn Tiêu thị”, anh đứng thẳng tắp, không động đậy gì, chỉ cúi mắt xuống, ánh mắt đặt trên người của ông cụ Tiêu đang ngồi trên sô pha, cương quyết nói: “Giản Đường, là người phụ nữ đầu tiên mà cháu thật lòng thích. Cháu sẽ không từ bỏ cô ấy, bất luận bên phía Thẩm Tư Cương kia đem đến áp lực như thế nào cho nhà họ Tiêu, cháu cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.
Người nào làm thì người đó chịu, Thẩm Tư Cương lần này là muốn nhằm vào cháu, nếu như cháu đã đem đến nguy hiểm cho nhà họ Tiêu, vậy thì sẽ do cháu gánh vác mọi thứ, bước vào tập đoàn Tiêu thị, cháu sẽ đích thân đối mặt với Thẩm Tư Cương”
Ông cụ Tiêu mở miệng ra, dường như là muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định và ngữ khí khẳng định của đứa cháu nội ở trước mặt, ông lại khép miệng lại.
Trước khi Tiêu Hằng đi, lại nhìn về ông cụ Tiêu đang ngồi trên sô pha một lân nữa, lãnh đạm nói: “Cháu không phải là anh trai cháu. Sẽ không đưa ra lựa chọn giống với anh ấy, sẽ không vì ông, hay vì bất kì một người nào, mà từ bỏ người phụ nữ mà mình thích. Cháu cũng sẽ không bất tài đến nỗi không bảo vệ được gia đình và người phụ nữ của mình”
Ông cụ Tiêu bỗng ngẩng đầu lên, thứ lọt vào mắt, là bòng hình cao ráo của Tiêu Hằng biến mất khỏi cửa ra.
Quản gia Lý gọi một tiếng: “Ông cụ? Cậu chủ cậu ấy?”
“Kệ nó đi” Ông cụ Tiêu lạnh lùng nói một câu, rồi vẫy vẫy tay về phía quản gia: “Tôi mệt rồi, cậu lui đi trước đi” Quản gia Lý lui đi, ông cụ Tiêu co mặt lại, ánh mắt vô cùng sâu lắng… Đối với lựa chọn tiếp theo phải làm, thì cần phải xem đứa cháu nội mà ông coi trọng này, có thể làm đến mức nào trướ!
c Chiếc xe của Tiêu Hăng, lái nhanh trên chiếc cầu cượt.
Gió từ bên ngoài cửa sổ mở ra thổi vào, bộ tóc đen, bị thổi loạn xạ. Tiêu Hằng gọi một cuộc điện thoại, đeo lên chiếc tai nghe bluetooth: “Thẩm Tư Cương, cậu nghe cho rõ đây, Giản Đường, tôi sẽ không từ bỏ, nhà họ Tiêu, tôi sẽ bảo vệ, chúng ta hãy cùng xem đến cuối cùng, ai sẽ là người thăng cuộc!”
Ở đầu dây bên kia, ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ hai tiếng vào chiếc ốp điện thoại, nghe xong, khóe miệng cong lại, giọng nói Thẩm tĩnh, Thẩm lằng cất lên: “Được thôi, cậu muốn làm gì thì tôi cũng sẽ cùng đi đến cùng. Nhưng đồ của tôi, cậu đừng hòng động vào.”
Hai bên dường như cúp điện thoại cùng lúc, không có thêm lời nói thừa thãi nào, từng người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Công tử của nhà họ Tiêu dạo gần đây rất chăm chỉ, đây là nhận thức chung trong vòng làm ăn buôn bán.
Buổi tối hôm nay có một liên hoan thương nghiệp, công tử nhà họ Tiêu, cũng tới tham gia, vì điều này, có không ít những thiên kim tiểu thư, đều trang điểm sặc sỡ để đến.
Đèn hoa sáng lên, bể bơi, biệt thự, những người nam nữ mặc trang phục người Hoa, ở đây chật ních những nhân vật đỉnh cao của thành phố S.
Nhưng mà, cho dù như vậy, ở trong cái vòng tròn của những nhân vật đỉnh cao này, cũng vẫn sẽ có sự phân biệt tầng lớp.
“Giám đốc Tiêu dạo gần đây vô cùng hoạt bát, chăm chỉ như vậy, chẳng lẽ giám đốc Tiêu anh là được mỹ nữ nào vổ vũ rồi sao?” Một người đàn ông bộ dạng tinh anh khoảng 30 tuổi, đến mời rượu Tiêu Hằng, trêu đùa vài câu.
Nhưng mà không ngờ được rằng, vị giám đốc Tiêu trẻ tuổi này lại hào phóng thừa nhận: “Quả thực là có, con mắt của giám đốc Vương vẫn lợi hại như vậy nhỉ”
Vị giám đốc Vương này ngay lập tức vẻ mặt ngạc nhiên: “Là thiên kim tiểu thư của nhà nào, mà có phúc như vậy, lại có thể giành được sự coi trọng của giám đốc Tiêu đây?”
Tiêu Hằng vẫy vẫy tay, cười nói: “Lời này của giám đốc Vương không thể nói như vậy, là Tiêu Hằng tôi may mắn nên mới gặp được cô ấy. Ở cuộc đời này, có thể gặp được cô ấy, là một may mắn của Tiêu Hằng tôi, nếu như có thể cưới được cô ấy, thì đó sẽ là cái phúc lớn nhất ở cuộc đời này của Tiêu Hằng tôi”
Vừa nói, trước mặt vừa truyền đến một tiếng rối loạn.
Tiêu Hằng và giám đốc Vương đều bị âm thanh gây rối loạn thu hút sự chú ý, liên nhìn hướng về phía cửa.
“Đó là… chủ tịch Thẩm của tập toàn Thẩm thị sao?” Giám đốc Vương đứng bên cạnh sửng sốt nói: “Chưa được nghe buổi liên hoan ngày hôm nay, vị cá sấu chúa này cũng xuất hiện đấy?”
Nói xong, quay đầu lại hỏi Tiêu Hằng: “Giám đốc Tiêu, anh có biết tập đoàn Thẩm thị..
Vào lúc giám đốc Vương quay đầu lại nhìn Tiêu Hằng, Tiêu Hằng vốn không hề quan tâm đến anh, tự đặt cốc rượu trên tay xuống, rôi đi thẳng ra ngoài cửa.
Giám đốc Vương vẻ mặt ngạc nhiên, anh nhìn theo, mục tiêu của vị giám đốc Tiêu này chính là bóng hình đã thu hút vô số tiếng rối loạn ở ngoài cửa.
Giám đốc Tiêu ngày trước định cư ở Mỹ, về nước chưa được một năm, mà chủ tịch Thẩm vẫn luôn định cư ở trong nước, hai người này, từ lúc nào lại xuất hiện cùng một lúc như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.