Edit: Graycat2411
1 giờ sáng, Kinh Sở cặm cụi trong phòng bếp nấu mì, nhắc nồi mì xuống, hai người định ăn cho no trước khi thảo luận vụ án.
Điện thoại của anh tranh thủ lúc sạc kể khổ: "Vốn dĩ không cần dùng còn đem người ta nhốt vào chỗ tối như hũ nút ấy, ghét ghê 〒▽〒!”
Thật sự bây giờ Dương Miên Miên đã thấy hơi mệt, một tay chống đầu đợi ăn mì, đôi khi lại gà gật như mổ thóc.
“Ngủ một lát đi, chúng ta cũng không quá vội đâu.” Kinh Sở tuy rằng cũng không tỉnh hơn bao nhiêu nhưng sức bế cô lên vẫn có, mí mắt của Miên Miên nặng trịch khép lại.
“Ăn rồi mới ngủ.” Nâng đầu dậy, cô mạnh mẽ đem mặt xoa xoa mấy cái xong chạy vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh, nhưng rồi vừa quay lại vẫn thiếp đi.
Kinh Sở đóng cửa chính, cửa sổ một lúc quay lại thì thấy cô sớm đã say giấc, sờ sờ mặt cũng không thấy phản ứng, anh nhẹ hôn lên trân cô, đem cô kéo vào lồng ngực mình, đầu vừa chạm gối anh cũng nhau chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi khắp chốn, anh mở mắt nhưng vẫn nằm trên giường tầm ba phút, bây giờ mới hơn 8 giờ sáng, Dương Miên Miên thì đang ôm cánh tay anh ngủ ngon lành, một chân gác lên bụng anh, Kinh Sở nhớ ra mình còn chưa tắm nên kéo nhẹ chân cô ra, nhưng vừa dịch chuyển liền thấy có hơi không ổn.
Cô bé này hôm qua tắm lại quên lấy áo lót, cứ như vậy trực tiếp mặc váy ngủ bổ nhào lên giường, váy mỏng vậy còn không có áo lót, em ấy không thấy lạnh sao?
↑ đây là ý nghĩ trong lý trí anh, thân thể lại nhanh hơn so với đại não một bước.
Còn sớm các bạn nhỏ cũng lười nói chuyện, càng không muốn đánh thức cô nàng đang say ngủ kia. Cô bị "lăn lộn" một hồi cũng không thấy tỉnh, thậm chí còn ríc vào lòng anh dụi dụi, anh làm chuyện anh làm, cô ngủ việc cô ngủ.
Xong chuyện, Kinh Sở ôm cô đi tắm rửa, lại ôn về trên giường, cô hệt như mấy bông hoa tuyết đầu mùa, vừa vô hại vừa thuần lương. Anh bị chính suy nghĩ này của bản thân chọc cười, đang định mặc quần áo cho cô, điện thoại cô để trên bàn vang lên, anh lo cô bị đánh thức, liền nhận máy, vừa nhấn phím gọi, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng của một cậu chàng nào đấy: "Dương Miên Miên, bệnh của cậu có khá hơn chút nào không?”
Kinh Sở vừa nghe liền biết Dương Miên Miên tìm cớ gì, anh thuận thế nói theo: “Cô ấy vẫn chưa khỏe, xin phép nghỉ thêm một ngày nữa mới được.”
Khâu Tương bị giọng nam này trả lời lại liền đứng hình, nửa ngày sau mới kịp ừ một tiếng, nhanh chóng cúp máy.
Kinh Sở đem chăn đắp gọn cho Dương Miên Miên, cầm bức ảnh đi đến thư phòng, gọi cho Bạch Bình, dặn anh ta tra xem trong khoảng thời gian trước Chu Đại Chí có phải từng có cái tên khác là Thi Học Binh hay không, hôm qua về quá muộn, nhiều chuyện vẫn chưa kịp làm rõ, nhưng anh bây giờ cũng chẳng vội, dù sao vấn đề thân thể sức khỏe mới là quan trọng nhất, Miên Miên đang trong tuổi ăn tuổi lớn, lỡ mà ngủ không đủ sau này bị ảnh hưởng gì thì làm sao?
Cho nên Dương Miên Miên thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, tỉnh ngủ chút mơ màng, cảm thấy cả người mềm như bông, sờ soạng tìm di động gửi một tin nhắn qua WeChat cho Kinh Sở, gọi anh đến. Kinh Sở vừa vào đã thấy cô duỗi sẵn tay có vẻ muốn anh ôm.
