Tô Chiêu Đệ

Chương 2:




Trước sáu tuổi, tôi vẫn chưa có cảm nhận gì quá sâu sắc về việc bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ.
Cho đến khi mợ tôi sinh đứa thứ hai, bà ngoại đã già, sức khỏe có hạn, chăm sóc ba đứa trẻ quả thực là quá sức.
Hơn nữa tôi đã đến tuổi đi học tiểu học, bà ngoại đồng ý với ý của mợ, đưa tôi về bên cạnh bố mẹ ở thành phố.
Từ đó, tôi bắt đầu tuổi thơ ác mộng của mình.
Bà ngoại gọi điện thoại báo trước cho bố mẹ tôi, chuyện tôi sắp về thành phố.
Kết quả là hai người lớn này không thèm đoái hoài, cuối cùng vẫn là cậu tôi đưa tôi từ quê lên. Bởi vì cậu bận, vội vàng đặt tôi ở cửa, rồi bỏ đi.
Ngay ngày đầu tiên tôi trở về nhà bố mẹ, vừa bước vào cửa, em trai tôi đã dang hai tay ra, chắn trước cửa, ánh mắt đầy địch ý nhìn tôi từ trên xuống dưới, như thể đang nhìn một kẻ xâm nhập sắp cướp đi lãnh địa riêng tư của nó.
"Tô Chiêu Đệ, mày đến nhà tao làm gì?" Nó nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng sống ở thành phố, cuộc sống sung túc, điều kiện dinh dưỡng lại tốt, còn cao hơn tôi nửa cái đầu.
"Đây cũng là nhà của chị, chị về nhà." Tôi ôm hành lý, nghiêm túc giải thích với nó.
Nghe vậy, sắc mặt nó thay đổi, vừa khóc vừa làm loạn ngồi bệt xuống đất, "Hu hu hu, con không muốn nó đến nhà con, con không muốn nó chia sẻ tình yêu thương của mẹ, đuổi nó đi!"
Giọng nó rất lớn, lập tức thu hút bố mẹ tôi.
"Bố ơi, con muốn nó đi, con không muốn nó chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ. Nhà này, chỉ có thể có mình con là con yêu quý thôi." Em trai tôi lấy tay che mặt, gào khóc.
Tôi vô cùng xấu hổ, đưa ánh mắt dò hỏi về phía bố mẹ.
Ban đầu còn tưởng bố mẹ sẽ an ủi tôi, tôi cũng là thành viên trong gia đình, là chị gái của nó, phải yêu thương chị em gì đó. Nhưng kết quả là, tôi không xứng.
Bố tôi vỗ về đầu em trai, cười tủm tỉm khen ngợi, "Con trai ngoan của chúng ta thật thông minh đáng yêu, vậy mà đã biết ý nghĩa của tình yêu thương của bố mẹ."
Mẹ tôi càng không che giấu sự cưng chiều với em trai, mặc kệ tôi cũng đang ở đó, ôm em trai, cưng chiều lên tiếng, "Bảo bối, con yên tâm, tất cả tình yêu thương của mẹ và bố chỉ dành cho một mình con thôi, sẽ không có ai cướp đi tình yêu thương của chúng ta dành cho con, mẹ hứa với con." . Đam Mỹ Trọng Sinh
Dừng một chút, bà ấy còn quay đầu lại liếc nhìn bố tôi, bổ sung một câu, "Phải không, ông xã?"
Bố tôi không chút do dự gật đầu, "Đương nhiên rồi."
Trong lòng tôi như trút mưa tầm tã, lạnh lẽo thấu xương.
Bố mẹ tôi ra sức thể hiện "lòng trung thành" với em trai tôi, nhưng em trai tôi vẫn không chịu buông tha, cứ nằng nặc ngồi bệt dưới đất gào khóc.
Mẹ tôi thở dài, quay đầu nhìn tôi, "Chiêu Đệ, con ra cửa đợi một lát đi. Đợi em con ngủ rồi, chúng ta lại lén lút cho con vào. Em con cứ ngồi bệt dưới đất, mẹ sợ nó bị cảm lạnh, không tốt cho sức khỏe."
Đây không phải là đang bàn bạc với tôi, mà là thông báo cho tôi.
Nói xong, mẹ tôi trực tiếp đẩy tôi ra khỏi cửa. Cũng không quan tâm tôi đồng ý hay từ chối, rầm một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, lần đầu tiên về thành phố, ngoài cái nơi gọi là nhà này, tôi căn bản không có nơi nào để đi, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể ôm túi hành lý, lẻ loi ngồi đợi trên bậc thềm trước cửa nhà.
Tôi cảm thấy dáng vẻ lúc đó của mình, nhất định rất giống một chú chó hoang vô gia cư.
Đợi mãi đợi mãi, cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.