Sau khi đám người đó rời đi, Châu Kinh Trạch hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh đưa Hứa Tùy tới nhà hàng trên nhà ăn tầng hai ăn cơm. Bởi vì Châu Kinh Trạch chiêu đãi nên Thịnh Nam Châu và Đại Lưu đã gọi liền một lúc hai suất.
Châu Kinh Trạch dựa lưng vào chiếc ghế màu xanh lam, anh đang cầm di động chơi game, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt liếc hai người ngồi đối diện, anh bật ra tiếng cười chế nhạo:
"Hình tượng!"
"Haiz, còn không phải muốn ra vẻ với em gái Hứa sao!" Đại Lưu ngồi xuống rồi nói.
Vành tai Hứa Tùy nóng ran, cô vội nói: "Không phải đâu."
Một nhóm người lần lượt ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, trò chuyện chẳng được mấy câu lại chuyển chủ đề về trận cá cược. Đại Lưu vừa gặm xương sườn vừa nói: "Đánh giá kỹ thuật bay vào tháng sau chẳng phải kỳ thi cuối kỳ sao? Mình nghe nói còn có cả phóng viên thành phố tới làm chuyên đề, thằng oắt đó đúng là biết chọn ngày thật."
Thịnh Nam Châu nhớ tới Cao Dương với vóc dáng cao gầy, ngày thường không thích nói chuyện, ánh mắt lại còn có chút u ám kia thì ngán ngẩm, anh ấy cười lạnh một tiếng: "Thằng mọt sách đó bình thường có nỗ lực thế nào cũng đâu theo kịp được cậu. Kiểm tra bay giả lập và lý thuyết Tiếng Anh lần trước cậu đứng thứ nhất đúng không? Có lẽ giáo viên đi đến đâu cũng khen cậu nên cậu ta cay cú."
Châu Kinh Trạch nhíu mày, không có chút ký ức nào: "Không nhớ nữa."
"Cậu nói cái này mình mới nhớ, hình như bất luận là kiểm tra đánh giá nào thì thành tích của cậu ta đều đứng đằng sau ông Châu, ngoại trừ trận đấu bóng rổ lần này." Đại Lưu đập mạnh vào đầu, lại chuyển chủ đề: "Người anh em, có tự tin không?"
Châu Kinh Trạch chán chẳng buồn tung hứng với Đại Lưu, anh vặn nắp chai nước lạnh uống một ngụm, mắt quét tới Hứa Tùy đang ngồi đối diện, phát hiện đồ ăn ở trước mặt cô hầu như không hề động đũa.
Cô dùng đũa chọc vào bát cơm, hàng mi đen dày rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
"Không đủ cay à?" Châu Kinh Trạch nhướng mày, suy đoán.
Hứa Tùy lắc đầu, cô đang nghĩ về vụ cá cược, một người kiêu ngạo như Châu Kinh Trạch, cô thật sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ anh thua trước người ta, đó chẳng phải là chà đạp lòng tự tôn của anh xuống dưới chân hay sao?
"Vụ cá cược đó hay là bỏ đi nhé, nếu thua thì phải làm sao?" Hứa Tùy lo lắng.
Châu Kinh Trạch vặn nắp chai nước lại, nụ cười hờ hững lại mang theo chút kiêu căng: "Mình sẽ không thua."
Sau khi quay về trường, Hứa Tùy kể lại chuyện này cho Hồ Thiến Tây nghe, chị đại nghe xong tức đến mức đập bàn: "Cái tên Lý Lâm đó bị điên hả, Tùy Tùy, cậu có bị thương không?"
Hứa Tùy vừa mới mua kẹo cầu vồng ở cửa hàng tiện lợi, cô đưa cho Hồ Thiến Tây, nói: "Mình không sao, chỉ là trận cá cược đó của Châu Kinh Trạch..."
"Yên tâm đi, cậu ấy có chừng mực." Hồ Thiến Tây khua tay.
Cô ấy bóc vỏ kẹo cầu vồng, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, sau đó lại lên tiếng: "Cơ mà Tùy Tùy, mình thật sự cảm thấy cậu ấy có chút thích cậu đấy, nếu không sao cậu ấy cứ luôn đặc biệt quan tâm cậu vậy chứ?"