“Em đó.”Anh hôn hôn chóp mũi cô, “Có đói bụng không, lên ăn cơm trưa.”
Dương Miên Miên dựa vào trong khuỷu tay anh chơi xấu không chịu đứng lên: “Không ~~”
Các bạn nhỏ: “Lại bắt đầu làm nũng, thật không biết xấu hổ ╭(╯^╰)╮"
“Làm nũng với bạn trai thì cần gì thể diện!” Dương Miên Miên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đáp trả, tiếp tục câu lấy cổ anh cọ cọ. Kinh Sở tùy ý để cô ôm cổ mình, chỉ là tay thêm lực giữ cô không ngã, không may đụng phải đùi non mềm mịn, làn da của thiếu nữ mười tám thật giống như cánh hoa, làm người ta yêu thích không thôi.
Tiết mục phât cẩu lương ngày nào cũng xem đến quen mắt, mấy bạn nhỏ cũng không còn kích động như trước, thêm phần bình tĩnh hơn, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: "Đừng làm dơ tôi đấy, tôi vẫn muốn được nghỉ việc trong trạng thái sạch sẽ."
Dương Miên Miên liền nghiêng đầu dựa vào trên vai anh nói: “Quần anh nói nó muốn nghỉ việc kìa.”
Kinh Sở bình tĩnh: “Dù sao anh cũng nghe không thấy.”
Dương Miên Miên vốn tưởng rằng khi anh biết mình làm cái gì cũng bị các bạn nhỏ trông thấy, trong lòng sẽ không thoải mái, cảm thấy bị xâm phạm *, ai biết được Kinh Sở cũng không để ý: “Anh lại không thể nghe mấy lời đó, cần gì tự tìm rối rắm bực mình, huống gì anh cũng không muốn gạt em về bất kỳ điều gì, không làm trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa.”
Dương Miên Miên tưởng tượng, cũng đúng, có cảm thấy thẹn xem chính là nhân loại mà không phải đồ vật, chúng nó chưa từng ăn qua trái cấm giống Adam Eve, suy nghĩ khác biệt với nhân loại.
“Ôm em một chút thôi, sau đó chúng ta nói về vụ án được không?” Dương Miên Miên không muốn rời khỏi giường.
Kinh Sở không có ý kiến: “Được.” Anh bồi cô nằm ở trên giường, bức màn bị kéo ra, làm căn phòng tràn ngập ánh sáng, cô đang gối đầu lên cánh tay anh, bỗng ngây người, đột nhiên nói, “Em rất yêu anh!”
Câu thổ lộ bất thình lình làm Kinh Sở không ngăn nở nụ cười, anh cúi đầu hôn cô: "Anh cũng thích em.”
Hạnh phúc có lẽ là rất khó để định nghĩa, nhưng hạnh phúc cũng rất dễ dàng định nghĩa, cứ như vậy bên nau vào sáng sớm, cùng người mình thích ôm ấp, không làm gì, cái gì cũng không nói, nhưng trái tim lại ngập tràn ấm áp, hạnh phúc như thể lúc nào cũng có thể tràn ra khắp ngõ ngách.
Đến bữa trưa chính là anh một miếng em một miếng, cùng nhau ăn xong, chiếc đũa bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: "Chẳng thể hiểu caia kiểu trao đổi nươca miếng này thì có gì mà hay ho thú vị đâu, nhàm chán muốn chết luôn đó ╮(╯▽╰)╭”
Các ngươi làm sao mà hiểu được. Dương Miên Miên nghĩ thầm, cùng người mình yêu ở bên nhau, làm điều ấu trĩ thì trong lòng cũng vui mừng, cô một chút cũng không cảm thấy buồn nôn, một chút cũng không cảm thấy đây là làm cho ra vẻ, tất cả đều là hết sức thật lòng.
Cô còn nhớ rõ có lần đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt, thấy một đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ, chàng trai xúc một muỗng kem giơ đến miệng cô gái, cô gái nâng má tủn tỉm cườ rồi hé miệng ăn, lúc đó cô cảm thấy da gà da ốc đều thi nhau nổi hết lên rồi, buồn nôn xỉu. Nhưng chỉ khi bản thân trải nghiệm chuyện yêu đương mới biết được, đây đều là những hành động đến từ trái tim đang điên cuồng đập thình thịch, không thể ngăn cản.