Trái tim Hứa Tùy đập thịch lên, song vẫn phủ nhận: "Bởi vì cậu ấy tốt bụng."
Từ cấp ba đã như thế rồi, dưới vẻ bề ngoài bảnh bao phóng đãng là sự chính trực và lương thiện, tôn trọng mọi người, là một chàng trai vô cùng xuất sắc, có gia giáo tốt.
Sự phủ nhận bản thân và nhạy cảm trong tình yêu của Hứa Tùy khiến cho Hồ Thiến Tây thở dài thườn thượt, cô ấy nhìn Hứa Tùy: "Hay là thử chút đi, tỏ tình với cậu ấy xem sao? Cậu nói rồi đó, cậu ấy rất tốt, cậu định cứ thích thầm trong im lặng như thế này đến khi nào?"
"Mình không dám." Ánh mắt Hứa Tùy xuất hiện tia rụt rè.
"Hay là cược một lần, nếu cậu ấy thắng thì cậu tỏ tình, thế nào?" Hồ Thiến Tây khuyến khích, "Thử đi mà, nói không chừng cậu có thể kết thúc mối tình đơn phương ba năm này đấy."
Hứa Tùy trầm lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu: "Được."
Buổi tối tắm xong, Hứa Tùy vẫn lo lắng chuyện lúc sáng, cô gửi tin nhắn hỏi: [Cuộc thi bay sắp tới, không phải cậu mắc chứng sợ không gian kín sao?]
Hai phút sau, màn hình bật sáng, zjz trả lời: [Ai nói với cậu là mình mắc chứng sợ không gian kín?]
Hứa Tùy do dự giây lát, nói: [Hồi cấp ba mình nghe bọn họ nói.]
Dường như cách rất lâu sau zjz mới trả lời: [Không tính là sợ không gian kín, chỉ một chút thôi. Nói chính xác hơn thì là sợ không gian vừa tối vừa ngột ngạt, mà cuộc thi tổ chức vào ban ngày.]
Hứa Tùy đang định trả lời, Châu Kinh Trạch lại gửi tin nhắn nữa đến:
[Đừng lo lắng.]
Hứa Tùy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô bỏ di động sang một bên, ngồi vào bàn học với mái tóc vẫn chưa khô, cô bật đèn bàn, lấy một cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo ra, bên trong kẹp một bức thư.
Trên mặt giấy bức thư có một vài dấu vết, cũ kỹ lỗi thời, Hứa Tùy miết một góc của bức thư nhìn nó hồi lâu. Bức thư này được viết khi cô bắt đầu thích thầm Châu Kinh Trạch, luôn hoang tưởng rằng một ngày nào đó có thể đưa nó cho anh.
Song cô chưa bao giờ dám lấy ra.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng Hứa Tùy vẫn xóa và sửa lại lên trên giấy để viết thư. Dù cho thời đại ngày nay việc viết thư tỏ tình đã là một chuyện lỗi thời rồi.
Thế nào, có tỏ tình không?
Chi bằng cược một lần?
***
Ngày giao hẹn thi đấu rất nhanh đã đến gần, bởi vì mấy ngày nay là ngày đánh giá cuối kỳ của Học viện Hàng không Kinh Bắc, thế nên nhóm người Hứa Tùy lúc lên lớp thường xuyên nghe thấy âm thanh gầm rú trên đỉnh đầu, máy bay kéo theo đuôi vút qua mái nhà, bay vọt lên trời mây.
Ngày diễn ra trận thi đấu giữa Châu Kinh Trạch và Cao Dương đã gây chấn động toàn Học viện. Phong cách học tập của Kinh Hàng trước giờ luôn phóng khoáng tự do, sau khi nghe được trận cá cược của đám sinh viên, các giáo viên và nhân viên quản lý không hề lấy làm lạ.
Trên sân bay của Kinh Hàng có rất nhiều giáo viên, còn có một phóng viên, một nhiếp ảnh gia. Thầy Trương và nhân viên quản lý nhìn nhau cười: "Thú vị thật, có một loại bồng bột non trẻ của chúng ta năm đó."
"Phóng viên Tống, đúng lúc ở đây có trận thi đấu, có tư liệu để viết báo rồi đấy." Thầy Trương cười khà khà, tiếp tục quay đầu nhìn nhân viên quản lý máy bay, nói, "Lão Cố, chúng ta cược đi, anh cược ai thắng?"
"Đương nhiên là cược sinh viên của tôi – Châu Kinh Trạch rồi." Nhân viên quản lý máy bay nói.
"Vậy tôi cược Cao Dương, thằng nhóc này cũng không tồi, rất nỗ lực."
Trước khi trận đấu bắt đầu, một nhóm người đi đến phòng điều khiển, do Châu Kinh Trạch đã nói trước với giáo viên, mà Lão Cố lại thương anh, thế nên Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây cũng được cho phép cùng vào trong phòng điều khiển, theo dõi toàn bộ trận đấu này.
Trong màn hình, Châu Kinh Trạch mặc đồng phục phi công màu xanh lam, quần đen, trên vai là logo máy bay được thêu bằng chỉ vàng, đôi mắt dưới vành mũ đen tuyền sắc bén, cổ anh thẳng tắp, trên gương mặt lạnh lùng nhếch một nụ cười thoải mái dễ chịu, khiến cho anh trông vừa tiêu sái lại vừa đẹp trai ngời ngợi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tùy thấy Châu Kinh Trạch mặc đồng phục phi công chính thức, cách màn hình, đôi mắt cô không chớp, nhìn đến mức tim đập lên thình thịch.
Phi công tập sự và giáo viên hướng dẫn cùng nhau bước vào buồng lái máy bay, khoảnh khắc Châu Kinh Trạch ngồi xuống, anh nhanh chóng quét mắt kiểm tra một loạt các thiết bị trong buồng lái.
"Cảm giác em không căng thẳng chút nào." Giáo viên hướng dẫn cười nói.
Châu Kinh Trạch cắn một cây bút đánh dấu, hạ trán buộc tập tài liệu trên đầu gối lên đùi phải, nhếch khóe miệng: "Em giả vờ đấy."
"..." Giáo viên hướng dẫn.
Mới đầu, Châu Kinh Trạch còn có chút căng thẳng, song khi máy bay khởi động, bắt đầu chao đảo rồi chầm chậm cất cánh, tâm trạng căng thẳng lo lắng của anh đã vơi đi đôi chút.
Những giáo viên ở bên ngoài màn hình xem Cao Dương cất cánh trước. Đường bay thử nghiệm này không dài, bay từ trung tâm thành phố Kinh Bắc tới Đồng Quang, thành phố Sa mạc, rồi sau đó bay ngược trở lại theo đường bay cố định.
Máy bay của Cao Dương là T-789018, còn Châu Kinh Trạch là máy bay dân dụng G-588017, hai chiếc máy bay lần lượt bay lên bầu trời. Sau khi máy bay cất cánh êm ái và không bị rung lắc, Aupi (chế độ lái tự động) bắt đầu được khởi động.
Châu Kinh Trạch thở phào nhẹ nhõm, anh vừa xem số liệu trên bảng thiết bị, vừa đánh dấu vào tập tài liệu trên đầu gối, thoăn thoắt như gió. Nhưng tiếc là cảnh đẹp không kéo dài được lâu, khi lái được nửa chặng đường, máy bay xuất hiện sự cố kỹ thuật.
Bảng điều khiển hiển thị nhiệt độ của dầu động cơ số 3 quá cao, trang động cơ xuất hiện tin cảnh báo. Tin cảnh báo kêu tít tít nhắc nhở Châu Kinh Trạch rằng, hôm nay vận may của anh không tốt, máy bay xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.
Những con chữ cảnh báo đập vào mắt đau nhức, nó nhắc nhở Châu Kinh Trạch phải nhanh chóng giải quyết vấn đề. Các giáo viên và giám sát viên ở ngoài màn hình cũng không ngờ Châu Kinh Trạch lại gặp phải sự cố có sác xuất thấp như vậy.
Hứa Tùy đứng ở đó, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thầm cầu mong Châu Kinh Trạch nhất định phải giải quyết mọi chuyện thuận lợi.
Quay trở lại màn hình, giáo viên hướng dẫn ngồi ở ghế lái phụ nói: "Cần thầy giúp không?"
Châu Kinh Trạch lắc đầu, anh giơ tay chọn tắt máy phát điện, chất giọng trầm thấp mang một vẻ điềm tĩnh: "Để giảm bớt phụ tải cho máy phát điện và giảm nhiệt độ của dầu bôi trơn, em đã tắt một trong các máy phát điện rồi."
Kết quả trang động cơ vẫn hiển thị tin cảnh báo.
"Bây giờ thì sao?" Giáo viên hướng dẫn hỏi.
"Tắt engine." Châu Kinh Trạch hơi cuộn đầu lưỡi, thanh âm lưu loát lại tiêu chuẩn bật ra từ trong cổ họng.
Phản ứng của anh khá nhanh nhạy.
Nhân viên quản lý ở bên ngoài màn hình lộ vẻ ngưỡng mộ, không tự chủ được mà thốt ra một câu: "Tuyệt vời!", Hứa Tùy đứng ở phía sau cũng không khỏi nở nụ cười.
Mây trôi bên ngoài cửa sổ, giáo viên hướng dẫn không giơ ngón cái về phía Châu Kinh Trạch, thay vào đó ông cong cánh tay giơ nắm đấm về phía anh, Châu Kinh Trạch sững người giây lát, sau đó đôi môi mỏng cong lên cụng tay với giáo viên hướng dẫn.
Khi bay trở về, máy bay xuyên qua những tầng mây, bay phía trên thành phố Sa mạc, dưới bầu trời xanh ngắt là một sa mạc vô tận, những mảng lớn màu đỏ và màu nâu giống như bức tranh ghép lại vậy. Dưới sự phản chiếu của ánh sáng, nó trở thành một dải cầu vồng lưu động.
Hiện tại là 5 giờ 59 phút sáng, Châu Kinh Trạch lái máy bay, băng qua đường bay Kinh 31, băng qua sa mạc, khi vô thức nhìn ra bên ngoài, anh sững sờ.
Mặt trời màu đỏ cam đang từ từ nhô lên, xé toạc một lỗ, tỏa xuống mặt đất ngàn vạn ánh sáng, sương mù dần tan đi, do mặt trời cách gần hơn mọi ngày.
Châu Kinh Trạch dường như cảm nhận được độ nóng của nó, từ màu đỏ cam chầm chậm chuyển sang màu vàng kim, giống như một vũ trụ mới xuất hiện trước mắt bạn vậy.
Ngàn vạn ánh sáng, tuy ngắn nhưng rực rỡ.
"Thầy, thầy có thể giúp em chụp một bức ảnh mặt trời mọc bên ngoài cabin được không ạ?" Châu Kinh Trạch hỏi.
Giáo viên hướng dẫn liếc nhìn ra bên ngoài, rồi quay đầu lại nói đùa: "Sao thế, chưa nhìn thấy mặt trời mọc bao giờ à?"
"Vâng, đây là lần đầu tiên." Châu Kinh Trạch cười.
Hóa ra đúng như Hứa Tùy nói... Bình minh không hề thua kém hoàng hôn, tiếp tục chờ đợi, rồi sẽ gặp được phong cảnh đẹp hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên anh lái máy bay gặp được bình minh.
Ngoài màn hình, rõ ràng máy bay vẫn đang trong quá trình bay trở lại, thế mà nhân viên quản lý đã bày ra điệu bộ sinh viên của mình thắng chắc rồi, đắc ý nói: "Thế nào hả, Lão Trương, có muốn bỏ chính theo tà không, nếu không thì 200 tệ này của anh khó mà giữ được."
Thầy Trương lắc đầu, vẻ mặt cố chấp: "Mặc dù biểu hiện của Châu Kinh Trạch rất đáng khen, song phần quan trọng nhất trong chuyến bay chính là hạ cánh an toàn, vẫn còn chưa đến nơi mà không đúng sao? Tôi thấy Cao Dương mới là người thắng cuộc, con người thằng nhóc này tương đối ôn hòa, biết kiềm chế, đáng tin cậy, ổn định nữa. Còn Châu Kinh Trạch quá sắc sảo, trên người cậu ta có quá nhiều yếu tố không chắc chắn."
Trong ngành nghề bay này nhất định phải thận trọng, ôn hòa, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, mà Châu Kinh Trạch rõ ràng không thuộc nhóm người này, anh mạo hiểm, thay đổi, khiến người ta không nắm rõ được.
Bầu không khí rơi vào trầm lặng, nhân viên quản lý tiếp tục lên tiếng: "Nói như thế không sai, nhưng ban nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy, các thao tác của em ấy đều rất linh hoạt, khi ra chỉ thị với phi công phụ, những điều mà chúng ta cùng phi công phụ nghĩ còn chưa kịp nói ra, thì em ấy đã như thể biết được điều mà chúng ta nghĩ trong lòng là gì, đưa ra phán đoán, tức khắc đưa ra 'tín hiệu truy cập thành phố Sa mạc'."
"Những chỉ lệnh mà thằng nhóc này đưa ra đều là dựa vào sự nhạy bén và trực giác của một con đại bàng, em ấy là một phi công thiên tài, người thực sự được sinh ra để dành cho bầu trời."
Giáo viên im lặng hồi lâu, nói: "Xem tiếp đi đã."
Hai chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh, tất cả mọi người ở bên ngoài màn hình đều mở to mắt nhìn. Cao Dương hạ cánh gần như tuân thủ nghiêm ngặt theo chỉ dạy của giáo viên, cuộc hạ cánh vô cùng đạt tiêu chuẩn, toàn bộ thao tác đều không có gì bất thường.
Thầy Trương thở phào một hơi.
Châu Kinh Trạch ngồi trong buồng lái, sau khi kiểm tra hàng loạt các thiết bị máy móc xong, anh nhắm thẳng vào R1, đường tâm của đường băng, sau đó tạo thành một góc nhỏ với đường băng, rồi từ từ hạ xuống.
Biểu cảm của anh vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn có chút tự đắc, khi máy bay cách mặt đất khoảng chừng 35 feet, đôi tay với các khớp xương rõ ràng của anh giữ chặt cần điều khiển, kéo nhẹ lên trên, khiến cho mũi máy bay ngước dậy.
Từ đầu tới cuối trạng thái của Châu Kinh Trạch luôn thoải mái thành thạo, anh nhắm chuẩn vào cuối đường băng, máy bay chầm chậm hạ xuống, góc độ giữa nó và mặt đất càng ngày càng thu nhỏ.
Lúc tiếp đất chỉ có một vài rung lắc nhẹ.
Đối với một học viên mà nói, thì đây là một thao tác gần như không thể hoàn thành. Người trong phòng điều khiển hít một hơi thật sâu, cú hạ cánh này quá tuyệt vời, không chê vào đâu được.
"Anh thắng rồi." Thầy Trường đưa ra kết luận cuối cùng.
Lời vừa dứt, đám thanh niên trong phòng điều khiển thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, lập tức lao ra ngoài. Hồ Thiến Tây nháy mắt với Hứa Tùy, cũng kéo cô chạy ra theo.
Trên đường băng của sân bay, nhóm người Thịnh Nam Châu nhào qua ôm chầm lấy Châu Kinh Trạch, Đại Lưu vỗ vào vai anh: "Người anh em, cậu cừ lắm."
"Lần này ông đây thực sự phục cậu sát đất." Thịnh Nam Châu vui mừng thay cho anh.
Cao Dương và Lý Lâm đứng ngoài đường băng, vẻ mặt của Cao Dương không tốt chút nào, song vẫn gắng gượng giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt, cậu ta đi qua bắt tay với Châu Kinh Trạch, lịch sự nói: "Chúc mừng cậu."
Châu Kinh Trạch liếc bàn tay chìa ra của đối phương, nhưng anh không bắt lại, mà ánh mắt chuyển qua Lý Lâm đứng bên cạnh, thanh âm lạnh lùng nói:
"Nhớ xin lỗi cô ấy."
Biểu cảm của Lý Lâm đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa rồi, cậu ta nói một cách không tình nguyện: "Biết rồi."
Một nữ phóng viên đi tới phỏng vấn Châu Kinh Trạch, hỏi: "Xin hỏi làm thế nào mà cậu hạ cánh được hoàn hảo như vậy?"
"Trực giác." Châu Kinh Trạch nói ra hai chữ ngắn gọn đơn giản.
Song Hứa Tùy nghi ngờ là do anh lười nói, bật ra hai chữ đó để qua mặt phóng viên, quả nhiên, cô đoán đúng rồi. Một giây sau, nữ phóng viên tiếp tục hỏi: "Cậu có kỳ vọng gì với bầu trời xanh trong tương lai không?"
Châu Kinh Trạch trở nên nghiêm túc, anh giơ tay về phía cô ấy tỏ ý bảo phóng viên sát lại gần, phóng viên nghe theo tiến lên trước hai bước, trên mặt anh lộ ra một nụ cười bỡn cợt:
"Chị đoán xem."
Nói xong, phóng viên đứng sững tại chỗ, mà Châu Kinh Trạch vừa ngước mắt liền nhìn thấy những ánh mắt xấu xa của đám con trai trong lớp ở phía sau thì lập tức lùi lại.
Đám con trai trong lớp Châu Kinh Trạch chạy tới chúc mừng, trước giờ lớp một và lớp hai chưa từng đối đầu nhau, lần nay xem như anh đã thay mọi người trút được cục tức rồi.
Các chàng trai vây quanh Châu Kinh Trạch, lịch sự chúc mừng trước: "Chúc mừng đại thần nhé, lại giúp lớp chúng ta nở mày nở mặt rồi."
"Có phải nên mời khách không nhỉ, nếu không khó nói lắm đấy."
"Mời."
Châu Kinh Trạch bật ra một chữ rồi xoay người tính chạy đi, song yếu không địch lại mạnh, đám con trai túm lấy ống quần anh không cho anh đi. Châu Kinh Trạch loạng choạng suýt ngã, cười mắng:
"Đừng có kéo quần ông đây chứ, mẹ kiếp!"
Một nhóm con trai tung Châu Kinh Trạch lên không trung, còn hô cả khẩu hiệu:
"Lớp một giỏi nhất, Châu Kinh Trạch muôn năm!"
"Lên nào, toàn bộ bầu trời đều là của chúng ta."
Châu Kinh Trạch giữ quần, lời nói ra còn mang vài phần bắng nhắng: "Được rồi, trên máy bay không sung sướng như các cậu nghĩ đâu, ông đây sắp nôn rồi."
Giữa chừng, có một sinh viên chuyên ngành đo vẽ bản đồ đi qua, cười trêu nói: "Ai cũng nói bay trên trời là lính trẻ, song ở mặt đất xem ra không ổn lắm nhỉ."
"Đấu một trận là biết ngay thôi? Dù sao trên mặt đất các cậu cũng phải chạy." Châu Kinh Trạch nhướng chân mày, ngữ khí kiêu ngạo.
Những chàng trai khác trong lớp được đà, nói: "Đúng vậy, đều là động vật tự đi bằng hai chân, sao lại còn phân biệt đối xử ngành nghề thế?"
"Thế này đi, lấy vạch trắng này làm điểm xuất phát, ai chạy tới được lá cờ đỏ kia sẽ giành chiến thắng, sao hả?"
"Được thôi."
"Một, hai, ba, chạy!"
Rõ ràng đây là trò chơi ấu trĩ nhất của đám con trai, song họ lại chơi rất hăng say. Ánh nắng chói chang, có chút nhức mắt, Hứa Tùy giơ tay che mắt lại, nhìn về nơi cách đó không xa.
Không biết Châu Kinh Trạch đã cởi bỏ áo khoác từ lúc nào, anh lao về phía trước như một mũi tên, có cơn gió thổi qua, thổi phồng một góc áo của anh, hệt như cánh buồm trên biển khơi vậy.
Khi sắp tới vạch đích, Châu Kinh Trạch ngược lại giảm dần tốc độ, anh xoay người chạy ngược hướng gió, thiếu niên khí thế bừng bừng, còn giơ ngón giữa về phía đám người kia, sau đó lộ ra một nụ cười đầy ngạo nghễ.
Lá cờ đỏ phấp phới trong gió sau lưng anh, hơi thở trên người Châu Kinh Trạch vừa mạnh mẽ vừa ngông cuồng, là kiêu ngạo bất cần, song cũng khiến người ta rung động.
Cơn gió cuốn quanh lá cờ là chàng thiếu niên.
Hứa Tùy nhìn đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lần nay tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Về tình cảm dành cho Châu Kinh Trạch, cô không ngừng tự mình nghi ngờ, nhạy cảm, tự ti, cô luôn tự mình kéo giữ, bấp bênh thăng trầm.
Nhưng lần này, cô muốn được đến gần ánh sáng một lần.
Ngộ nhỡ bắt được thì sao?
Yêu thầm giống như đám rêu xanh, kín đáo, khô héo úa tàn trong chờ đợi, nhưng khi gió vừa thổi, là lại nhen nhóm nảy nở không ngừng.
"Crush" không phải là tình yêu thầm kín cháy bỏng nhưng nhút nhát ngắn ngủi, mà là tình yêu thầm kín cháy bỏng nhưng nhút nhát và dài lâu, là động từ tiếp diễn.
Sau khi nhóm bọn họ chơi trò chơi xong, các giáo viên đi tới trước mặt đám con trai đang đổ đầy mồ hôi, cười nói: "Các em đều phải cố gắng đấy."
Các chàng trai cúi chào đáp lại, song vẫn nghịch ngợm vô cùng: "Tuân theo lời dạy của cấp trên!"
Giáo viên chỉ vào bọn họ cười bất lực, sau đó lấy ra một chiếc huy chương và một bao lì xì đưa cho Châu Kinh Trạch: "Lão Trương bảo thầy đưa cho em, huy chương cũng là của em, khắc tên của em, là phần thưởng của cuộc thi lần này."
Châu Kinh Trạch nhận lấy lì xì và huy chương một cách thản nhiên, đầu lưỡi ấn chặt hàm dưới, cười nói: "Cảm ơn thầy, Lão Cố."
Sau khi giáo viên rời đi, Châu Kinh Trạch cầm lì xì khua khua tay, tỏ ý Hứa Tùy đi qua đó. Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây chạy bước nhỏ tới trước mặt bọn họ.
Hứa Tùy ngước đầu nhìn Châu Kinh Trạch, trong mắt chứa tia sáng lấp lánh: "Chúc mừng cậu nhé."
"Vẫn phải cảm ơn cậu, cho cậu đấy, cầm đi mua kẹo đi." Châu Kinh Trạch cười một cách thản nhiên, anh đưa lì xì cho cô.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Hứa Tùy cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ căng thẳng: "Mình muốn chiếc huy chương kia cơ."
Ngay khi câu này được nói ra, đám đông bắt đầu hò hét, Thịnh Nam Châu hóng hớt đổ dầu thêm lửa, nói: "Cô giáo Tiểu Hứa, bài đánh giá của mình vẫn còn chưa bắt đầu, mình cũng có chiếc huy chương này, sao cậu không muốn của mình chứ?"
Suy cho cùng cũng là một cô gái da mặt mỏng kỹ tính cẩn thận, Châu Kinh Trạch trầm lặng hồi lâu không lên tiếng, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Trái tim đập loạn xạ, Hứa Tùy nửa đường bỏ cuộc, cổ họng khô khốc, khi cô cụp mắt định nói "Mình đùa thôi", thì Châu Kinh Trạch bất ngờ cúi người, thanh âm vang lên bên tai:
"Cầm lấy đi."
~Hết chương 30~